Ngoại hình Lý Thanh Hoa cũng coi là đẹp trai, anh ta ôn nhu nhã nhặn cười nói: “Tuyết Nhi, bó hoa này tặng em, có thích không?”
Nói xong, Lý Thanh Hoa tiến đến chỗ Mộc Tuyết Nhi, muốn đưa bó hoa hồng trong tay cho cô.
“Thật ngại quá, tôi dị ứng với hoa hồng” Mộc Tuyết Nhi không chút lưu tình mà từ chối.
Lúc này, Mộc Từ lại nói: “Tuyết Nhi, chị không nể mặt Lý tổng sao? Chị em chúng ta cùng nhau lớn lên, sao em không biết chị bị dị ứng hoa hồng nhỉ?”
“Ha ha, đúng là buồn cười… Lẽ nào Lý tổng còn không bằng cái tên phế vật này?”
Người Mộc gia, toàn bộ đều đang bảo vệ Lý Thanh Hoa.
Bọn họ chẳng qua là muốn Hứa Quân mất mặt mà thôi.
Nhưng thái độ của Mộc Tuyết Nhi, Lý Thanh Hoa cũng không quá để ý, anh †a móc từ trong túi áo ra một hộp trang sức tinh tế, nói: “Tuyết Nhi, anh có quà muốn tặng cho em”
Giây sau, Lý Thanh Hoa mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền, lung linh phát sáng, toàn bộ nữ giới của Mộc gia lập tức đều mê muội.
Phụ nữ là như vậy, đến Mộc Tuyết Nhi cũng phải nhìn nhiều thêm mấy lần
sợi dây chuyền trong tay Lý Thanh Hoa.
“Đây là dây chuyền kim cương trái tim màu lục bảo mà công ty châu báu thuộc tập đoàn Vương thị bọn anh chế tạo. Vô cùng quý hiếm, sợi dây chuyền này, cả thế giới chỉ sản xuất một trăm chiếc, giá bán hơn một trăm triệu!”
Giới thiệu xong sợi dây chuyền, Lý Thanh Hoa thâm tình mà nhìn Mộc Tuyết Nhị, nói: “Sợi dây chuyền này tên là “trái tim tình yêu”, nó đại diện cho tình yêu! Tuyết Nhi, bây giờ anh tặng em”
“Trời ơi, Lý tổng, anh…anh thật lãng mạn quá đi!”
“Mộc Tuyết Nhi, nếu chị không đồng ý Lý tổng thì chị thật sự không phải con người rồi”
“Thật đấy, Mộc Tuyết Nhi có gì tốt? Lý tổng, anh thấy em thế nào?”
Màn vung tiền này của Lý Thanh Hoa khiến mấy người Mộc gia trở nên nhốn nháo.
Đám người Mộc Từ lại càng ghen ghét dố ky hơn.
Mộc Tuyết Nhi là người phụ nữ đã có chồng, cô có gì tốt chứ? Tại sao mấy người có tiền đều lần lượt thích cô vậy?
“Tuyết Nhi, nhận lấy đi” Lý Thanh Hoa thúc giục.
“Lý tổng, xin anh cất dây chuyền đi!” Mộc Tuyết Nhi mặt không cảm xúc, từ chối lần nữa: “Lý tổng, anh nên biết rằng tôi đã kết hôn rồi! Xin anh hãy tự trọng!”
Mộc Tuyết Nhi đến sính lễ giá trên trời của Nhị thiếu gia Hứa gia còn có thể từ chối, sao có thể siêu lòng trước sợi dây chuyền này?
Còn không đợi Lý Thanh Hoa mở miệng, Mộc Từ đã nóng nảy, lớn tiếng nói: “Mộc Tuyết Nhị, chị thật biết giả vờ, Lý tổng đối tốt với chị như thế, chị xứng với anh ấy sao?”
“Mộc Từ, cô tưởng rằng ai cũng giống cô chắc, tùy tùy tiện tiện câu dẫn một người đàn ông, liền gấp không chờ nổi lên giường cùng họ sao?”
Đột nhiên, Hứa Quân lạnh mặt nói.
Nhưng Mộc Từ cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của Hứa Quân, cô ta cố nhịn không phát tác.
Còn Lý Thanh Hoa cau mày, khinh thường liếc Hứa Quân một cái, hừ lạnh nói: “Anh là cái thá gì? Ở đây hình như không đến lượt anh nói chuyện.”
Lý Thanh Hoa đương nhiên nhận ra Hứa Quân, chỉ là coi thương anh mà thôi.
Hứa Quân đứng dậy, vặn vặn cổ và cổ tay một chút.
Giây sau, anh nhìn về phía Lý Thanh Hoa, như không có việc gì nói: “Vậy để tôi tự giới thiệu về mình một chút. Tôi tên Hứa Quân, là chồng của Mộc Tuyết Nhi! Anh ở trước mặt tôi, theo đuổi vợ của tôi, có phải coi tôi không khí rồi không?”
“Đúng, tôi chính là coi thường anh, vậy thì làm sao?”
“Không sao, đánh anh thôi”
“A!”
Hứa Quân vừa dứt lời, một quyền nện vào đầu Lý Thanh Hoa.
Lý Thanh Hoa có chút mơ hồ, Hứa Quân lại tiến lên vài bước, nắm lấy cà vạt Lý Thanh Hoa, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói:
“Sau này, tránh xa vợ tôi ra, nếu không tôi đánh chết anh! Hơn nữa vợ tôi không phải người phụ nữ ngu ngốc, anh cầm cái sợi “trái tim tình yêu” giả mạo này đến mà muốn vợ tôi cảm động sao? Nhớ đấy, trang sức mà vợ tôi đeo nhất định phải là đồ độc nhất vô nhị trên thế giới!”
“Anh…anh nói “trái tim tình yêu” của tôi là đồ giả, có chứng cứ không?”
Lý Thanh Hoa nuốt nước miếng, vẫn cứng miệng…