Có lẽ trong thuốc của Giang Vong có thành phần an giấc, nên giấc ngủ của Lục Tử Tranh đặc biệt trầm ổn. Lúc cô tỉnh, trời đã tờ mờ sáng.
Thật là một giấc ngủ ngon hiếm có.
Cô dụi dụi con mắt, nhìn về cảnh vật xa lạ trước mắt xung quanh, nhất thời hơi ngỡ ngàng, nửa ngày mới phản ứng lại, đây là chỗ ở của Giang Hoài Khê. Đứng dậy xuống giường, ôm quần áo được vú Trương treo ở bên giá treo áo, Lục Tử Tranh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trong lòng cô vẫn nhớ rõ sắc mặt tái nhợt lúc vào cửa của Giang Hoài Khê hôm qua, lo nàng bị cảm lạnh rồi ngã bệnh, cô liền dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân xong xuôi, thu dọn sắp xếp xong liền vội vội vàng vàng mà xuống lầu, nghĩ rằng có lẽ Giang Hoài Khê cũng đã tỉnh dậy rồi.
Cô vừa mới đi tới giữa cầu thang, liền nghe thấy âm thanh sốt sắng hơi lớn của vú Trương vang lên: “Trời ơi đại tiểu thư của vú ơi, cô còn đang sốt đấy, sao có thể dính nước được, việc này giao cho vú Trương làm là được rồi mà…” Lòng Lục Tử Tranh căng thẳng, lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Cô tiếp tục đi xuống, men theo âm thanh, nghe thấy giọng nói của Giang Hoài Khê không như bình thường, tuy rằng vẫn dửng dưng không gợn sóng như trước, nhưng lại mang theo một chút khàn khàn: “Vú Trương, lát Tử Tranh xuống, đừng nói với cô ấy chuyện con bị sốt.”
Vú Trương xoắn xuýt trả lời: “Mặt của tiểu thư đỏ chót hết rồi, e rằng không cần vú nhiều lời Lục tiểu thư nhìn thì cũng phát giác ngay thôi. Gọi bác sĩ Giang về lại một chuyến đi.”
Giang Hoài Khê im lặng đôi chút, sau mới dùng giọng nói khàn khàn dặn dò tiếp: “Vú Trương, vú giúp con xem Tử Tranh dậy chưa, nếu cô ấy dậy rồi thì vú xuống đây, thuận tiện giúp con mang một cái khăn lạnh vào.”
Vú Trương vẫn còn đang khó hiểu, tim Lục Tử Tranh thì co lại, vừa vội vừa giận, vừa uất ức vừa đau lòng. Dùng khăn lạnh để hạ nhiệt độ xuống, che giấu sắc mặt, quả nhiên là không có chút thương tiếc thân thể bản thân gì cả. Nhưng, cái đồ ngốc không biết đau lòng bản thân này, không cần nghĩ nhiều cũng biết, nhất định là sợ mình lo lắng và tự trách đây mà…
Cô nhân lúc vú Trương còn chưa đi nghe ngóng, cố ý giẫm bước chân thật to, phát ra âm thanh, từng bước nhanh chóng đi vào vị trí của Giang Hoài Khê và vú Trương, là nhà bếp…
Đập vào mắt là Giang Hoài Khê đang mặc tạp dề nghiêng người đứng trước tấm thớt nhìn cô, một tay đang tự nhiên đặt ở trên tấm thớt, trên mặt có nét ửng hồng mất tự nhiên, cả con mắt cũng hơi hơi đỏ lên. Nhìn thấy Lục Tử Tranh, trong mắt của nàng chợt lóe lên chút lúng túng. Vú Trương đứng bên cạnh Giang Hoài Khê, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Lục Tử Tranh bước vào bên trong nhà bếp, Giang Hoài Khê xoay người lại, một dao lại một dao cắt nấm trên tấm thớt, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì: “Dậy sớm vậy, đêm qua ngủ không ngon sao?” Lục Tử Tranh dĩ nhiên nghe được, nàng đang tận lực trì hoãn làm giọng nói trở nên nhẹ nhàng, nhưng vẫn khó nén khỏi chút khàn khàn ở trong.
Cô đi tới bên cạnh Giang Hoài Khê, đưa tay vào nước, giúp Giang Hoài Khê rửa rau, âm thanh ra vẻ tự nhiên, đáp: “Ngủ rất ngon. Còn cô, ngủ không ngon sao? Sao giọng lại khàn như vậy.”
