Một tuần sau, Giang Hoài Khê khăng khăng bảo thân thể đã không sao, muốn xuất viện. Giang Hoài Xuyên bởi vì công ty có việc, sớm đã về Lâm Châu rồi, một mình Giang mẹ không lay chuyển được Giang Hoài Khê, đành hết cách mà trưng cầu nhìn Giang Vong một chút, thấy Giang Vong gật đầu tỏ ý không sao, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Buổi sáng hôm xuất viện, sáng sớm Hứa Bách Hàm đã đến bệnh viện, giúp Lục Tử Tranh sắp xếp lại hành lý, sau đó, cùng Lục Tử Tranh đi tìm Giang Hoài Khê. Lúc sắp tới phòng bệnh của Giang Hoài Khê, Hứa Bách Hàm đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cổ tay đang đẩy của Lục Tử Tranh đặt trên xe lăn, ra hiệu Lục Tử Tranh từ phía sau đi lên trước.
Lục Tử Tranh buông lỏng tay đang đẩy xe lăn, đi tới bên cạnh Hứa Bách Hàm, hơi cong lưng lại, nghi hoặc mà nhìn Hứa Bách Hàm.
Hứa Bách Hàm đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt một bàn tay của Lục Tử Tranh, kéo đến bên môi của mình, khẽ hôn một cái. Chị cong cong mặt mày, cười dịu dàng, giọng điệu dịu dàng: “Tử Tranh, hôm nay từ biệt, không biết, khi nào có thể gặp lại. Đáp ứng với chị, từ nay về sau, chăm sóc cho tốt bản thân, bất luận ở nơi nào, cũng đều phải biết, chị đang lo lắng cho em, phải lạc quan tích cực, phải khỏe mạnh vui vẻ…”
Lục Tử Tranh nghe thấy câu nói “không biết khi nào có thể gặp lại” của Hứa Bách Hàm kia, vành mắt lập tức cũng ửng đỏ đôi chút. Cô ngồi xổm xuống, kê mặt vào trên hai chân Hứa Bách Hàm, ngước đầu nhìn Hứa Bách Hàm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Chị, chị cũng phải khỏe mạnh, chị cũng phải đáp ứng em, đừng làm chuyện điên rồ, chờ em trở về, em đáp ứng chị, nhất định giúp chị tìm cô ấy, chị phải tin tưởng em…”
Trong con ngươi của Hứa Bách Hàm tràn đầy dịu dàng, gật đầu cười, sờ sờ đầu Lục Tử Tranh, động viên cô: “Đừng lo lắng chị, chị không sao…”
Giang mẹ nghe thấy âm thanh bên ngoài, từ trong phòng bệnh Giang Hoài Khê đi ra, nhìn thấy chỉ có mỗi hai người Hứa Bách Hàm cùng Lục Tử Tranh, trên một cánh tay Lục Tử Tranh còn mang theo một cái túi nhỏ, đang ngồi xổm trước xe lăn, dáng vẻ có chút chật vật, kinh ngạc nói: “Tử Tranh, Tiểu Vong đâu? Dì đã nói với con bé rồi mà, dì giúp Hoài Khê, còn con bé thì giúp thu dọn với con…”
Lục Tử Tranh đứng lên, thu lại tâm tư sầu não, cười cười ôn hòa về phía Giang mẹ, nói: “Sáng đến giờ con vẫn chưa gặp bác sĩ Giang, chắc cô ấy có chuyện gì nên trì hoãn thôi ạ, không sao đâu dì, con cũng không có đồ đạc nhiều, đã xong hết rồi ạ.”
