Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 9: Nhân bỉ nhân tử, hóa bỉ hóa nhưng



Tiếng hét của Hương nhi cũng đồng dạng kinh ngạc như Trần Thạch Mai.Mặc cho một nữ tử bình thường có lá gan lớn đến mấy, khi nhìn thấy thithể đầy đất như thế đều sẽ cảm thấy kinh hãi, nếu là người nhu nhược thì chắc đã ngất rồi.

“Đây là có chuyện gì vậy?” – Hương nhi kéo tay Trần Thạch Mai – “Mai Tử tỷ, chúng ta báo quan đi.”

“Ừm …” Thạch Mai gật đầu, lại nghe Bạch Xá lãnh đạm nói: “Giang hồ báo thù, quan phủ sẽ không quản.”

Nói rồi hắn đi tiếp vào trong.

Trong ngôi miếu đổ nát có năm thi thể, đều là nam nhân. Cả đám đều bịcắt cổ, một kiếm phong hầu. Tử trạng của những thi thể này dữ tợn khủngbố, con mắt trợn trừng, tứ chi cứng ngắc vặn vẹo, máu chảy đầy đất.

Hương nhi tuổi còn nhỏ, tính tình hơi nhát nên vừa nhìn đã không chịu nổi, kéo tay Thạch Mai: “Mai Tử tỷ, thật là đáng sợ!”

Trần Thạch Mai cũng không dám nhìn vào mắt mấy thi thể đó … đưa tay sang bên cạnh vỗ vỗ đầu Hương nhi.

Hương nhi vừa mới bình tĩnh lại, hai người lại nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến.

Một nơi hẻo lánh thế này, trong tòa miếu đổ nát thi thể nằm đầy đất … vậy loại người nào sẽ đến đây, hung thủ?

Hương nhi và Trần Thạch Mai đều đang đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch. Thạch Mai theo bản năng quay đầu lại nhìn Bạch Xá.

Bạch Xá đang cúi đầu kiểm tra các thi thể đột nhiên dừng động tác, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác.

Thạch Mai và Hương nhi cũng chưa từng tiếp xúc với người giang hồ chânchính bao giờ. Bạch Xá vốn đã lãnh liệt rồi, nay một cái liếc mắt nàysắc bén như chim ưng làm hai người đều sửng sốt. Thạch Mai cùng Hươngnhi đều lo lắng, vạn nhất thật sự là hung thủ đến thì liệu hắn có đánhvới Bạch Xá một trận ngươi chết ta sống hay không.

Hương nhi giật nảy minh, vội kéo Trần Thạch Mai trốn sang một bên, chỉ sợ bị liên lụy.

Lúc này, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Một người một ngựa xuất hiện trước cửa ngôi miếu đổ nát.

Người kia vừa lộ diễn đã khiến Thạch Mai và Hương nhi lắp bắp kinh hãi: Tần Hạng Liên!

Tần Hạng Liên thầm nghĩ chỉ đi theo sau xem thế nào, nhưng thấy càng đicàng hẻo lánh, cuối cùng lại dừng trước một ngôi miếu đổ nát thì hắnthấy không thoải mái trong lòng.

Cô nam quả nữ đến vùng hoang vu dã ngoại này làm cái gì?

Nghĩ đến đây, Tần Hạng Liên liền theo tới … Vừa rồi lúc đến gần hắn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

Tần Hạng Liên làm Vương gia cũng đã chinh chiến bên ngoài nhiều năm,đối với mùi vị của máu rất mẫn cảm. Mùi nồng thế này chứng tỏ trong ngôi miếu đó không chỉ có một người chết.

Đến trước cửa, hắn thấyTrần Thạch Mai và Hương nhi đang tránh ở cạnh cửa, vẻ mặt khẩn trươngnhìn ra ngoài, sau khi thấy hắn thì rất giật mình.

Còn Bạch Xá vẫn đứng trong viện, nghiêng mặt nhìn hắn, thần sắc đó … Tần Hạng Liên nhíu mày, quả nhiên là người giang hồ.

“Vương gia?” Trần Thạch Mai sợ Bạch Xá sẽ xung đột với Tần Hạng Liên nên vội mở miệng trước.

Nhìn lại Bạch Xá, hắn không hề giật mình vì một tiếng ‘Vương gia’ kia, chỉ tiếp tục ngồi xổm xuống xem xét các thi thể.