Giang Hoài Khê đặt nấm đã được cắt gọn vào một bên dĩa, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, chắc là nửa đêm mất ngủ, đứng hóng gió trước cửa sổ một lát nên có chút cảm mạo thôi.”
Lời nói của nàng rất bình tĩnh, như đang trần thuật lại sự thật, Lục Tử Tranh liền cũng giả vờ tự nhiên, không vạch trần dụng tâm lương khổ của nàng, trêu chọc nàng: “Không ngờ Giang tiểu thư ban đêm lại hưng trí đến vậy, nửa đêm đi ngắm cảnh, thật là có phong vị khác biệt nhỉ.”
Giang Hoài Khê hừ nhẹ một tiếng, bên môi toát ra ý cười nhàn nhạt: “Cám ơn sự tán thưởng của Lục tiểu thư.”
Trong lỗ mũi của Lục Tử Tranh phát ra một tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy Giang Hoài Khê một cái, nói: “Bệnh nhân thì đi nghỉ cho khỏe đi, giao chiến trường cho tôi là được rồi.”
Vú Trương đứng ở một bên vội vàng tận dụng thời cơ, phụ họa nói: “Đúng vậy đó, tiểu thư, ở đây giao cho Lục tiểu thư đi.”
Giang Hoài Khê ngừng lại động tác cắt thịt trên tay, liếc mắt nhìn sang Lục Tử Tranh một chút, như có nhiều hứng thú nói: “Nói như quan tâm lắm nhỉ, có điều, phải làm phiền Lục tiểu thư năm ngón tay không dính nước mùa xuân nói cho tôi biết trước, cậu biết tôi định làm món gì không?”
Lục Tử Tranh nhìn lướt qua nguyên liệu trên bàn và gạo đang được ngâm trong nước, cười sáng tỏ, xem thường người khác vừa thôi, cô nhíu mày nói: “Còn gì ngoài cháo thịt nạc trứng muối.” Đây là món ăn đầu tiên mà Giang Hoài Khê học từ Lục mẹ, là bữa sáng yêu thích nhất của Lục Tử Tranh, dù bản thân cô chưa từng làm thử, nhưng cũng không ít lần chứng kiến quá trình mẹ nấu nó.
Giang Hoài Khê như thật hứng thú, cười nói: “Nói như biết rõ lắm.”
Lục Tử Tranh đẩy Giang Hoài Khê ra, bản thân mình đứng ở trước tấm thớt, lấy dao cắt thịt từ trên tay Giang Hoài Khê qua, bày ra một dạng tư thế thành thạo: “Biết hay không, nhìn thì rõ ngay.”
Giang Hoài Khê lùi xuống phía sau Lục Tử Tranh, tay cũng thuận theo mà khẽ nới lỏng ra để Lục Tử Tranh lấy dao từ trong tay mình, con mắt vì sốt mà có hơi đỏ lên lại tràn đầy ý cười. Nàng hơi cao hơn một chút so với Lục Tử Tranh, đứng sau lưng cô cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy Lục Tử Tranh cầm dao, một nhát một nhát xắt thịt, tuy rằng vụng về, nhưng cũng có dáng có vẻ.
Vú Trương thấy Giang Hoài Khê cuối cùng cũng lui xuống, bà thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đến bên bồn nước nhỏ bên cạnh hứng nước nóng bưng đến trước mặt Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê nghiêm túc rửa tay, cởi tạp dề trên người mình xuống, đưa tay kéo kéo Lục Tử Tranh, ra hiệu cô quay người lại.
Bước chân Lục Tử Tranh khẽ dời đi, trên tay còn cầm dao thái thịt, vừa mờ mịt vừa xoay chuyển thân thể.
Giang Hoài Khê thừa lúc cô quay người lại, đưa tạp dề lên, kề sát vào thân thể cô, cúi đầu, động tác dịu dàng thay cô buộc dây lưng vào trên cổ.
Động tác của nàng quá bất chợt khiến cơ thể Lục Tử Tranh lập tức cứng đờ, cảm nhận được hơi thở của Giang Hoài Khê cùng vài sợi tóc rơi lả tả của nàng đang chốc chốc lại cọ cọ vào cổ cô, không dám có một chút động tác nào khác.
