Bọn anh Ngưu không nói xạo, tay nghề của chị Ngưu làm LâmPhàm ăn đến lưu luyến quên về, nhận chị làm thầy ngay tại chỗ.
Chị Ngưu biết cô bénày là ân nhân cứu chồng mình nên càng thân với Lâm Phàm hơn.“Tiểu Phàm à, em ởthành phố S một mình hả?” Chị Ngưu nhiệt tình gắp đồ ăn cho cô.“Dạ, vừa tớithành phố S.”“Nghe ông già nhà chị nói, em đánh nhau giỏi lắm, một cô bé như emsao lại có bản lĩnh như vậy? Xã hội đen hả?” Chị Ngưu nói chuyện không kiêng dègì cả.“Ha ha, em vừa ra quân.
Không phải xã hộiđen.” Lâm Phàm buồn cười nhìn chị.“Hả? Cô mới ra quân? Đơn vị nào thế?” AnhThái thấy thú vị, tò mò hỏi cô.“Đại đội X.” Lâm Phàm bình thản đáp.“Có đơn vịđó sao? Sao tôi không có ấn tượng?” Anh Thái nghĩ ngợi.“Anh biết cái gì mà biết!Anh xuất ngũ bao nhiêu năm rồi hả?!” Anh Ngưu khinh khỉnh lườm anh ta mộtcái.“Chị Ngưu, tối qua anh Ngưu xem đấu bóng ở nhà tôi, không có tăng ca.” AnhThái căm hận lột mặt nạ.“Phụt!” Anh Ngưu hoảng hồn phun một ngụm canh nóng ra,bắn thẳng lên đầu anh An đang cắm mặt ngấu nghiến.“Cái gì!!! Ngưu Đại Bảo!!!Ông còn học nói dối nữa hả!!!” Chị Ngưu nổi giận, kêu thẳng tên anh Ngưu.LâmPhàm nín cười đến phát run, mấy người này vui thật.Giữa tiếng nổi bão của chịNgưu cùng tiếng xin lỗi của anh Ngưu, ba người còn lại vùi đầu ăn cơm.
Đêm khuya dần, ánhđèn êm dịu sáng lên trong thành phố phồn hoa.Sáng ngày thứ ba, Lâm Phàm thu dọnngăn nắp xong đi đến dưới lầu tòa nhà Tần thị, giữa các tòa cao ốc san sátnhau, Tần thị đặc biệt dễ thấy.“Lâm Phàm đến sớm thế.” Anh An cắn bánh hột gàxuất hiện ở phòng bảo vệ, thấy Lâm Phàm đã ngồi ngay cửa im lặng nhìn ra ngoàicửa sổ, thân hình thẳng đơ.“Vâng, tôi sợ tới trễ.
Anh An tôi có đồng phụckhông?” Lâm Phàm ngại ngần hỏi.“Hôm qua anh Thái đã lấy một bộ từ chỗ chị Lưugiúp cô rồi.”“Chị Lưu?”“Ừ, bình thường đồng phục của bọn tôi đều do chị ấylàm.” Anh An nói xong lôi chìa khóa ra mở cửa chính phòng bảo vệ, đằng sau mấynhân viên bảo vệ cũng lục tục tới làm.“Anh Thái nói hôm nay cô đi làm luôn buổisáng, làm buổi sáng không nóng mấy, cho cô thích ứng đã.” Anh An đưa cô một bộđồng phục ý bảo cô thay.Lâm Phàm cảm kích nhận lấy, đi vào phòng thay đồ thayra.
Trùng hợp là bộ đồnày rất vừa người.
Đồng phục bảo vệ ôm lấythân hình mảnh mai lộ rõ tư thế hiên ngang của cô.“Ha ha đi thôi, cô mới đếncòn chưa quen mặt nhân viên công ty, lát nữa đi vào gặp người nào, nếu tôi khôngnói thì đó là nhân viên, thời gian dài cô sẽ biết hết.” Anh An cũng đã thayxong đồng phục, cười nói với cô.“Vâng, cảm ơn.”Cô và anh An đứng nghiêm ngay cửachính rộng rãi sạch sẽ, huấn luyện hàng năm khiến cô không bận tâm việc đứng thờigian dài.Càng gần đến giờ làm, càng nhiều người hấp ta hấp tấp vào cổng.
