Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 9



Úy Tử tự tay mặc chiếc áo ki-mô-nô sang trọng cho con gái, hài lòng nhìn cô con gái duy nhất nay đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng động lòng người.

“Năm ngoái mẹ không ở cùng con, năm nay mẹ muốn đền bù cho con. Con có thích chiếc ki-mô-nô này không? Là mẹ với cha đặc biệt đặt may cho con đấy”.

Minh Hạ không nhận ra cô gái kiều diễm trong gương. Thì ra sau khi trang điểm cô cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, hơn nữa còn mang khí chất của một thiếu nữ Nhật Bản.

“Minh Hạ xinh đẹp như vậy, sau này chắc sẽ khiến nhiều chàng trai Nhật Bản mê mản”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ bước vào, không nhịn được cảm thán một tiếng. Cô con gái này của ông không chỉ thông minh mà càng ngày càng trở nên quyến rũ đầy nữ tính.

“Cám ơn cha mẹ đã mua cho con, nhưng trang phục quý giá như vậy, hiếm có cơ hội được mặc a”.

“Thích mặc lúc nào thì mặc đi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông con đều có thể mặc ki-mô-nô nha!”, Úy Tử nhân tiện đưa con Minh Hạ một chiếc xắc tay đồng bộ.

Minh Hạ cười khổ không nói gì, cô đoán là mẹ không biết ở Kyoto, cô sống cuộc sống bình dị, không phô trương bao giờ.

“Năm mới cố gắng học tập!”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đưa cho cô một phong bao lì xì.

“Con cảm ơn cha”, Minh Hạ vui vẻ cười, xúc động mãnh liệt.

Đã lâu thật lâu rồi cô không được cha mẹ mừng tuổi năm mới. Kể từ sau khi cha ruột qua đời, mẹ cô rất ít khi tự tay đưa cho cô phong bao lì vì, nếu không phải đặt ở trên bàn thì lại chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô. Trải qua mấy năm mới ở Nhật Bản, lúc cô và anh tư cùng ở đại trạch đều nhận phong bao lì xì do Tiểu Lâm phu nhân đưa họ…. Đúng rồi, năm nay anh Tư phải ở Kyoto đón năm mới một mình sao?

Không biết tại sao, tâm trạng cô lại trở nên nặng trĩu…..

“Nếu như Thức Minh không bị thương, lại chuẩn bị thi đại học thì nó đã có thể tới Tokyo cùng chúng ta đón năm mới”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ mặc dù  hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng trong gia đình, ông cũng chỉ là một người cha mà thôi.

“Thì ra cha đang nhớ tới con trai a!”

Minh Hạ giật mình trong giây lát rồi lập tức trấn tĩnh lại mỉm cười. Cô đã biết là ai tới, chỉ có anh mới thích dùng cách “xuất quỷ nhập thần” này xuất hiện.

Tịch Mộc Thức Minh tự nhiên bước vào trong phòng, tươi cười  vẫy tay với cha mẹ: “Năm mới vui vẻ!”.

“Sao con lại tới đâu?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ vui mừng hỏi, không quên hỏi thăm thương tích của anh, “Vết thương thế nào?”

“Đã khỏi lâu rồi, cha, con không có bị đau lại, đừng quá lo lắng”, Anh tuy trả lời cha, nhưng anh mắt lại liếc về phía cô gái đã trở mặt với anh.

“Tứ thiếu gia, mặc dù đang còn trẻ nên vết thương hồi phục nhanh hơn, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hủy sức khỏe, cuộc sống còn mấy chục năm nữa cơ mà!”, Úy Tử cũng cùng khuyên giải.

“Tôi biết mà!”, anh không nhịn được cắt ngang lời Úy Tử, “Thế nào? Muốn đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy!”.

Minh Hạ biết là anh đang hỏi cô, nhưng cô không trả lời. Mặc dù cô vui mừng khi thấy anh Tư đột nhiên xuất hiện, nhưng vẫn không quên hiềm khích giữa hai người.

