Minh Hạ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam đậm, tóc dài được búi lên, một mình đi tới bữa tiệc tổ chức ở khách sạn lớn nhất nhì nằm ở trung tâm Tokyo, tham gia vào bữa tiệc thương mại mà Thần Điền Vũ nói.
Khí chất tao nhã thanh lịch, nước da trắng noãn tinh tế, tư thái xinh đẹp và nụ cười hoà nhã khiến cô vừa bước vào phòng tiệc liền hấp dẫn tất cả những người đàn ông tại đây nhìn chăm chú.
Cô cả người tinh khiết trắng nõn, giống như da thịt bằng băng trong suốt mặc sức hiển rõ, lễ phục dạ hội không che giấu được cổ cùng hai cánh tay, bóng đẹp mà mê người.
Mặc dù cô sống ở Tịch Mộc gia năm năm, thế nhưng những bữa tiệc y hương tấn ảnh như thế này cô cho tới bây giờ cũng chưa từng tham dự. Về Đài Loan mấy năm nay mặc dù thỉnh thoảng phải qua lại những bữa tiệc rượu linh đình, nhưng hoàn toàn do yêu cầu thuần túy trong buôn bán. Cô chưa từng thích thú loại tiệc xã giao thế này. Nhưng cho dù cô trì độn như thế nào đi nữa, cũng phân biện được tình huống trước mắt hoàn toàn khác biệt so với lúc ở Đài Loan.
(Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Ánh mắt của mấy người đàn ông Nhật quá biết bán đứng bọn họ, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn toát ra vẻ thèm thuồng đối với cô. Bọn họ hiện tại quả thật giống như đang dùng mắt cường bạo cô vậy, quá đáng vô cùng!
“Vị tiểu thư này, có thể mời cô nhảy một điệu không?” Một người đàn ông đi về phía cô, lớn mật mời nhảy.
“Xin lỗi, tôi không biết nhảy.” Cô hiện tại không có tâm tình khiêu vũ, chỉ muốn nhanh bắt đầu đàm phán buôn bán một chút.
“Không biết tiểu thư là đại biểu của công ty nào đây?”
Cô bắt đầu tự giới thiệu mình, vẻ mặt phiền muộn bắt đầu đổi thành mỉm cười.
Không biết vì sao, đột nhiên có ba, bốn người đàn ông cũng tiến lại gần, tự giới thiệu mình với cô, còn liên tục tự khoe khoang tự tâng bốc bối cảnh và thực lực của công ty mình, cố gắng lấy lòng người phụ nữ trước mắt.
Trong khi cô làm quen với đám đàn ông ở đây, tìm kiếm ứng cử viên có cơ hội hợp tác, lại một chút cũng không biết ở một bên của phòng tiệc đã hình thành một luồng áp suất thấp, chuẩn bị thổi ập đến bất cứ lúc nào.
Ngọn lửa đố kỵ đang lặng lẽ cháy lên trong lòng Tịch Mộc Thức Minh, làm cho các khớp xương toàn thân anh rung động vang lên kèn kẹt, mặt anh đen lại, bầu không khí lạnh buốt bắt đầu lan tỏa.
Cô tối nay quả thực rất thành thục mỹ lệ, lúc cô vừa tiến vào sảnh tiệc, cô đã gắt gao hấp dẫn ánh mắt của anh, thế nhưng sự mỹ lệ này không nên bày ra cho những tên đàn ông khác nhìn, bởi vì chỉ có anh mới có tư cách ngắm cô.
Cô mặc ít như vậy, còn giống như Hoa Hồ Điệp khắp nơi quyến rũ người, cái này bảo anh sao có thể nhìn tiếp được chứ? Anh cầm lấy ly rượu chậm rãi đi về phía cô.
“Cô Kiều là khách của tôi, nên do tôi tận tình tiếp đãi, không làm phiền các vị.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh Minh Hạ, chứa sự kiên quyết không cho phép nghi ngờ.
