Thời gian thấm thoát trôi, chỉ còn một tuần nữa là tới ngày dự sinh của Bạch Lăng Diệp.
Thời gian này Bạch Lăng Diệp đã nghỉ làm ở bệnh viện để tập trung cho việc dưỡng thai và chuẩn bị sinh con, vừa mới tuần trước, Vương Giai Kỳ cũng đã sinh hạ một bé trai kháu khỉnh giống y như Lăng Hạo Thiên, nhìn thấy đứa bé đáng yêu như vậy, Bạch Lăng Diệp lại càng mong chờ bảo bối ở trong bụng của mình.
Trong thời gian này Hàn Trạch Dương cũng dành thời gian cho mẹ con cô rất nhiều, chỉ cần không có việc quan trọng, anh nhất định sẽ ở nhà chăm sóc cho cô.
Buổi chiều, như thường lệ, Bạch Lăng Diệp ở trong vườn tưới cây, tuy bây giờ bụng nhỏ của cô đã nhô lên rất lớn, mọi người cũng không cho cô làm việc, nhưng mà ngồi không cũng mệt mỏi cho nên cô nhất quyết dành lấy công việc được coi là nhẹ nhàng nhất này, dù sao phụ nữ có thai đi lại nhiều một chút cũng tốt.
Hôm nay Hàn Trạch Dương có một cuộc họp quan trọng nên buổi chiều đã tới công ty để xử lý.
Bạch Lăng Diệp vừa cầm vòi nước tưới cây, bỗng khuôn mặt cô trở nên khó coi, bụng của cô bắt đầu đau đớn, Bạch Lăng Diệp lập tức biết được cô bắt đầu chuyển dạ rồi, tuy nói một tuần nữa mới tới ngày dự sinh nhưng vẫn có thể chuyển dạ sớm hơn.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn hơi thở, nhưng cơn đau ở phần bụng kéo tới ngày một dữ dội, Bạch Lăng Diệp vội thả vòi nước sau đó kêu lên, “Tiểu Hiên! Mau xuống đỡ chị!” Giờ này hai mẹ đều đã đi chợ, chỉ còn Bạch Tuấn Hiên đang học bài ở trên phòng.
Bạch Tuấn Hiên đang học bài nghe thấy tiếng gọi vội ngó đầu qua cửa sổ, chỉ thấy chị gái đang ôm bụng, khuôn mặt tái nhợt ở dưới vườn, cậu vội vã gập sách vở sau đó chạy xuống dưới vườn, “Chị! Chị sao vậy?”
Bạch Lăng Diệp vừa thở hổn hển vừa chậm rãi nói, “Tiểu Hiên! Chị sắp sinh rồi! Mau chuẩn bị đồ! Chúng ta tới bệnh viện!”
Bạch Tuấn Hiên vừa nghe lập tức hoảng loạn, nhưng rất nhanh cậu liền bình tĩnh lại vội vã chạy vào trong nhà lấy đồ, vì để phòng trường hợp có thể sinh bất cứ lúc nào, Bạch Lăng Diệp đã chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết.
Rất nhanh, Bạch Tuấn Hiên đã quay trở lại cùng với hai giỏ đồ, cậu vội vã đi tới đỡ Bạch Lăng Diệp.
Hai người vừa đi được vài bước thì liền thấy xe của Hàn Trạch Dương tiến vào, Bạch Tuấn Hiên trực tiếp thở phào nhẹ nhõm, cậu còn đang lo lắng sẽ không có xe để đưa chị đến bệnh viện, may mà anh rể đã về.
Hàn Trạch Dương vốn dĩ vẫn chưa kết thúc công việc, nhưng hôm nay như có điều gì thôi thúc, khiến anh cảm thấy không yên tâm vì vậy anh đẩy nhanh tốc độ cuộc họp để về nhà sớm nhất có thể, vừa về tới liền thấy Bạch Tuấn Hiên đang dìu Bạch Lăng Diệp một cách chật vật đi tới, anh vội vã xuống xe, “Lăng Diệp! Sao vậy?” anh vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy cô.
Lúc này khuôn mặt Bạch Lăng Diệp đã tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Bạch Tuấn Hiên vội vã nói, “Anh rể về thật đúng lúc! Chị sắp sinh rồi! Mau đưa chị tới bệnh viện!”
Hàn Trạch Dương nhanh chóng dìu Bạch Lăng Diệp lên xe, anh khẩn trương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không khỏi đau lòng, anh không ngờ sinh con lại đau đớn như vậy.
Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện, vừa đến nơi Bạch Lăng Diệp lập tức được chuyển vào phòng sinh, Hàn Trạch Dương cùng Bạch Tuấn Hiên đứng ở bên ngoài lo lắng không thôi.
Một lúc sau Trần Nhã Tịnh và Hạ Mộng Di đi chợ về cũng nhận được tin mà chạy tới, tất cả mọi người lại bắt đầu chờ đợi ở bên ngoài.
Hàn Trạch Dương sốt ruột đi đi lại lại cả buổi trời, nhớ tới khuôn mặt đau đớn của Bạch Lăng Diệp trước khi vào phòng sinh, lòng anh nóng như lửa đốt.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì, bên ngoài mọi người đều sốt ruột đến đứng ngồi không yên.
Không ngờ đứa nhỏ này lại hành hạ mẹ nó như vậy, tới tận hơn mười rưỡi tối mới chịu chui ra ngoài.
Bên ngoài mọi người còn đang chờ đợi thì cửa phòng sinh mở ra cùng với tiếng của trẻ con khóc vang lên.
Nữ y tá bước ra thông báo với mọi người, “Chúc mừng mọi người, là một bé trai, hai mẹ con đều mẹ tròn con vuông!”
Nữ y tá còn chưa nói xong thì Hàn Trạch Dương ngay lập tức xông vào bên trong phòng, nữ y tá vừa muốn can ngăn lại thấy Lăng Hạo Thiên đứng ở bên ngoài lắc đầu, “Để cậu ấy vào đi!”
Điều đầu tiên Hàn Trạch Dương làm sau khi bước vào phòng không phải là nhìn ngắm con trai mà là đi tới vuốt v e khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Bạch Lăng Diệp, anh yêu thương khẽ vén mấy sợi tóc dính trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Bà xã! Vất vả cho em rồi!”
Bạch Lăng Diệp cười dịu dàng, ánh mắt hướng về phía con trai đang nằm ở cách đó không xa.
Trong phòng bệnh Vip, mọi người vui vẻ vây xung quanh bảo bối nhỏ. Đứa nhỏ vô cùng đáng yêu với đôi mắt to tròn, làn da căng mịn bóng loáng, cánh môi chúm chím, đặc biệt là khuôn mặt có nét tương đồng y như Hàn Trạch Dương.
Đôi mắt to tròn nhìn mọi người vây xung quanh, thỉnh thoảng lại đảo một cái.
Hàn Lạc Vi đang bế em bé chớp chớp mắt ra vẻ thích thú, “Anh, chị dâu! Hai người định đặt tên bé là gì vậy?”
Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp nhìn nhau sau đó, Hàn Trạch Dương mỉm cười nói, “Cứ gọi là Hàn Bạch Thần đi!”
“Hàn Bạch Thần! Tiểu Thần! Con nghe thấy chưa! Con tên là Hàn Bạch Thần đấy!” Hàn Lạc Vi mỉm cười nói với đứa nhỏ ở trong lòng.
Như cảm nhận được đứa nhỏ nhoẻn miệng cười một cái.