Những ngày sau đó Ninh Hinh luôn đón xe bus đến Mộ thị để đưa cơm trưa cho anh.
Mộ Viên Bách cũng cùng cô ăn cơm trưa. Nói thẳng ra thì ngày ba bữa, cả hai đều ngồi ăn cùng. Chuyện này làm cho Ninh Hinh càng lúc vui vẻ hơn. Mộ Viên Bách thì mỗi đêm đều đọc lén nhật kí của cô, thấy cô ghi lại tâm trạng của mình, anh cũng an tâm khi suy nghĩ của cô tích cực hơn nhiều.
Chẳng biết từ khi nào, mỗi đêm sang phòng Ninh Hinh như thói quen của Mộ Viên Bách, mặc cho trước kia anh không ngó đến cô một cái.
Thoáng chốc cũng đã trôi qua thêm một tháng, hôn nhân của cả hai cũng được hai tháng rồi.
Chỉ còn bốn tháng nữa, Mộ Viên Bách sẽ viết đơn li hôn, cô và anh đường ai nấy đi.
Nghĩ đến đây, lòng Ninh Hinh có chút buồn.
Hôm nay cũng thế, sau khi dùng bữa trưa với anh ở Mộ thị, cô ra về.
Mộ Viên Bách không biết hôm nay bị gì, anh chủ động đi theo sau cô, muốn biết cô thường làm gì bên ngoài.
Đi theo Ninh Hinh một đoạn, anh nhìn thấy cô đứng nói chuyện với một người phụ nữ.
Đó hình như là…
” Mộ tổng, đó là Ninh Tuyết – chị gái cùng cha khác mẹ với thiếu phu nhân ” Thư kí Lâm bên cạnh báo cáo.
Mộ Viên Bách đi làm trò thế này còn kéo cậu theo, thật không thể hiểu được mà.
Mộ Viên Bách im lặng quan sát, do đứng từ xa nên anh không hề biết cô và Ninh Tuyết kia đang nói gì.
” Sau khi kết hôn với Mộ Viên Bách mà mày vẫn còn sống đến giờ sao?” Ninh Tuyết hỏi.
Ninh Hinh cúi đầu, cô không muốn nhìn thấy con người này, một con người chỉ mang đến đau thương cho cô.
” Người như Mộ Viên Bách mà mày cũng chịu được, anh ta cũng chịu được mày, đúng là một kẻ lập dị chơi cùng một kẻ câm ” Ninh Tuyết nói.
Cô ta không hề biết Mộ Viên Bách đã tiến gần hơn, anh đã nghe thấy.
Cả mặt đen như mây giông, thư kí Lâm dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, sợ hãi đen mặt.
Không xong rồi…
Ninh Tuyết kia sắp xong rồi.
Ninh Hinh nghe Ninh Tuyết nói anh như vậy, cô liền trợn mắt lên.
Nói cô sao cũng được, nhưng không được nói đến Mộ Viên Bách.
Thấy Ninh Hinh trợn mắt nhìn mình, Ninh Tuyết bật cười.
” Sao? Muốn mắng lắm à? “.
” Đứa câm như mày làm sao mà mắng lại được? Tao nói gì sai sao?”.
” Vả lại…thứ câm như mày lại dám trợn mắt với tao sao?”.
Ninh Tuyết bất ngờ giơ tay lên, định tát vào mặt Ninh Hinh thì.
Bụp
Mộ Viên Bách lao đến như bay, anh chụp lấy tay Ninh Tuyết, bóp chặt cổ tay của cô ta.
” Cô…đang làm gì đấy?” Mộ Viên Bách gầm gừ hỏi, tay bóp chặt lấy Ninh Tuyết hơn.
Tay bị anh siết chặt như vậy, Ninh Tuyết liền đau đớn mà hét lên:” Bỏ…bỏ..ra…đau…”.
Mộ Viên Bách có vẻ không thương hoa tiếc ngọc, anh còn dùng sức mạnh hơn chút, thỏa rồi mới bỏ ra.
Anh đưa tay kéo Ninh Hinh vào lòng mình, nhìn Ninh Tuyết trước mắt.
” Loại người như cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi “.
” Nếu không, tôi sẽ ném thẳng cô vào thùng rác đấy “.
Mộ Viên Bách lạnh lùng nói, anh kéo cô rời đi.
Nắm chặt tay Ninh Hinh, Mộ Viên Bách không nói gì cứ lôi cô đi như vậy.
Ninh Tuyết xoa xoa cổ tay mình. Mộ Viên Bách đó…
” Đúng là thằng điên ” Ninh Tuyết thầm chửi, cổ tay bị Mộ Viên Bách bóp đến muốn nứt xương ra rồi.
…
Mộ Viên Bách kéo Ninh Hinh đi một đoạn, anh nhận ra mình nắm chặt tay cô, làm cổ tay Ninh Hinh đỏ ửng lên.
” Đau sao?” Anh lo lắng hỏi.
Ninh Hinh gật đầu. Cô xoa xoa cổ tay mình, đây chỉ là do anh không chú ý đến, chứ lúc nãy nhìn Ninh Tuyết bị anh bóp đến không thương tiếc là đau đớn như thế nào rồi.
Mộ Viên Bách do khó chịu trong người, anh hít thật sâu để giữ bình tĩnh.
” Xin lỗi “.
Anh nói xong, đi ra bắt taxi.
Do đi theo cô quá xa, nên bây giờ về công ty lấy xe cũng là một vấn đề.
Anh kéo cô ngồi vào taxi, căn dặn tài xế rồi nói:” Về nhà trước đi, tôi sẽ về sau “.
Anh đóng cửa lại, để Ninh Hinh ngồi taxi về.
Thư kí Lâm lúc này mới chạy đến, thật ra là do Mộ Viên Bách kéo cô đi nhanh quá, cậu đuổi theo không kịp.
” Mộ…Mộ tổng…”.
” Về công ty “.
Mộ Viên Bách nói, anh im lặng đi bộ về.
Thư kí Lâm vừa chạy thục mạng, bây giờ lại nghe mệnh lệnh từ anh như muốn tắt thở.