Giang mẹ tiến lên vài bước, không đếm xỉa đến ngại ngùng của Lục Tử Tranh, vẫn cứ đỡ lấy túi nhỏ mang trên cánh tay cô, vừa đi về hướng trong phòng bệnh Giang Hoài Khê, vừa nói: “Tiểu Vong cũng thật là, không được, dì gọi điện thoại hỏi một chút mới được…”
Trong phòng bệnh, Giang Hoài Khê đã chỉnh lý đổi mới hoàn toàn, nàng bỏ đi quần áo bệnh nhân, trên mặt cuối cùng cũng có chút ít sinh lực, khôi phục mấy phần tao nhã thong dong của ngày xưa. Nhìn thấy Lục Tử Tranh cùng Hứa Bách Hàm vào cửa, vốn nàng đang ngồi ở bên giường, lập tức đứng lên, vài bước đi tới trước mặt Hứa Bách Hàm, vừa tự nhiên đỡ lấy một cái túi khác trên tay Lục Tử Tranh, vừa khẽ gật đầu khom lưng, nghiêm túc nói tiếng cám ơn: “Đàn chị, khoảng thời gian này đã làm phiền chị rồi, vô cùng cám ơn chị ạ.” Trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng nhất quán của nàng, hiếm khi treo lên một nụ cười ấm áp chân thành.
Hứa Bách Hàm hơi kinh ngạc mà “phì” một tiếng bật cười, nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Hoài Khê, cười trêu bảo: “Hoài Khê, em biết không, quen em nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy em khom lưng cúi đầu với người khác đấy, nhất thời, chị thật sự có phần được sủng ái mà lo sợ.”
Giang Hoài Khê nhìn Hứa Bách Hàm, nhẹ nhàng cắn cắn môi, dáng vẻ hiếm khi có phần ngượng ngùng.
Hứa Bách Hàm sờ mũi, nhìn Lục Tử Tranh bên cạnh một chút, nháy mắt một cái, hơi nghịch ngợm mà vẫy vẫy tay về phía Giang Hoài Khê, tỏ ý nàng đến phía trước.
Giang Hoài Khê bèn đến gần, ngồi xổm xuống.
Hứa Bách Hàm cúi đầu xuống, đến gần lỗ tai trắng mịn xinh xắn của Giang Hoài Khê, ở bên tai của nàng, nhẹ giọng nói: “Chị giao Tử Tranh cho em, nhất định nhất định, phải, chăm sóc tốt em ấy, coi như là lời cám ơn lớn nhất đối với chị rồi.” Nói xong, chị lùi về, mỉm cười lớn tiếng hỏi: “Hoài Khê, được không?”
Giang Hoài Khê ngẩng đầu, ánh mắt nặng trĩu mà nhìn Lục Tử Tranh đang nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, nhàn nhạt cong môi nở nụ cười, đứng lên, trịnh trọng nhận lời Bách Hàm nói: “Được.”
Giang mẹ gọi điện thoại xong, từ bên cửa sổ tới đây, giải thích: “Tử Tranh, Hoài Khê, Tiểu Vong nói hôm nay nó hơi cảm sốt, vì thế bất cẩn ngủ có hơi muộn, hiện tại đang chạy trên đường đến, bảo chúng ta xuống lầu trước, nó sẽ lập tức tới ngay.”
Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh nhìn nhau, gật gật đầu đồng ý.
Cửa xuống của khu phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú có mấy cấp bậc thang, Hứa Bách Hàm bởi vì đi đứng bất tiện, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh liền bảo chỉ cần chị đưa đến cửa khu là được rồi, không cần đặc biệt đưa xuống nữa. Thế là Hứa Bách Hàm bèn ở cửa đưa mắt nhìn Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh đi xa.
Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh vừa tới cửa bệnh viện, một chiếc xe màu đen bèn đúng lúc mà chạy vào, ở trước mặt hai người, vững vàng ngừng lại.
Nhịp tim của Hứa Bách Hàm, kỳ lạ mà ngừng nửa nhịp. Rốt cuộc có cơ hội, có thể gặp một lần, người gọi là bác sĩ Giang Vong kia sao? Sau lần gặp gỡ ở cửa thang bộ ấy xong, đôi lúc chị sẽ bất giác học theo động tác khi đó của Giang Vong, bịt mắt của mình, hồi tưởng đến cảm giác ngay lúc đó, dường như luôn có chút, cảm giác không yên lòng kỳ lạ. Chị trông thấy, từ phần trên xe, đi xuống một cô gái cao gầy tóc dài tới eo, vừa xuống xe, liền nhận lấy hành lý trên tay Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh, sau đó đi đến cốp sau. Khoảng cách cũng không rất xa, nhưng Hứa Bách Hàm lại nhìn không rõ khuôn mặt và vẻ mặt cô lắm, bởi vì, trên mặt Giang Vong, được bao phủ bởi một cái khẩu trang rất lớn, gần như che hết toàn bộ khuôn mặt của cô.