Tần Hạng Liên xoay người xuống ngựa, đi vào trong miếu cũng thấy nhữngthi thể nằm trong đó, liền hỏi Trần Thạch Mai: “Ngươi bị cuốn vào chuyện báo thù trong giang hồ?”

Trần Thạch Mai vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, nhìn Hương nhi.

Hương nhi nhìn Bạch Xá nhưng hắn lúc này lại giả ngây giả ngốc, đúng là tứcchết người không đền mạng. Ý tứ hàm súc trong lời nói của Tần HạngLiên chỉ cần là người thông minh thì vừa nghe xong đã hiểu được. Ý hắnlà trách Bạch Xá để hai cô nương bị cuốn vào việc báo thù trên giang hồ.

Tần Hạng Liên thấy Bạch Xá không nói gì, chỉ sờ soạng mấy thi thể đó,sau khi xem xét cụ thể xong đều từ trong người thi thể đó lấy ra một túi hương.

Hương nhi không khỏi tò mò, hỏi Trần Thạch mai: “Mai Tử tỷ à, người xem mấy nam nhân này sao lại kỳ quái như thế? Cao lớn thôkệch lại còn đeo túi hương bên hông.”

Trần Thạch Mai cũng không hiểu. Càng khiến nàng nghi ngờ là hình thức của chúng giống y hệt túihương Bạch Xá cho nàng xem lúc trước, duy chỉ có màu sắc là khác nhau.Cái lúc trước là hồng phấn, mấy cái này lại màu vàng nhạt.

BạchXá gật đầu, tựa hồ tán thành ý kiến của Hương nhi, thản nhiên nói: “Mấytên giang dương đại đạo này xấu miệng có tiếng, tới lúc chết đến lý ytiết khố còn chẳng buồn giữ, ai lại mang túi hương? ”

Hương nhi đột nhiên bật cười, vội vàng che miệng lại, quay sang nhìn Trần Thạch Mai: “Người này nói chuyện thật thẳng thắn.”

Trần Thạch Mai cũng có chút ngượng ngùng. Bạch Xá người này nếu khôngphải có tướng mạo đứng đắn, đổi lại là một người khác nói ra lời cợt nhả như vậy chắc chắn bị xem là kẻ hạ lưu …

Tần Hạng Liên đứng bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của Trần Thạch Mai và Hương nhi, trong lòng vạn phần nghi hoặc.

Quả nhiên như thị vệ nói, nữ tử trước mặt này thật sự là Trần Thức Misao? Tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng Trần Thức Mi trước đây luôn có vẻ trầm lặng, nay lại hoạt bát linh động, quả thực như trẻ ra mấy tuổi. Hơn nữa kiểu tóc và quần áo Trần Thạch Mai đang mặc cũng hoàn toàn khác với Trần Thức Mi trước đây. Nàng bây giờ mang trang sức đều là nhữngthứ trang nhã, xiêm y cũng phù hợp, vừa không mất nét tôn quý của mộtcông chúa, lại không giống như bày vẽ hoa lệ … Từ cái nhăn mày cho đếnnét cười, đâu còn bóng dáng của Trần Thức Mi ngày trước?

BạchXá lấy từ trong lòng ra cái túi hương màu hồng nhạt lúc trước, so sánhvới mấy túi hương tìm thấy trên người các thi thể, trên mặt lại lộ rachút phiền chán, tựa hồ không biết làm thế nào.

Trần Thạch Mai thấy vậy, tiến lên hỏi: “Ta xem được chứ?”

Bạch Xá ngẩng đầu nhìn nàng, đi tới nói: “Bên trong hình như đều là hương liệu, ngươi nhìn xem chúng có giống nhau không.”

Trần Thạch Mai đang muốn nhận lấy túi hương từ trong tay hắn, Hương nhi lạichạy tới ngăn, nói: “Mai Tử tỷ, là đồ của người chết đó.”

Trần Thạch Mai đang đưa tay ra cũng khựng lại.

Lúc này, Bạch Xá lại xé một mảnh lụa trắng từ tay áo của mình ra, quấn quanh tay Thạch Mai rồi mới đặt túi hương vào tay nàng.