Giang Hoài Khê rốt cuộc buộc dây tạp dề trên cổ xong, vừa cười vừa kéo ra khoảng cách với Lục Tử Tranh, tay vẫn đang khoát lên trên bả vai Lục Tử Tranh, cúi đầu nhìn cô, lại thấy cô đang kinh ngạc mà ngửa đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu, lúc bốn mắt chạm nhau, thoáng cái thất thần, quên mất tay mình vẫn còn đang đặt trên vai Lục Tử Tranh, ngược lại bất giác nắm thật chặt.
Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy, tóc của Giang Hoài Khê thơm quá, khuôn mặt đẹp quá, khiến đôi mắt cô không muốn rời khỏi khuôn mặt của nàng chút xíu nào…
Trong không khí phảng phất như có sóng ngầm lưu động, đảo loạn mặt nước hồ tĩnh lặng…
Vẫn là Giang Hoài Khê nhẹ nhàng ho một tiếng, dời đi ánh mắt, ngừng lại trận sóng ngầm khó hiểu này.
Lục Tử Tranh cũng thu hồi tâm trạng tán loạn lại, nghiêng mặt đi, không biết từ bao giờ, vú Trương đã im hơi lặng tiếng lùi ra ngoài.
Giang Hoài Khê khom lưng cúi đầu, nhanh chóng giúp Lục Tử Tranh buộc chặt dây đeo trên eo, lại đi sang bên cạnh, lời nói mang theo ý cười: “Thỉnh Lục đại tiểu thư người đại triển thân thủ.”
Lục Tử Tranh dẩu môi lên, quay người lại, chầm chậm nhưng vững vàng cầm con dao chuyển động nhẹ nhàng trên lát thịt, khí định thần nhàn: “Cô đừng kinh ngạc quá là được rồi.”
Sự thật và tưởng tượng luôn có chênh lệch, nhìn người khác làm là một chuyện, tự mình động thủ lại là một chuyện khác. Lúc thật sự bắt đầu nấu nó, tay chân Lục Tử Tranh có hơi luống cuống, làm không theo trình tự, may mà Giang Hoài Khê mặc dù vẫn luôn cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng lúc làm, vẫn chỉ dẫn một hai điều, cháo thịt nạc trứng muối cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm [1] mà ra nồi rồi.
Trên bàn ăn, một mặt Lục Tử Tranh thì ăn cháo trong chén mình, một mặt khác thì không nhịn được mà vụng trộn lén lút nhìn Giang Hoài Khê. Cô tự cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng mà Giang Hoài Khê thì hơi nhíu mày, nhất thời tâm trạng có hơi bất an.
Cũng may, Giang Hoài Khê tuy nhíu mày nhưng lại thừa nhận nói: “Tuy bề ngoài chẳng ra làm sao, nhưng mùi vị cũng khá ngon.”
Lục Tử Tranh không nhịn được mừng tít mắt: “Dĩ nhiên, Giang đại tiểu thư đã biết mình xem thường người khác chưa.”
Giang Hoài Khê múc một muỗng nhỏ vào trong miệng, khẽ cười một tiếng, không trả lời lại.
Vốn Lục Tử Tranh lo Giang Hoài Khê vì sốt nên sẽ không có khẩu vị, nhưng mắt thấy Giang Hoài Khê ăn hết một bát cháo sạch sành sanh, tâm liền an lòng, có một loại cảm giác mang tên là thỏa mãn tràn đầy trái tim. Trong lúc nhất thời, bỗng dưng nổi lên ý định muốn về học nấu ăn với mẹ.
Ăn xong bữa sáng, sau khi vú Trương thu dọn bát đũa xong, bà liền bưng thuốc và nước nóng đến cho Giang Hoài Khê: “Tiểu thư, uống thuốc đi.” Nói xong, lại nhìn Lục Tử Tranh một chút, nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy lúc ở nhà bếp, mặt già liền ửng đỏ lên, ngập ngừng nói: “Lục tiểu thư, cô muốn, cô muốn uống thuốc chống cảm cúm luôn hay không, cẩn thận, cẩn thận bị tiểu thư lây bệnh…” Càng về sau, giọng bà ngày càng nhỏ dần.
Lục Tử Tranh nhìn vẻ mặt ngại ngùng của vú Trương, mí mắt giật lên, có phải là vú Trương hiểu lầm gì rồi hay không?
Cô xua tay một cái, giả vờ tự nhiên nói rằng: “Không cần phiền phức như vậy ạ, chẳng qua là cùng ăn bữa cơm mà thôi, sao lại dễ bị lây bệnh thế được.”