May mà cổng chính Tầnthị cực kỳ rộng rãi.
Lâm Phàm nghĩ bụng.Khôngít người ngẩn ra khi thấy một bảo vệ nữ đứng ngay cửa, nhưng liền hấp tấp đi quẹtthẻ, tiền lương tiền thưởng khiến bọn họ không hơi đâu mà chú ý đến cô.Qua giờcao điểm, anh An nhìn chung quanh không thấy ai, đi đến nói nhỏ với Lâm Phàm,“Tất cả đều là nhân viên ở đây, cô không cần nhớ hết toàn bộ, sau này còn nhiềuthời gian.”“Vâng, cảm ơn anh An.” Lâm Phàm cảm kích cười với anh ta.Anh An cườiha ha, liếc mắt thấy bóng người cao lớn đi từ xa lại, vẻ mặt căng thẳng, “Đó làông tổng, cô nhớ kỹ đấy!” Nói xong nhanh chóng đi đến bên kia cửa.Lâm Phàm tòmò quan sát đối phương, thị lực tuyệt hảo làm cô có thể nhìn rõ đối phương từxa.
Thân hình cao lớn mặcâu phục vừa người, tóc đen cắt ngắn không phải kiểu dáng của thanh niên bây giờ,cũng không nhuộm màu, càng hiện rõ nét đẹp trai và phong độ.
Gương mặt tuấn túthoáng nét bất kham.
Đôi mắt dài quyến rũsáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Người đàn ông này thậtđẹp, Lâm Phàm cho ra kết luận.Tần Vịnh thấy một bảo vệ nữ mặc đồng phục đứngngay cửa công ty thì kinh ngạc nhìn thêm vài lần.
Ngoài mặt còn giả vờtrấn tĩnh, nhàn nhã lướt qua cửa chính, đi vào thang máy tư nhân.“Chủ tịch, đâylà lịch trình ngày hôm nay của ngài, mời ngài xem qua.” Thư ký nam cầm một tậphồ sơ đưa cho Tần Vịnh.“Tần Vịnh! Công ty chúng ta thế mà lại có một bảo vệ nữ!Không phải là quý cô nhà nào nghĩ cách lại gần mày đó chứ?” Tổng giám đốc Lâm Lỗicòn chưa vào tới cửa đã bắt đầu ầm ỹ lên.Tần Vịnh ra hiệu cho thư ký ra ngoài,vẻ mặt vốn nghiêm túc lập tức thay đổi.Dựa vào trên ghế làm việc sang trọng ngảngớn nói, “Không biết, vừa rồi tao cũng bị hù.”“Lát nữa tao phải đi hỏi ngườibên bảo vệ coi.” Lâm Lỗi hứng thú nói.“Ừ, nếu có manh mối thì đuổi đi.” Tần Vịnhhình như cực kỳ tin vào sức hấp dẫn của mình.Mãi đến giữa trưa, Lâm Lỗi ào vàophòng làm việc tấm tắc khen lạ, “Tao hỏi kỹ rồi, cũng xem qua hồ sơ con nhỏ đó.
Bộ đội giải ngũ,không có bà con ở thành phố S.
Nghe người của phòngbảo vệ nói, hôm trước cô ta đánh thắng đội trưởng đội bảo vệ mới giành được vịtrí này, chúng ta đoán sai rồi.”“Ồ? Đánh một trận? Hôm nay nhìn cô ta không cóvết thương trên người mà.” Tần Vịnh cảm thấy thú vị cười nói, một con bé đánhnhau với đội trưởng đội bảo vệ? Cũng to gan ghê.“Sao bị thương được, bảo vệ nóivới tao, cô ta trực tiếp giết đội trưởng trong nháy mắt.