Hứa Bách Hàm nhẹ nhàng thở dài một hơi, không khỏi có chút thất vọng.
Giang Hoài Khê tự nhiên giúp Lục Tử Tranh mở cửa xe ra trước, nghiêng người, đưa tay lên đặt ở vị trí hơi thấp một chút so với đầu cửa xe, phòng ngừa lúc Lục Tử Tranh lên xe đụng vào đầu, sau đó ra hiệu Lục Tử Tranh lên xe. Lục Tử Tranh hơi ngượng ngùng mà nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang mẹ đang đứng bên cạnh mình, Giang mẹ cảm giác được tầm mắt của Lục Tử Tranh, hòa ái nói: “Không sao không sao, dì ngồi phía trước là được rồi, con và Hoài Khê ngồi ở phía sau đi.” Nói xong, liền tự mình mở cửa ghế lái phụ phía trước ra, vừa ngồi vào phía trên, vừa không nhịn được lặng lẽ lẩm bẩm một câu: “Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên biết hóa ra con còn có thời điểm ân cần như thế.”
Một tay Lục Tử Tranh đỡ cửa xe, mặt thoáng cái cũng hơi đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê trước người, nhỏ giọng kháng nghị nói: “Về sau những việc này để tôi làm là được rồi.”
Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày, nhìn Lục Tử Tranh, dáng vẻ có phần không vui.
Lục Tử Tranh sợ Giang Hoài Khê hiểu lầm gì đó, lại gấp gáp buột miệng giải thích: “Ý của tôi là, về sau, những việc này để tôi làm, tôi giúp cô làm, không phải đã nói là để tôi chăm sóc cô sao?” Nói xong, Lục Tử Tranh mới phản ứng được mình đã nói cái gì, trong nháy mắt, ngượng ngùng không dám nhìn vẻ mặt của Giang Hoài Khê nữa, tránh đi ánh mắt Giang Hoài Khê, phất phất tay về phía Hứa Bách Hàm ra hiệu tạm biệt, sau đó, nhanh chóng chui vào xe.
Ngoài xe, độ cung khóe môi của Giang Hoài Khê không nhịn được cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười, đồ ngốc này. Nàng cũng quay người qua, lần nữa gật gật đầu với Hứa Bách Hàm, sau đó, vẫy tay tạm biệt, sau khi nhận được phất tay đáp lại của Hứa Bách Hàm xong, mới lên xe, đóng cửa xe lại.
Sau khi lên xe, Giang Hoài Khê nghiêng mặt, tầm mắt sáng rực mà đưa mắt nhìn Lục Tử Tranh vẫn đang cúi đầu không dám nhìn mình, lại đột nhiên nhạt giọng bảo: “Muốn chăm sóc tôi, cũng không dễ thế đâu.”
Nhất thời Lục Tử Tranh ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng trong tức thì có chút ánh sáng, dè dặt nói: “Tôi sẽ, cố gắng…”
Giang Hoài Khê cười khẽ một tiếng, nhắm đôi mắt lại tựa vào trên đệm ngồi, trong thanh âm mang theo ý cười lờ mờ bảo: “Vậy, xem biểu hiện của cậu đã…”
Giang mẹ ngồi ở phía trước quyết định tìm về sự tồn tại của mình, lên tiếng chèn ép Giang Hoài Khê nói: “Hoài Khê, con không được bắt nạt Tử Tranh.”
Giang Hoài Khê vẫn chưa tiếp lời, Lục Tử Tranh đã vội vã vì Giang Hoài Khê bào chữa: “Dì ơi, Hoài Khê không có bắt nạt con…”
Giang mẹ: “…”
Giang Hoài Khê nhắm mắt lại, độ cung ở khóe môi, càng ngày càng có xu thế hướng lên trên.