Hiển nhiên vú Trương vẫn còn hơi lo lắng, nhưng thấy vẻ mặt Giang Hoài Khê bình tĩnh không nói một từ, nên cũng không nói thêm nữa. Tiểu thư cũng không lo lắng, xem ra là không có gì đáng ngại.
Lục Tử Tranh biết Giang Hoài Khê không muốn cô biết chuyện nàng bị sốt, nếu cô còn ở đây hoài, e rằng chỉ gây trở ngại cho việc khám bệnh của Giang Hoài Khê, nên ngồi một chút liền xin đi về nhà.
Giang Hoài Khê quả thật khiến lửa giận của Lục Tử Tranh khó mà yên ổn, nàng lại định lái xe đưa cô về nhà, cũng không xem thử sắc mặt của bản thân nàng bây giờ là thế nào. Cố nén xúc động lôi Giang Hoài Khê quay về phòng rồi ném trên giường, sắc mặt Lục Tử Tranh hơi lạnh lùng, kiên quyết từ chối Giang Hoài Khê: “Tối qua gió thổi cô chưa đủ sao, vẫn thấy cổ họng mình chưa đủ khàn sao?”
Giang Hoài Khê thấy Lục Tử Tranh rất nghiêm túc, cộng thêm bây giờ nàng xác thực cảm thấy đầu có hơi choáng, lo lắng an toàn của việc lái xe, liền thỏa hiệp nói: “Được, vậy để tài xế chở cậu về.” Nhưng mà vẫn kiên trì muốn tiễn Lục Tử Tranh ra tới bên ngoài.
Sân nhỏ đầy tuyết đêm qua đã bị quét sạch, người tuyết cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn dư lại vết nước ướt nhẹp đầy đất cùng bốn cái cành cây lẻ loi, mấy viên hạt châu, và hai trái cà rốt…
Trời hửng sáng rồi, mộng cũng tỉnh rồi, nô đùa vui vẻ của đêm qua dường như đã có mấy đời, người tuyết làm nhân chứng ấy, cũng đã bốc hơi biến mất dưới ánh nắng, chỉ để lại chút tàn tích khiến người tiếc nuối.
Chu nhan từ kính hoa từ thụ, tối thị nhân gian lưu bất trú. [2]
Hai mắt Lục Tử Tranh mông lung nhìn tàn tích chồng chất trước mặt, nhất thời bước chân cũng ngừng lại.
Một tấm ảnh phóng đại bỗng xuất hiện ở trước mắt Lục Tử Tranh.
“Ở đây…”
Bên trong đèn đuốc mông lung, bông tuyết tung bay, dưới bầu trời đêm mênh mông tịch mịch, hai người tuyết nắm tay nhau, toét miệng, mỉm cười trước gió…
Giọng nói của Giang Hoài Khê, khàn khàn nhưng dịu dàng: “Đóa hoa dùng vui sướng mà tưới nước, mãi mãi sẽ không héo tàn.”
Giờ phút ấy, Lục Tử Tranh nhìn vẻ mặt hờ hững nhưng kiên định của Giang Hoài Khê, cơ hồ muốn tin là thật.
Có thể không, cô có thể lại tin tưởng một lần nữa hay không, tin tưởng một lần hai chữ “mãi mãi” từ trong miệng Giang Hoài Khê?
Chú thích:
[1] hữu kinh vô hiểm: Có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
[2] Đây là một câu trong bài thơ “Điệp Luyến Hoa” của bậc thầy quốc học Vương Quốc Duy:
Duyệt tận thiên nhai ly biệt khổ, bất đạo quy lai, linh lạc hoa như hứa.
Hoa để tương khán vô nhất ngữ, lục song xuân dữ thiên câu mạc.
Đãi bả tương tư đăng hạ tố, nhất lũ tân hoan, cựu hận thiên thiên lũ.
Tối thị nhân gian lưu bất trú, chu nhan từ kính hoa từ thụ
“Tối thị nhân gian lưu bất trú, chu nhan từ kính hoa từ thụ” Ý trên mặt chữ muốn nói là: Người từ từ già đi, lúc soi gương tìm không được “chu nhan” (chỉ khuôn mặt) lúc tuổi còn trẻ; Hoa tàn, thì sẽ dồn dập rớt xuống từ trên cành cây, những hiện tượng này đều là biểu hiện của quy luật tự nhiên mà thế gian không thể cứu vãn. Câu nói này biểu đạt đầy đủ cảm xúc và cảm giác bất lực của tác giả đối với những tháng năm phí hoài thôi thúc làm con người già đi.