Hương nhi nhìn hành động của Bạch Xá, thấy sắc mặt hắn trước sau khôngđổi thì âm thầm lè lưỡi. Bạch Xá người này thật đặc biệt … Nhất định làcó rất nhiều nữ nhân thích hắn.

Trần Thạch Mai giương mắt lênnhìn Bạch Xá. Nàng thuở nhỏ được nuôi tại khuê phòng, rất ít khi tiếpxúc với nam tử. Khi ở nhà lúc nào cũng phải xem sắc mặt của phụ thân,bản thân không được yêu mến nên luôn sợ phạm phải sai lầm khiến ông càng thêm ghét. Đến vương phủ rồi, Tần Hạng Liên lại ra vẻ cao cao tạithượng ngạo mạn tôn quý, làm nữ nhân muốn đi lấy lòng hắn tranh thủ tình cảm.

Thạch Mai đột nhiên thấy may mắn vì mình đã thoát khỏivương phủ, nếu không cả đời cứ phải sống cảnh khẩn cầu người khác yêuthương thì thật đáng buồn.

Một động tác này của Bạch Xá làmThạch Mai thấy ấm lòng. Nàng lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cảmnhận được cái gì gọi là tôn trọng.

Miên man suy nghĩ một hồi,Thạch Mai lại nhìn mấy túi hương trong tay. Hương liệu bên trong cógiống nhau hay không trước không đề cập tới. Thạch Mai đầu tiên là chú ý tới hình thức túi hương này. Nàng rất giỏi về mấy khoản thủ công thêuthùa linh tinh, đại khái cũng có liên quan đến chuyện thích chưng diệnthường ngày. Nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra cách thêu của haitúi hương này tuyệt đối giống nhau, liền nói với Bạch Xá: “Thủ cônggiống nhau, là cùng một người thêu.”

Bạch Xá dường như có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Khẳng định?”

“Phải.” – Thạch Mai gật đầu, nói rồi chỉ vào một đường viền bên miệngtúi hương, nói – “Ngươi xem, thủ pháp thắt nút rất đặc biệt, có thể tìmmột thợ thêu nhiều năm kinh nghiệm đến xem thử, họ nhìn qua một cái làcó thể biết là thủ công nơi nào.”

Bạch Xá gật đầu, đây cũng xem như là một manh mối. Sau đó, hắn mở một túi hương lấy từ thi thể, đổmấy thứ bên trong ra tay Trần Thạch Mai, hỏi: “Còn hương liệu?”

Thạch Mai thấy buồn bực trong lòng, thế này là làm khó nàng rồi. Trướcđây nàng chẳng có chút kiến thức nào về hương liệu, mấy ngày nay tuy cóxem ít tư liệu nhưng sao phân biệt được nhiều loại dược liệu như thế?

Kiên trì phân biệt, vậy mà thực sự nhận thức được mấy loại. Thạch Mainhìn ra điểm kỳ quái, nói: “Đây không phải hương hoa cỏ mà là hương củađộng vật. Trong đây có hải ly hương, xạ hương, còn cả linh miêu hương,không giống với hương liệu tìm được trên người bằng hữu của ngươi.”

“Có gì khác nhau?” – Bạch Xá hỏi.

Thạch Mai nhớ lại những ghi chép trong cuốn phổ, đáp: “Hương của động vật có thể mê hoặc lòng người.”

Bạch Xá nhíu mày: “Nghĩa là sao?”

Thạch Mai lại ngẫm nghĩ một hồi. Trước đây nàng có đọc được một phầnghi chú rất thú vị trong cuốn phổ về hương phấn, tựa hồ có chút liênquan đến chuyện này. Nhưng nàng lại cảm thấy mình đem tâm huyết của Trần Thức Mi ra khoe khoang thì thật không phải. Trong lòng thấy không đượctự nhiên, Thạch Mai cúi đầu nhẹ giọng nói: “Có một loại linh hồ hương,dựa theo liều lượng nhất định mà điều chế với xạ hương … sẽ làm người ta thấy ảo giác. Người trước mắt bất kể là hán tử cao lớn thô kệch hay lão già mặt đầy nếp nhăn đều sẽ thấy yêu dã mê hoặc dị thường.”

Bạch Xá nghe xong hình như đã hiểu. “Thì ra là thế.”

