Ngồi trên xe cô cảm thấy lòng nhói đau đến lạ thường. Tay thấm đẫm mồ hôi lo sợ đến nỗi run lên nhè nhẹ. Là sợ. Cô đang rất sợ phải đối diện với cái sự thật trớ trêu này. Cô dùng hai tay đan chặt vào nhau như muốn tạo thêm dũng khí cho bản thân trong cái lúc này. Đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ. Trời bỗng dưng tối sầm lại từ lúc nào tưởng chừng như sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào. Nhoẽn miệng cười cô trách ông trời như đang trêu ngươi số phận con người. Ban cho cô một niềm hạnh phúc nhưng lại bất thình lình cướp đi quá dễ dàng.
Về tới nhà thấy ba cô đang ngồi trong phòng khách là cô hỏi ngay:
_Ông đâu ba??
_Ông ra ngoài với đối tác rồi!!!
Cô giục:
_Ba lên gói gém đồ đi chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!!
Ba cô ngạc nhiên nhìn cô:
_Đi đâu??
Cô không nhìn vào mắt ông mà tiếp tục giục:
_Mau lên đi ba, con xin ba đấy!!
Thấy đứa con gái mình có vẻ rất “kì cục” nên ba cô không hỏi thêm nữa là đi thẳng lên phòng lấy đồ đạc.
Cô nhìn con “táp” đang cuộn tròn dưới chân trong khi cô đang loay hoay bỏ đồ đạc vào vali. Cô nói:
_Mày ở nhà phải biết ngoan nghe không hả?
Con táp chỉ đáp lời cô bằng cách rên ư ử rồi liếm lấy liếm để chân cô. Khoảng nửa tiếng sau mọi thứ dường như đã xong đâu vào đó. Cô kéo vali xuống nhà thì thấy ba cô đã xong từ lúc nào và rồi trên ghế sofa đợi cô. Ông nhìn cô đầy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm bất cứ câu gì mà chỉ lẳng lặng đi theo cô.
Ông luôn xem cô là một người đã trưởng thành thật sự nên khi cô quyết định việc gì ông luôn chiều lòng con gái mà làm theo.
Chiếc taxi cô vừa ngoắc đã dừng lại trước mặt. Anh tài xế bước xuống xe mỉm cười rồi lấy vali của cô đẩ lên xe. Cô ngước mặt lên nhìn ngôi nhà lần cuối rồi leo thằng vào xe. Khuôn mặt không tí cảm xúc chỉ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Mắt cay xè như muốn khóc. Nhìn thái độ của cô lúc này ba cô chỉ biết im lặng rồi lâu lâu lại thở ra nhè nhẹ. Có lẽ ông hiểu cô đang rất hỗn loạn nên không tiện nói thêm điều gì chăng??
Sân bay là nơi mà cô chọn để chấm dứt tất cả mọi thứ. Vé máy bay cũng đã được cô đặt từ nửa tiếng trước. Chuyến bay sẽ được khởi hành sau nửa tiếng nữa thế nhưng ai kia vẫn chưa hề hay biết gì về ý định điên rồ của cô vợ bé bỏng. Anh đang mải mê suy nghĩ về cái dự án đầu tư sắp tới.
Anh đứng tựa người vào thành cột cạnh cửa sổ. Trên cái tòa cao ốc cao thế này anh có thể nhìn ngắm được mọi hoạt động của thành phố và cả những chiếc máy bay bay ngang. Anh đâu hề hay biết rằng một trong những chuyến bay đó đã mang người vợ yêu dấu của anh đi xa mãi. Tất cả chỉ còn lại là những nỗi đau và những tháng ngày dằn vặt về sự nông nổi bồng bột của tuổi trẻ.
Sau một hồi tự nhốt mình trong phòng quản lý anh quyết định đi về. Toan đóng cửa phòng lại thì cảm thấy như chân vừa dậm phải một vật gì đó. Anh cúi xuống và nhặt lên xem. Là phong bì của cô để quên lại. Anh vôi mở phong bì ra. Và cái kết quả được viết bằng bút mực màu đỏ xác nhận mối quan hệ giữa Chấn Vũ và đứa con của Lệ Thy làm anh thấy choáng váng.
Ngay cả chính bản thân anh còn không thể chấp nhận huống chi cô lại là vợ của anh. Chợt thấy lo lắng cho cô vô cùng nên anh vội vơ lấy chùm chìa khóa xe phóng lên xe và lao đi tìm cô trong khi ngoài trời mưa tầm tã.
Cái bóng của con người yêu đơn phương này phóng xe đi trong mưa thật khiến người ta phải xót xa. Nước mưa cứ tạt vào mặt anh như dội nước nhưng anh vẫn chứ chạy. Lao hết con đường này đến con đường khác tìm cô với cái hi vọng sẽ bắt gặp cô đang đi lang thang trên một đoạn đường nào đó…….nhưng đó chỉ là mơ ước thôi….