“Cái gì? Anh ấy ở lại nhà mình ngày hôm nay?” Bạch Tuấn Hiên vừa nghe tới Bạch Lăng Diệp nói Cố Thành sẽ ở nhờ nhà mình thì kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy! Cố Thành cậu ấy mới trở về, vẫn chưa sắp xếp được chỗ ở, nên đêm nay sẽ ở lại đây một đêm!”
“Lăng Diệp!” Hạ Mộng Di có chút ngại ngùng nói, “Mẹ quên nói với con, phòng trống dành cho khách, vì không dùng đến nên mẹ đã bỏ mấy đồ đạc không dùng đến vào đó rồi!”
“Không sao đâu bác gái, con ngủ ở sô pha cũng được!” Cố Thành lên tiếng, anh không muốn làm phiền mọi người.
“Con có ý này!” Hàn Trạch Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Nhà con vẫn còn phòng trống, hay để cậu ấy ngủ ở nhà con đi!” Anh làm sao có thể để một người đàn ông anh cho là tình địch ngủ lại nhà bạn gái mình được, đương nhiên anh phải nghĩ cách ngăn lại rồi.
“Đúng vậy, đây đúng là ý hay, dù sao nhà tôi có hai mẹ con nên cũng vẫn còn phòng trống, nếu cậu không ngại có thể ngủ lại nhà chúng tôi!” Trần Nhã Tịnh tiếp lời, bà tất nhiên phải giúp con trai mình, bà là người từng trải, đương nhiên có thể nhìn ra ánh mắt Cố Thành nhìn Bạch Lăng Diệp không chỉ là ánh mắt nhìn một người bạn.
Mọi chuyện đã sắp xếp xong, Cố Thành sẽ ngủ ở nhà Hàn Trạch Dương, mọi người cũng chuẩn bị ra về.
Sau khi mọi người về hết, Bạch Lăng Diệp mới vào phòng ngủ, lúc nãy nhìn sắc mặt của Hàn Trạch Dương xem ra cô phải dỗ anh chút rồi.
Sau khi tắm xong, Bạch Lăng Diệp lên giường liền lấy điện thoại nhắn tin cho Hàn Trạch Dương.
‘Trạch Dương’
Đợi một lúc không có tin nhắn hồi đáp cô lại tiếp tục nhắn.
‘Bảo bối’
Vẫn là không có lời hồi đáp.
‘Cục cưng’
‘Anh giận em sao?’
Lần này vẫn không có tin nhắn trả lời.
Bạch Lăng Diệp lúc này thật sự lo lắng, không lẽ anh thực sự giận cô rồi sao?
Bạch Lăng Diệp dứt khoát không nhắn tin nữa chuyển qua gọi điện thoại, chuông reo một lúc mới có người nghe máy, Bạch Lăng Diệp liền nói luôn: “Hàn Trạch Dương, tại sao không trả lời tin nhắn của em, có phải anh giận rồi không? Xin lỗi, em cũng không cố ý giấu anh chuyện đó, tại vì cậu ấy tới quá bất ngờ nên em vẫn chưa kịp nói với anh, anh đừng giận em mà, được không?”
Hàn Trạch Dương nghe xong những lời này của cô, cười cười, “Đừng lo, anh không có giận em, lúc nãy không trả lời tin nhắn của em là vì anh đang tắm! Nhưng nghe được những lời này của em, anh vui lắm!”
Bạch Lăng Diệp xấu hổ, anh không giận cô? Vậy vừa rồi cô đã nói những cái gì vậy? Lại còn cái giọng nói làm nũng kia nữa, thật là xấu hổ mà.
hít sâu một hơi, Bạch Lăng Diệp lấy lại bình tĩnh nói: “Vậy không có chuyện gì thì anh mau ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi, ngủ ngon!”
“Được, ngủ ngon!”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lăng Diệp mới thở phào một hơi, ôm lấy cái gối mà vùi mặt vào trong, lúc nãy thật là xấu hổ mà.
Sáng ngày hôm sau Bạch Lăng Diệp theo tiếng chuông báo thức dậy chuẩn bị đi làm.
Sau khi ăn sáng xong, Vừa mở cửa ra liền thấy Cố Thành đứng trước cửa mỉm cười nhìn cô: “Lăng Diệp, cô đi làm sao? Tôi chuẩn bị xe rồi để tôi đưa cô đi!”
“Lăng Diệp, anh mua đồ ăn sáng cho em rồi, mau ăn đi rồi anh đưa em đi làm!” Hàn Trạch Dương đi tới trên tay còn xách theo một túi giấy đựng đồ ăn sáng.
“Em ăn rồi!” Bạch Lăng Diệp nói sau đó nhìn hai người: “Còn đi làm, em có xe, em sẽ tự đi, không phiền đến hai người đâu!”
“Nhưng mà….” Hàn Trạch Dương và Cố Thành cùng nhau lên tiếng.
Bạch Lăng Diệp liếc mắt nhìn hai người: “Cố Thành, không phải cậu còn chưa tìm được nhà sao? Cậu không tính đi tìm nhà sao?”
“Còn anh nữa, Hàn Trạch Dương!” Bạch Lăng Diệp liếc nhìn Hàn Trạch Dương đang vui vẻ khoái chí khi cô nói Cố Thành, “Anh không định đến công ty sao?”
Bạch Lăng Diệp nổi giận, hai người này mới sáng sớm đã đứng trước cửa nhà cô, cũng may chung cư này ít người nếu không, không biết cô nên giấu mặt mũi đi đâu nữa.
Lúc này chuông điện thoại của Bạch Lăng Diệp vang lên, là điện thoại của bệnh viện, có một ca phẫu thuật gấp cần cô tới đó.
“Được, tôi tới ngay!” Bạch Lăng Diệp nói xong liền cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn hai người: “Hai người có thể tránh ra chút không, tới giờ tôi đi làm rồi!”
Hàn Trạch Dương và Cố Thành liền đứng dẹp sang hai bên nhường lối cho cô đi.
Trước lúc đi, cô liếc thấy sắc mặt của Hàn Trạch Dương có chút không vui, hơn nữa ánh mắt anh nhìn Cố Thành như có tia lửa vậy, Bạch Lăng Diệp thở dài, nhưng bây giờ cô không có thời gian để quan tâm chuyện này, bây giờ cô phải tới bệnh viện gấp.