Chú mèo đen nằm trên mặt bàn, tứ chi mở rộng, đôi mắt ngọc bích híp lại, bộ dáng trông vô cùng hưởng thủ.
Diêm Quân đưa tay gãi cổ mèo, quả nhiên Cổ Miêu trừng mắt lên, trong miệng cũng kêu lên tức giận: “Meo!”
Hắn duỗi tay gãi lên cằm mèo đen, đôi mắt mèo vừa nãy còn đầy giận dữ nay đã lại nheo mắt lại thoải mái hưởng thụ.
Cổ Điển ngồi ở đối diện, trong tay cầm bút lông nhỏ, đang viết gì đó lên cuốn sách.
Cô ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang. Tay cầm bút không chút do dự, viết một chữ lên trang giấy trắng.
Diêm Quân đến sau lưng cô, đánh giá chữ viết của Cổ Điển.
Về nét chữ, Diêm quân đã từng thấy chữ của Thôi Phán Thôi Quân ở điện Thiên Tử là đẹp nhất. Luận về khí khái, thì chắc chính là ba chữ Cổ Tự Hào kia.
Diêm Quân vốn tưởng rằng ba chữ kia là do Cổ Điển viết, nhưng hiện giờ mới biết, chữ đó không phải do cô viết.
Chữ viết của Cổ Điển mềm mại xinh đẹp, mặc dù không kém nhưng chắc chắn không có khí khái mạnh mẽ như ba chữ kia.
“Chữ trên bảng hiệu là ai viết?” Hắn có hơi tò mò, chữ viết kia tiêu sái tự tại, người ta đều nói chữ viết như người, nói vậy thì người đó cũng là một người tiêu sái tự do.
Tay đang viết chữ của Cổ Điển dừng lại một chút, vết mức ngay lập tức lan ra trên trang giấy, cũng làm bẩn cánh tay trắng như ngọc của cô.
Cô bỏ bút lông xuống, giương mắt nhìn hắn, nói: “Cha tôi viết.”
Diêm Quân chưa bao giờ nghe Cổ Điển nói về cha mẹ cô, ngay cả chuyện của Cổ Phác, cô cũng rất ít khi nói đến.
Hắn kinh ngạc nói: “Cha em? Cửa tiệm này không phải chỉ có em và Cổ Phác thôi sao?”
Ngần ấy năm, cửa tiệm này cũng chỉ có hai người Cổ Điển và Cổ Phác, nhiều hơn cũng chỉ có con mèo lười.
Cổ Điển bật cười, “Tôi đương nhiên có cha mẹ, nếu không tôi từ đâu chui ra?”
Diêm Quân tự hỏi, nói: “Tôi nghĩ rằng em giống tôi. Tôi không có cha mẹ.”
Cổ Điển cảm thấy buồn cười: “Vậy anh từ đâu chui ra?”
“Cũng không phải, ta được nuôi dưỡng từ tinh la bàn của điện Thiên Tử, nếu nói về cha mẹ thì tinh la bàn kia cũng có thể coi là cha mẹ ta.”
Phong Đô vương chưa bao giờ dựa vào huyết mạch để kéo dài. Một thế hệ sụp đổ chết đi, lại có một thế hệ mới hưng thịnh phát triển. Diêm Vương điện hạ đương kim khi đến mệnh số thì Diêm Vương điện hạ đời kế tiếp sẽ được tinh la bàn nuôi dưỡng thành hình.
Có lẽ, cũng có thể nói mỗi thế hệ Diêm Vương đều là cùng một người.
Bọn họ sẽ lưu giữ những ký ức của thế hệ về Phong Đô, để giữ cho Phong Đô vẫn hoạt động bình thường. Nhưng ý thức chủ quan của mỗi thế hệ, tình cảm cảm xúc đều sẽ không bị đời sau kế thừa.
Để đảm bảo cho họ sẽ không xử trí theo cảm tính mà làm nhiễu loạn việc vận hành bình thường của Phong Đô.
Diêm Quân nói tiếp: “Mặc dù ta không có cha mẹ nhưng ta có anh chị em.”
Cổ Điển nghi ngờ nhìn hắn, Diêm Vương còn có anh chị sao? Sao cô lại không biết nhỉ, không phải mỗi thời đại đều chỉ có một Diêm Vương sao?
Nhìn ra được nỗi nghi ngờ của Cổ Điển, hắn nói: “Điện Thiên Tử chia làm hai, đông điện và tây điện. Hàng năm tây điện đều đóng cửa, hiếm có người ra vào, người đó cũng không bước ra khỏi điện Thiên Tử. Tinh la bàn cũng có hai cái, một cái khác ở trong tây điện.”
Mỗi thế hệ Diêm Vương đều không phải một người.
Mỗi một vật ở hai điện đều có một vị trấn giữ khác nhau.
Nhưng vận khí của Diêm Quân không tốt lắm, vị kia vốn dĩ nên ra đời cùng năm với hắn nhưng đến nay vẫn còn ở tinh la bàn. Thế cho nên, trước mắt tây điện không có ai, chuyện lớn nhỏ ở Phong Đô đều do Diêm Quân tự quản lý.