Mà còn những hai lần!”Lâm Lỗi hài lòng nhìn gương mặt tươi cười của Tần Vịnh cứng đờ, bụng cảm thấy rấtdễ chịu, vừa rồi mình ở phòng bảo vệ làm ông tám cũng có vẻ mặt này.“Dữ dằn vậyá? Nhìn cô ta rất nhã nhặn mà.” Tần Vịnh không tin.“Tao cũng nghi.
Nhưng phòng bảo vệ trừmấy người hôm đó chuẩn bị giao ca ra, những người khác đều chứng kiến, không lẽtất cả đều nói láo?!”“Thật khủng bố… Sau này ai cưới cô ta, đúng là xúi quẩy…”Tần Vịnh cười ha hả, tiếp tục xem hồ sơ trong tay, xem chuyện này là một chuyệnthú vị.“Đi thôi, đi ăn cơm, thoải mái đi.” Lâm Lỗi sờ sờ bụng mình, nhắc Tần Vịnhđang vùi đầu làm việc.Lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn không biết bản thân bị ngườita đem ra làm đề tài nhiều chuyện, thậm chí đến ông xã tương lai cũng bị gắncho cái mác đáng thương.
Đang đờ đẫn trongphòng bảo vệ thì thấy anh Ngưu hăng hái đi vào.“Phàm tử, đây là cơm hộp chịNgưu của cô kêu anh mang qua cho cô.
Bà ấy nói một cô bénhư cô ở ngoài một mình chắc chắn không có ai chuẩn bị những thứ này!”Lâm Phàmcảm động không biết làm sao, lâu lắm rồi không có ai quan tâm mình như thế.“Thayem cảm ơn chị Ngưu, kì thật không cần phiền như vậy đâu, em có mang bánhmì.”“Bánh mì sao đủ no, cô ăn đi, buổi chiều tam tầm anh xuống lấy hộp!” AnhNgưu nói xong lại phăm phăm chạy về phòng mình.Do vừa đổi ca, cô phải chờ đến 5giờ chiều mới bắt đầu gác đến 9 giờ tối.
Vì thế lúc này hết sứcrảnh rỗi.Cầm cơm hộp chị Ngưu chuẩn bị tỉ mỉ, cô thong dong ra khỏi công ty, điđến băng ghế ở công viên gần đó ngồi.
Mở hộp cơm ra, bêntrong là cơm trắng thơm phức với thăn bò nấu tiêu đen, còn có cà tím om.
Lâm Phàm nuốt nước miếng,nho nhã cầm đũa lên ăn.
Ở bộ đội, trong thờigian quy định phải ăn xong, vì thế cô luôn ăn theo kiểu trâu ăn mẫu đơn không cảmnhận được ngon lành gì.
Bây giờ rốt cuộc cũngcó thể tỉ mỉ thưởng thức rồi.Mặt tràn ngập nụ cười mãn nguyện, một chút cũngkhông cảm thấy mình ngồi đây ăn cơm có gì không ổn.“Ủa, đây không phải cô bảo vệnhỏ kia à?” Lâm Lỗi và Tần Vịnh từ quán ăn gia đình đằng sau công viên đi ra,thấy Lâm Phàm ngồi trên băng ghế trong công viên cúi đầu ăn cơm hộp rất nghiêmchỉnh.“Hình như vậy.” Tần Vịnh híp mắt cẩn thận nhìn lại.“Chậc chậc, ngồi trongcông viên hạng sang ăn cơm hộp…” Lâm Lỗi lắc đầu.“Mày cẩn thận cô ta xử mày.” TầnVịnh bật cười chọc bạn thân, lúc hai người đi ngang qua Lâm Phàm, phát hiện sựchú ý của cô vẫn nằm ở hộp cơm, làm Lâm Lỗi hơi bị đả kích.“Khụ! Khụ!” Lâm Lỗikhụ hai tiếng thật to, Tần Vịnh buồn cười khẽ lắc đầu.Quả nhiên, nhờ có tiếngho rõ rành rành đó Lâm Phàm ngẩng đầu ngờ vực nhìn nhìn, kế đó lập tức nhận rangười đứng bên cạnh là ông tổng; theo phản xa đứng bật dậy thực hiện động tácchào tiêu chuẩn của bộ đội, hùng hồn hô lớn, “Ông tổng!”Lâm Lỗi và Tần Vịnhkhông dè cô có phản ứng thế này, đực mặt mất mấy giây.Lâm Phàm phản ứng lại,ngượng ngùng đỏ mặt, buông tay làm lễ xuống, một cái tay khác cầm hộp cơm khôngbiết nói gì.