“Đang giúp Minh Hạ đi xem mắt. Con xem, hôm nay nó có xinh đẹp không?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đùa đùa hỏi, nhưng ông thấy con trai lập tức thay đổi sắc mặt. “Sao vậy? Khó coi lắm sao?”.

Tịch Mộc Thức Minh dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua toàn thân cô khiến cho Minh Hạ không khỏi rùng mình.

Một lát sau, anh cười lạnh hỏi, “Tiểu nha đầu, em học người ta đi xem mắt sao?”.

“Không được sao?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ thuận miệng trả lời giúp cô.

“Không phải là không thể được, chỉ là quá sớm thôi. Cha, chị con còn xuất giá, sao có thể đem cô ấy gả ra ngoài?”.

“Cha, đừng đùa nữa, con thấy xấu hổ”, Minh Hạ cuối cùng cũng mở miệng, cắt đứt đoạn hội thoại vô nghĩa này.

“Được được, không nói nữa, khiến cho cô gái nhỏ của cha thẹn thùng! Thức Minh, con còn chưa nói tại sao lại tới đây”.

“Con muốn tới xem cuộc sống ở đại học một chút”, anh tùy đưa ra lý do rồi hỏi: “Ba cùng với dì Úy đến bữa tiệc tân niên ở công ty sao?”.

Úy Tử cười cười nói: “Đúng vậy, còn đang nghĩ không biết có nên đưa Minh Hạ cùng đi hay không, nhưng bây giờ con đến đây rồi, hay là giao nó cho con chăm sóc đi!”.

“Nhưng mẹ…..”, Tịch Mộc Thức Minh thấy rõ Minh Hạ đang ngượng ngập, anh lập tức nói: “Được, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, hai người cứ yên tâm đi đi!”.

Úy Tử nhìn hai “anh em” ở chung một chỗ rất tốt, mới yên lòng đi ra, trong lúc đuổi theo ông xã đã đi ra ngoài cửa cô nghe được một câu tiếng Trung—- —

“Em hôm nay thật đẹp”.

Cô sợ tới mức đánh rơi chiếc ví da sang trạng trên tay, mắt trố ra một lúc, trong lúc ngồi xuống nhặt chiếc ví thì cô thấy Tứ thiếu gia cô vốn kiêng dè lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Minh Hạ, tay anh đang kéo tay chiếc áo ki-mô-nô màu lam của con gái…. Hai người bọn chúng…..

“Sao vậy?”, Tịch Mộc Thức Minh lạnh lùng hỏi Úy Tử.

“Tứ thiếu gia học được tiếng Trung rồi ư?”, cô đang tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể trả lời như vậy.

“Là con dạy anh ấy…. coi như là….báo đáp anh ấy đã chăm sóc con”. Minh Hạ đọc được nghi ngờ trong mắt mẹ, nhưng cô có thể làm gì? Gạt tay anh ra rồi nói đôi ba lời để lấp liến? Mẹ đã lâu không ở Kyoto, không biết đã biết chuyện gì? Ai có thể nói cô với anh rốt cuộc là quan hệ như thế nào đây?”

Úy Tử không còn lời gì để nói, yên lặng chăm chú nhìn hai người trong mấy giây rồi lẳng lặng đi ra ngoài.

“Buông em ra”, Minh Hạ nhẹ nhàng thoát khỏi tay Tịch Mộc Thức Minh. “Anh đang làm chuyện gì vậy? Sao phải làm trò cười trước mặt cha mẹ như thế? Mẹ nhìn thấy sẽ nghĩ gì chứ?”.

“Chúng ta quang minh lỗi lạc, mặc kệ cô ấy nghĩ gì thì nghĩ”, ánh mắt anh như có điện, thình lình lại túm lấy tay áo cô. “Người trốn ra khỏi nhà không có đủ tư cách phê phán tôi”.

Cô vô cùng bất an, trái tim đập mạnh, hết nhìn đông lại nhìn tây, giả vờ không hiểu, tránh ánh mắt bén nhọn của anh.