“Nhưng tôi còn chưa biết giới tính của hắn, hắn còn chưa sinh ra. Tôi đã đến tây điện xem qua, hiện giờ hắn vẫn ở trong hình dạng thai nhi ở tinh thạch tinh la bàn.”
Cổ Điển bĩu môi: “Anh nói cái này với tôi làm gì? Đây là bí mật của điện Thiên Tử.”
Diêm Quân nắm tay cô, đặt bên đôi môi hắn, trong con ngươi đỏ thẫm là thâm tình khiến người ta trầm luân.
Hắn hôn lên đầu ngón tay cô, “Em không phải người ngoài, dù sao vị trí Diêm Hậu chỉ có thể là em.”
Giọng nói gần như thành kính, lại mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có của hắn, chân thành đáng tin, không cho phép phản kháng, lời hắn nói chính là chân lý.
Cổ Điển rút tay về, quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Dù cho không thấy được sắc mặt cô nhưng Diêm Quân lại phát hiện vành tai cô ửng hồng lên. Vành tai trắng nõn như bị thiêu cháy, hoàn toàn đối lập với da thịt trắng như ngọc.
Tâm tình hắn cũng trở nên tốt hơn, cảm thấy bầu trời âm u cũng rất đẹp.
…
Ngoài cánh đồng hoa đỏ như máu, người nọ trợn trừng mắt tràn đầy giận dữ. Con búp bê lần trước của hắn hiện giờ đã hoàn thành.
Hắn bóp chặt con búp bê nhỏ kia đặt lên trên mặt bàn. Trên mặt bàn có một tinh trận thật lớn được vẽ bằng nước hoa màu đỏ máu.
Trong miệng hắn niệm chú ngữ nào đó, ngay sau đó tinh trận tỏa ra hào quang. Con rối nhỏ kia đứng lên.
“Ta muốn hủy hoại Cổ Tự Hào!”
Hắn vung ống tay áo lên, đứng lên trên ghế.
Giữa cánh đồng hoa đột nhiên nở rộ ánh sáng. Đầu tiên là một chùm sáng sau đó lan rộng thành cột sáng. Sau đó lan tràn ra từ giữa vị trí trung tâm, một cánh cửa phát sáng rất lớn dựng lên giữa cánh đồng hoa.
Hắn đi từng bước đến cánh cửa kia, ánh mắt lạnh lẽo âm u, khóe môi nở nụ cười tà mị quỷ dị.
Bóng hình hắn biến mất giữa đồng hoa, cánh cửa ánh sáng kia chậm rãi khép lại rồi biến mất.
Một làn gió nhẹ thổi qua, cây cổ thụ với những đóa hoa đỏ thẫm nhẹ nhàng rung rinh.
Nhà trúc không một bóng người, người bị giam giữ trong bức tường kia khẽ giật giật ngón tay…
…
Hôm nay khu phố cũ có rất nhiều người, mọi người tụ năm tụ ba thành từng đám, có cụ già lớn tuổi cũng có một vài thanh niên trẻ tuổi.
Cổ Điển dắt theo Cổ Phác đứng ở ngoài đám người.
“Tôi không bán! Tôi sẽ không bán căn nhà này!” Một bà cụ tóc bạc trắng nổi giận đùng đùng chỉ vào người đàn ông mặc tây trang ở trước mặt.
Chàng trai kia nhìn rất tri thức, tay cầm cặp văn kiện, cười ôn hòa nói: “Bà ơi, chúng cháu thật sự không ép mua ép bán gì cả. Nơi này đã không còn nhiều nhà ở nữa, nhà này lâu lắm cũng không sửa sang gì rồi, bán cho công ty chúng cháu, sau đó có thể được khoản tiền bồi thường phá bỏ và di dời. Nếu bà không cần khoản bồi thường phá bỏ và đi ời thì sau này xây nhà mới cũng có thể trở về đây ở.”
Bà lão kia nghe xong những lời này thì thuận tay cầm lấy một cây gậy: “Cậu cút đi cho tôi! Đừng có động vào nhà của tôi!” Bà khua lung tung mấy cái, nhưng người lớn tuổi nào bì được với sự linh hoạt của người trẻ tuổi.
Mới vài cái bà lão đã mệt thở hồng hộc, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm chàng trai ở công ty bất động sản kia.
“Hôm nay bà đây nói cho các người biết, nhà này của tôi có là cái ổ chó cũng không bán! Đừng cho là tôi không biết mấy tên gian thương các người âm ưu cái gì! Khoản bồi thường phá bỏ và di dời? Bà đây không hiếm lạ gì! Ai dám đụng đến nhà tôi, cho dù tôi có chết ở đây cũng không cho các người động đến!” Lão bà nói xong lập tức há to miệng thở hổn hển, tay đè lên ngực mình.
Cổ Phác liền lùi ra phía sau, trốn sau lưng Cổ Điển, chỉ để lộ ra một cái đầu.