Nhóm anh An từng nhắccô gặp ông tổng thì cảnh giác chút, kết quả căng thẳng quá lại kính chào theophản xạ rồi.
Cô tự an ủi, khôngsao, mình cũng không phạm lỗi, không ai quy định gặp ông tổng không được chàokiểu quân đội.“Ờ… ăn cơm à?” Tần Vịnh đã trải qua đủ loại trường hợp cũng có phầnkhông chịu nổi.“Vâng!” Lâm Phàm đứng thẳng người, cầm chặt hộp cơm hơi hếch cằmlên.“Ăn ngon chứ?” Lâm Lỗi trêu.“Ăn ngon!” Lâm Phàm vẫn đáp lại hùng hồn nhưcũ.Chân mày Tần Vịnh hơi giật giật, “Lâm Lỗi đi thôi.”Lâm Lỗi cười cùng Tần Vịnhđi về công ty, “Cô bé này khá thú vị.”“Hừ? Nhìn trúng rồi?” Tần Vịnh xì cười liếcanh ta.“Dáng vẻ không tệ nhưng căn cứ miêu tả của đội bảo vệ, sau này nếu taovà cô ta tranh chấp có khả năng bị đánh chết, không đáng.” Lâm Lỗi thành thật lắcđầu.“Không phải mày vẫn luôn tôn thờ ‘chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phonglưu’ sao?” Tần Vịnh vắt áo khoác trên tay lên lưng ghế, chọc ghẹo Lâm Lỗi.“Cônày nhiều lắm là hoa bìm bìm thôi, cách mẫu đơn còn xa lắm.”Đầu bên kia, hoabìm bìm Lâm Phàm bình tĩnh ăn xong cơm hộp cũng về công ty, đi vào phòng vệsinh rửa sạch hộp cơm của chị Ngưu.“Lâm Phàm à, buổi chiều cô không có trực,không cần ở lại đâu, có thể về nhà nghỉ hoặc đi đâu thì đi, trước 5 giờ chiềucó mặt là được.” Anh Thái cầm danh sách nhân viên nói với Lâm Phàm.“Được, tôibiết rồi.” Lâm Phàm ôn hòa trả lời, cất hộp cơm vào ngăn tủ của mình, tính đợitrước khi anh Ngưu tan tầm đem hộp cơm trả lại.Ngày cứ như thế bình an trôi qua.
Một tuần sau Lâm Phàmđã nhận mặt đại khái mấy trăm nhân viên công ty, cũng hết sức thích ứng với côngviệc canh gác.“Lâm Phàm, hôm nay cô có bận gì không?” Bảo vệ Hoàng Bân nhìn côchờ đợi.Lâm Phàm cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu khẳng định, “Không có, sao vậy?”“Hìhì, hôm nay không phải thất tịch sao, tôi không đi với bạn gái cô ấy sẽ nổinóng mất, nhưng tối nay tôi phải gác đêm, chúng ta đổi ca được không?” HoàngBân hơi ngại ngùng nói, ngày lễ này mọi người đều không chịu đổi với mình.“Đượcthôi.” Lâm Phàm sảng khoái đồng ý, với cô mà nói, ngày lễ chỉ làm những người hạnhphúc được hạnh phúc hơn, còn người cô đơn càng cô đơn hơn mà thôi.