Cô ăn mặc kiều diễm, vô cùng tỏa sáng, thậm chí là….. Chói mắt, anh không thích cô tỏa sáng như vậy, cô giống như một con bướm nhỏ phá kén bay ra khỏi tầm kiểm soát của anh.

“Nhìn anh!”, anh bỗng nhiên giơ tay giữ lấy đầu cô, tựa như đang trừng phạt mà mạnh mẽ hôn xuống cánh môi phấn hồng kiều diễm.

Minh Hạ sợ tới mức trợn mắt há mồm, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh, cảm nhận trên môi truyền tới từng đợt hơi đau đau.

Anh buông cô ra, hài lòng với sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô, “Anh ghét em trốn tránh, đây là anh đang dạy dỗ em”.

Thái độ ngạo mạn của anh làm cô đột nhiên hoàn hồn, trợn mắt lên chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà hôn em? Em có tội gì chứ?”.

“Em không nói một tiếng, thừa dịp anh đang bị thương, một mình chạy tới Tokyo, em nói xem em có tội không?”, cô gái nhỏ này còn không nhận tội?.

“Thế thì có lỗi gì?” Cô tức giận thở phì phì nhìn anh hầm hầm, “em muốn tới chỗ nào là quyền của em, anh làm sao quản được, cứ cho là anh có bị thương, em ở lại cũng vô dụng thôi, cần gì đề cao em như vậy?”, anh làm sao thì mặc kệ, liên quan gì đến cô chứ?

“Anh muốn em đợi ở một chỗ!”, anh hét to, bị cô gái quật cường này chọc giận, “em có trách nhiệm chăm sóc anh, có trách nhiệm cùng anh ở đại trạch dưỡng thương!”.

“Tại sao em phải có trách nhiệm đó?”, cô không thể hiểu anh đang phát giận chuyện gì, nhưng vẫn cong miệng lên cãi lại, không chịu thua.

“Em là của anh…..”, anh thốt lên, không kịp suy nghĩ.

Tim cô loạn nhịp, đối với lời anh vừa nói cảm thấy vô cùng mâu thuẫn: vừa mong đợi, lại vừa muốn kháng cự. Cô biết cho dù anh nói cái gì, cô cũng không có cách nào bình thản tiếp nhận, lại càng sợ anh khuấy động cuộc sống bình yên bây giờ.

“Đừng nói nữa!”, cô không muốn nghe nữa, nếu nghe nữa thì sẽ không thể quay đầu lại.

“Ngay cả việc tại sao anh hôn em cũng không nên nói sao?”, anh không kiềm chế được nhíu chặt đôi lông mày lại.

“Đó không phải là anh trừng phạt em sao? Trừng phạt em tự ý tới Tokyo, trừng phạt em đáng lẽ không được làm em gái anh, trừng phạt tất cả….”, cô dường như đã biết hết mọi thứ.

Cô lầm bầm nói nhỏ, nhưng làm chấn động trái tim anh.

Anh đã phá vỡ điểm cân bằng, tự tay xé nát quan hệ yên ổn của hai người. Anh ảo não, chán ghét cảm giác không thể khống chế được đang mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Anh sai lầm rồi! Đáng lẽ anh không nên vì xúc động nhất thời mà đi đến nơi này, không nên có cảm giác ngu muội đến vậy, vẻ lãnh khốc, vô tình thường cùng tâm địa sắt đá thường ngày biến mất không còn một mảnh.

Nhưng anh lại không thể không quan tâm đến cô, không thể nào lại coi thường cô giống như những ngày đầu.

“Minh Hạ.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt mơ hồ.

Anh nhặt chiếc xắc tay rơi xuống đất đưa cho cô. Cô nhận lấy thì bất ngờ bị anh kéo đến bên cạnh.

“Quên chuyện vừa nãy đi! Hiếm khi chúng ta cùng tới Tokyo, mấy ngày lễ này anh sẽ chăm sóc em cẩn thận”, anh khẽ cười nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.