Sau khi ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp trở về phòng, chống Tắm rửa, thay đồ xong, lên giường cô lại không thể ngủ được.
Nằm trằn trọc một lúc, Bạch Lăng Diệp ngồi dậy lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhắn tin cho Hàn Trạch Dương, cô loay hoay nhắn rồi lại xóa, nhắn rồi lại xóa, cô không biết lúc này anh đã tới nơi chưa?
Cuối cùng Bạch Lăng Diệp quyết định gửi tin nhắn đi: ‘Anh tới nơi chưa? Mọi việc bên này đều ổn!’
Gửi xong tin nhắn, cô lại nghĩ, có lẽ anh ấy chưa đến nơi hoặc anh ấy tới rồi nhưng đang nghỉ ngơi, cô gửi tin nhắn lúc này liệu có làm phiền anh không?
Đang mông lung suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình, theo thói quen, Bạch Lăng Diệp liền nhấc máy mà không hề nhìn số gọi đến.
Đầu giây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Chưa ngủ sao?”
Bạch Lăng Diệp giật mình, ngơ ngác mất mấy giây, lúc này cô mới nhận ra người gọi đến là ai, cô liền cất tiếng: “Ừm, anh đến nơi rồi sao?”
“Ừ, tôi vừa mới tới!” Hàn Trạch Dương vừa trả lời vừa quét thẻ mở cửa phòng.
“Có phải tôi làm phiền anh nghỉ ngơi rồi không?” Bạch Lăng Diệp nghe tiếng mở cửa qua điện thoại thì hỏi.
“Không có, tôi vừa mới tới nơi còn chưa có nghỉ ngơi!” Hàn Trạch Dương nói xong liền ra hiệu cho Lục Hạo đang đi phía sau bỏ đồ ở đó.
Lục Hạo gật gật đầu bỏ đồ xuống rồi đi ra ngoài.
“Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền anh nữa!”
Bạch Lăng Diệp nói xong định cúp máy thì Hàn Trạch Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi chút!”
“Hả?” Bạch Lăng Diệp ngơ ngác dừng động tác.
“Có thể để tôi nghe giọng em thêm chút nữa được không?” Hàn Trạch Dương dịu dàng nói.
” Được!” Bạch Lăng Diệp trả lời sau đó bắt đầu nói với anh về tình trạng của bác gái ngày hôm nay sau đó còn nói một vài chuyện, Hàn Trạch Dương thỉnh thoảng cũng đáp lời vài câu.
Qua một lúc lâu, sau khi nghe tiếng thở đều đều từ đầu dây bên kia, Hàn Trạch Dương mới nhẹ giọng nói một tiếng: “Ngủ ngon, cô gái của tôi!”
Sáng hôm sau, Bạch Lăng Diệp thức giấc bởi tiếng đồng hồ báo thức, cô vươn người ngáp một cái, tối qua hình như cô ngủ quên khi còn đang nói chuyện điện thoại thì phải?
Cô cầm điện thoại lên xem, cuộc gọi tối hôm qua kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, không ngờ bọn họ lại nói chuyện lâu như vậy, hơn nữa cô còn ngủ quên nữa chứ!
Trời ơi, hình tượng của cô trong mắt anh coi như sụp đổ rồi còn đâu!
Bạch Lăng Diệp đưa tay gãi bộ tóc rối bù của mình.
Lúc này mẹ cô ở ngoài cửa gọi vọng vào: “Lăng Diệp, con không dậy để đi làm sao?”
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ sau đó đáp: “Vâng, con dậy ngay đây ạ!”
Bạch Lăng Diệp đứng dậy, kéo rèm cửa sau đó đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, bỏ qua chuyện đó sang một bên đi, bây giờ cô còn phải chuẩn bị để đi làm nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Lăng Diệp lái xe tới bệnh viện, đầu tiên cô xách túi đồ ăn sáng mang tới phòng bệnh cho Trần Nhã Tịnh sau đó mới đến phòng làm việc.
Giữa buổi, Lăng Hạo Thiên tới tìm cô, bộ dạng anh ta có vẻ rất vui vẻ, Bạch Lăng Diệp nhìn vẻ bộ dáng này của anh ta mà sởn hết cả tóc gáy.
“Sao vậy, sao hôm nay tôi thấy anh vui vẻ vậy hả?” Bạch Lăng Diệp hỏi.
“Tôi đương nhiên là lúc nào cũng vui vẻ rồi! Mà nghe nói cô mới mua xe hả?” Lăng Hạo Thiên ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Bạch Lăng Diệp.
“Đúng vậy! thông tin của anh nhanh thật đấy!” Bạch Lăng Diệp mặc kệ anh ta tiếp tục làm việc.
“Không phải thông tin của tôi nhanh mà là do cô quá nổi tiếng thôi, mà tôi có chuyện muốn nhờ cô đây!” Lăng Hạo Thiên nghiêm túc nói với Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp dừng bút ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn nhờ tôi chuyện gì?”
“Thì là, theo cô thì lần đầu tiên gặp mặt, con gái các cô thường thích đi đâu? Thích làm những gì?”
“Hả? Sao anh lại hỏi tôi chuyện này? Không phải anh nên tìm những người có kinh nghiệm để hỏi sao? Tôi làm sao biết được chứ!” Bạch Lăng Diệp nhìn Lăng Hạo Thiên nói.
“Không phải cô cũng là con gái sao? Tại sao lại không biết chứ?” Lăng Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô mà hỏi.
“Là con gái thì cũng phải tùy người chứ, tôi làm sao biết được người anh muốn gặp thích gì mà tư vấn chứ hả? Tốt nhất là anh nên trực tiếp đi hỏi người ta đi! Xin lỗi, vấn đề này tôi không giúp được anh!”
Lăng Hạo Thiên thở dài rồi đứng dậy: “Thôi cô làm việc tiếp đi, tôi đi hỏi người khác vậy!”
“Ừm, chúc anh may mắn, nhớ đóng cửa giúp tôi!” Bạch Lăng Diệp nói xong liền tiếp tục làm việc.
Lăng Hạo Thiên đi ra khỏi cửa rồi bỗng dưng quay đầu lại hỏi: “Lăng Diệp, trưa nay cô không bận gì chứ? Đi ăn cùng tôi không?”
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn anh nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi mang cơm hộp rồi!”
“Vậy không còn gì nữa tôi đi đây!” Lăng Hạo Thiên cười cười rồi đi ra ngoài. Nếu không phải Hàn Trạch Dương nhờ anh chăm sóc cô, thì anh cũng đâu định rủ cô đi ăn đâu chứ, ai ngờ người ta lại mang theo cơm rồi.