Cô xoay người nhìn lại, thấy một khuôn mặt xanh mét sắp bạo phát, cũng sợ hết hồn, “Là anh?”
Thức Minh chính là tổng giám đốc của công ty này? Quá trùng hợp đi?
Anh lạnh nhạt kéo ra một nụ cười, một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay đem rượu cocktail đưa tới miệng cô.
Cô vẻ mặt lúng túng miễn cưỡng uống hết rượu, ánh mắt bất mãn liếc về phía Tịch Mộc Thức Minh ngạo mạn quá mức kia, nhưng anh lại không quan tâm, đùa giỡn nói nhảm kéo cô vào trong ngực, nhìn cô xấu xa cười.
“Thì ra cô Kiều cùng Tịch Mộc tiên sinh là người quen cũ nha?” Mấy tên đàn ông toát mồ hôi lạnh, lại tận lực giữ vững khuôn mặt tươi cười giả bộ kia, tính an toàn rút lui, “Vậy chúng tôi không cản trở hai người ôn chuyện nữa!”
Nói giỡn, vừa nhìn tình huống mập mờ này cũng biết mối quan hệ của bọn họ không đơn giản, người phụ nữ này có nhiều khả năng là người tình của Tứ thiếu gia, cho dù là ai cũng không có can đảm đi trêu chọc cô ấy.
“Bọn họ chẳng có bản lĩnh gì, chính là biết nhìn sắc mặt người khác, rất tốt.” Tịch Mộc Thức Minh thấy đám ong mật vây xung quanh cô đã bị anh đuổi đi, lập tức hài lòng cười.
“Buông em ra, tất cả mọi người đang nhìn, đừng để em biến thành trò cười!” Cô lo lắng phát hiện mọi người cười trộm.
“Muốn nhìn thì nhìn, mặc kệ họ.” Anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của anh.
“Anh còn như vậy, bọn họ sẽ nhận ra em là người của Tịch Mộc gia.” Cô không muốn để cho người khác biết Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia đã trở về Nhật rồi, càng không muốn người khác nhìn thấy những hành động thân mật này của bọn họ.
“Được, vậy chúng ta rời khỏi đây thôi.” Anh xấu xa cười với cô.
Cô hiểu ám chỉ của anh, nhất thời đỏ mặt, “Em… mới tới chưa được một tiếng.” Một khi gặp phải anh, cô liền giống như mất đi sự tự chủ.
“Bữa tiệc nhàm chán, không tham gia cũng được.” Anh không thích cô trở thành đối tượng mà mấy người đàn ông khác săn đuổi ái mộ, “Đi hay là không đi, chính em chọn đi, nhưng anh không loại trừ khả năng mình sẽ nhất thời không nhịn được, hôn em trước mặt mọi người.”
“Đây quả thực là uy hiếp!” Anh chính là lợi dụng việc cô sợ sự tình lộ ra ánh sáng, thật giảo hoạt!
“Mới không phải, để cho ba anh cùng mẹ em dùng cách khác biết em đã trở về Nhật Bản, cũng rất tốt.”
“Em đi với anh.” Cô đầu hàng, chuyện lần này trở về Nhật, cũng không thể để mẹ biết.
“Thật biết điều.” Anh vừa lòng đẹp ý, vòng tay ôm chắc bả vai tuyết trắng lộ ra ngoài của cô, cùng cô ra khỏi sảnh tiệc của khách sạn.
Cho đến khi hai người lên chiếc xe thể thao của Tịch Mộc Thức Minh, cô vẫn chần chừ không nói, bộ dáng khó xử. Anh thở dài: “Đổi ý còn kịp.”
Minh Hạ chăm chú nhìn ánh mắt có chút phức tạp của anh, giống như có thiên ngôn vạn ngữ nói không hết. Cô quá rõ ràng, tim của cô vẫn chỉ có anh, thế nhưng cũng không nên có…
Cô nhắm mắt lại, chủ động hôn người đàn ông ngồi bên cạnh. Đầu lưỡi của hai người dây dưa lẫn nhau, phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, đây tuyệt đối là một nụ hôn sâu đầy đam mê nhiệt tình.