Giang Vong để hành lý xong, liền đi về chỗ ngồi điều khiển, mở cửa khom lưng, chuẩn bị lên xe…
Hứa Bách Hàm nhìn động tác mở cửa khom lưng làm liền một mạch của Giang Vong, tóc đen hiền thục của cô theo động tác của cô mà tản mát về phía bên phải, để lộ ra một cần cổ trắng nõn mỹ lệ tựa như sứ, nhưng bất ngờ, dường như trong phút chốc ở đây của Hứa Bách Hàm, chị bắt được, trong một mảnh trắng nõn ấy của Giang Vong, có một dấu vết màu đỏ nhỏ tựa bươm bướm. Tay Hứa Bách Hàm nắm lấy xe lăn, không nhịn được mà run lên…
Giang Vong vốn đã thò nửa cái đầu vào trong xe, nhưng một khắc ấy khi sắp nhấc chân vào, cô đột nhiên do dự một chút, sau đó, lại lùi ra. Cô ổn định thân thể, rốt cuộc vẫn quay đầu lại, xa xa mà, sâu thẳm mà liếc mắt nhìn, người y hệt cô gái xinh đẹp dịu dàng năm ấy ngồi ở trên xe lăn… Trong cái nhìn ấy, có đau khổ, quyến luyến, có yêu thương, có thù hận, bách vị tạp trần…
Cô nói thầm trong đáy lòng: Đây là một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, từ đây, hãy để hết thảy yêu hận, đều theo gió trôi bay đi. Ký bất năng tương nhu dĩ mạt, hà bất phương tương vong vu giang hồ [1]. Hứa Bách Hàm, tạm biệt nhé, từ đây, thật sự sẽ không gặp lại nữa rồi.
Giang Vong quay người lại sang, lần này, cô không còn chút do dự nào, lên xe, đóng cửa, khởi động xe, bắt đầu lái ra xa…
Hứa Bách Hàm vẫn chú ý các cô, dĩ nhiên là nhìn thấy cái nhìn khi Giang Vong tận lực ngoảnh đầu lại nhìn chị, tuy rằng không nhìn rõ khuôn mặt Giang Vong, nhưng phút chốc ấy khi chạm được ánh mắt của cô, Hứa Bách Hàm lại tựa như bị điện giật, lập tức, mất đi tất cả tri giác, sau đó, tất cả cảm giác đau đớn khó mà nói rõ dâng trào lên trên. Thấy xe bắt đầu chạy, trong nháy mắt khi sắp chạy khỏi tầm mắt của chị, Hứa Bách Hàm cuối cùng nắm lấy xe lăn, liều lĩnh điên cuồng chuyển động lên trước, lớn tiếng kinh ngạc thốt lên: “Vân Bạc! Vân Bạc, là em đúng không…”
Trong nháy mắt tiếp theo, Hứa Bách Hàm lăn xuống từ chiếc xe lăn trên bậc thang, đầu bị dập vỡ, trong phút chốc khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy được khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp ấy, đã bị vết máu đỏ tươi che lại dáng vẻ vốn có, dẫn đến nhiều tiếng hô kinh ngạc của người xung quanh. Nhưng chị lại để ngoài tai, chỉ giẫy giụa chống tay xuống tự mình lê đôi chân không có tri giác bò về phía trước, nhìn chằm chằm phương hướng xe đi xa, nhẫn không được mà điên rồ hô lên: “Vân Bạc, Vân Bạc, đừng đi, xin em…”
“Xin em, đừng đi…”
Chú thích:
[1] Ký bất năng tương nhu dĩ mạt, hà bất phương tương vong vu giang hồ: Đã không thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, chi bằng hai bên hãy quên nhau đi còn hơn.
“Tương nhu dĩ mạt” là điển cố trích trong “Nam Hoa Kinh – Trang Tử”.
Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế… “Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
(Nhưng câu trong truyện thì vốn đã không có “tương nhu dĩ mạt”, vậy thì hãy cứ để “tương vong vu giang hồ”)