Nụ hôn này đại biểu cho tình yêu say đắm của cô dành cho anh, nhưng anh có hiểu rõ không? Cô yêu anh, nhưng đến bây giờ, cô còn không biết đến tột cùng là đúng hay sai…
“Hay là… đừng…” Minh Hạ đứng trước cửa phòng khách sạn mà Tịch Mộc Thức Minh ngủ lại, đang làm một cuộc đấu tranh lý trí cuối cùng, cô không dám xoay mặt nhìn anh đang ‘cưỡng ép’ cô.
“Nếu anh không đồng ý thì sao?” Tịch Mộc Thức Minh sắc mặt chợt biến, tâm tình vốn vui vẻ bị sự cự tuyệt lần nữa của cô quét đi, “Em thật muốn đổi ý, tại sao mới vừa rồi lại đi theo anh, tại sao lại muốn hôn anh?”
Đó là cô nhất thời động tình a! Thực ra lần này cô trở về, cũng chưa chuẩn bị tốt tâm tư gặp lại anh. Hiện tại gặp lại rồi, lại ném cho cô tình huống khó xử như vậy xử lý…
“Tại sao không nói lời nào?” Tay của anh cầm lấy cánh tay của cô, muốn kéo cô quay đầu lại nhìn về phía anh. Anh không chịu được cô thái độ lạnh nhạt coi anh như người vô hình.
“Em còn có thể nói gì?” Cô thừa nhận, ở trước mặt anh, cô trở nên trần trụi, chuyện gì cũng không giấu được.
“Có…” Anh đột nhiên ôm lấy cô, nóng bỏng hôn đôi môi đỏ mọng của cô, làm cho hai người tạo thành một bộ dáng kích tình ái muội, giống như cái hôn này là dùng để trừng phạt cô.
Một tay vặn mở khóa, Tịch Mộc Thức Minh ôm Minh Hạ đi vào trong phòng. Vừa vào cửa, liền đè cô lên tường, thâm tình hôn cô, thật lâu hai đôi môi đang hôn nồng nhiệt mới tách ra.
“Nói cho anh biết, mấy năm nay em sống tốt không?”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không thể không thừa nhận, anh của giờ khắc này lại hiện ra vẻ mặt quan tâm săn sóc mà cô không cách nào kháng cự nhất, “Em… rất tốt.”
“Dì Úy… bà ấy không cho em trở về đây sao?” Anh muốn biết, cô đến tột cùng có bao giờ nghĩ tới muốn trở về hay không.
“Thức Minh, anh biết rõ câu trả lời.” Mẹ không nói rõ không cho phép cô trở về Nhật Bản, chỉ là thân là con gái, cô thế nào không biết ý nghĩ thực sự của mẹ?
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ dụng ý hành động lần này của mẹ, mẹ đã phát hiện ra quan hệ của cô và Thức Minh cũng không phải tình cảm anh em đơn thuần, cho nên mẹ mới có thể luôn ngăn cản cơ hội Thức Minh và cô gặp nhau, không muốn hai người bọn họ tiếp tục dây dưa, làm cho mẹ con họ khó xử sự.
Ánh mắt của Tịch Mộc Thức Minh trở nên có chút phẫn hận, “Biết, nhưng bây giờ anh không muốn thuận theo ý của bà ấy nữa.”
Cô có dự cảm xấu, cũng không quá khẳng định, “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Anh nói rồi, anh không thể nào thả em ra nữa. Cho dù em khóc, cũng phải khóc ở chỗ này của anh, không thể tránh né anh.” Đôi mắt anh nghiêm túc nói rõ sự kiên trì của anh.
“Chúng ta tuổi cũng không nhỏ nữa, không cần kiêng dè chuyện gì nữa.”