Thạch Mai không nói gì. Hương nhi thấy Bạch Xá có ý tán thưởng Thạchmai thì vội nói: “Mai Tử tỷ nhà ta là Hương phấn nương nương cơ mà. Phàm là chuyện liên quan đến hương phấn thì ai cũng không phải đối thủ củangười.”

Bạch Xá gật đầu, hắn cũng từng nghe nói.

Trần Thạch Mai kéo tay áo Hương nhi, ý bảo nàng đừng nói nữa. Còn nói tiếp, nàng thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Tần Hạng Liên đứng một bên, thần sắc biến ảo vô thường. Trần Thạch Maicùng Bạch Xá ngươi một lời ta một câu, cứ như đã quên sự tồn tại của hắn vậy. Chuyện này khiến hắn không thoải mái. Hơn nữa Trần Thức Mi trướcđây mỗi lần nhắc tới hương phấn đều ra vẻ khí thế bức người, luôn nóimình là thiên hạ đệ nhất, hôm nay sao lại ngượng ngùng như thế?

Thạch Mai vốn đã đẹp, nay lại thêm mấy phần tú lệ như lộ hoa hàm thu.Tần Hạng Liên hơi nhíu mày, người này sao có thể là Trần Thức Mi hunghãn lại vụng về lúc trước được?

Bạch Xá thu lại túi hương. Hương nhi tò mò hỏi: “Bạch công tử, mấy người đó là ai vậy?”

Bạch Xá vốn định trả lời, nhưng đột nhiên dừng lại, chốc sau mới đáp:“Vài tên giang dương đại đạo thôi, nói ngươi cũng không biết.”

Thạch mai nghe thế thì sửng sốt. Nhìn kỹ, nàng nhận ra mấy người nàychính là đám người đã cản đường họ đêm đó, muốn Bạch Xá giao ngọc phậtra. Nàng lập tức hiểu được, chắc đây chính là các huynh đệ mà hồng y nữtử kia đã nói.

Hương nhi vẫn còn thấy kinh hãi, không tráchBạch Xá nói chuyện không khách khí mà chỉ âm thầm thấy may mắn vì mọichuyện đều ổn. Tần Hạng Liên còn đang đứng bên cạnh, đêm đó chính nhữngngười này đánh nhau nên mới cản đường truy đuổi của hắn, các nàng nhờthế mà đào thoát được. Nay nếu để Tần Hạng Liên biết bọn họ nhận thứcvậy chẳng phải càng thêm phiền phức sao?

Hương nhi liếc nhìn Trần Thạch Mai, ánh mắt như muốn nói: Nguy hiểm thật!

Thạch Mai vỗ nhẹ vai nàng vài cái, ra chiều an ủi.

Sau đó Bạch Xá đi ra sân, đến trước cửa thì lấy từ trong tay áo ra một ống trúc nhỏ, dùng que đánh lửa đốt rồi ném lên trời.

Tiếng nổ rõ to cắt ngang bầu trời, quả tên lệnh dùng để liên lạc tức thì ẩn mình vào đám mây.

Chốc sau, mấy hắc y nhân vội vàng bay tới, quỳ gối hành lễ với Bạch Xá: “Trang chủ.”

Bạch Xá khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Nhặt xác.”

“Rõ.” Hắc y nhân rất nhanh tiến vào trong miếu, lấy từ sau lưng ra mấy cái bao bằng vải bố bọc tử thi lại.

Hương nhi thấy cảnh thu thập thi thể thì vội vàng kéo Trần Thạch Mai chạy ra ngoài.

Trần Thạch Mai đi đến cửa miếu, thấy Bạch Xá đang đứng một mình cách đókhông xa, cầm túi hương mà ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hương nhi thấy Tần Hạng Liên ở đây thì cũng kiêng kỵ, muốn kéo Trần Thạch Mai đi đến chỗ Bạch Xá.

Thạch Mai ngăn Hương nhi lại, hơi lắc đầu với nàng. Hương nhi đành phải mếumáo, tìm một cái ghế sạch sẽ cho Thạch Mai ngồi xuống.

“Thức Mi.”

Lúc này, Tần Hạng Liên đi tới bên Trần Thạch mai.

Thạch Mai thi lễ với hắn, “Vương gia.”

Tuy rằng thấy bất bình thay Trần Thức Mi, nhưng bản thân Thạch Mai cũngkhông có quá nhiều địch ý với Tần Hạng Liên. Dù sao người với ngườikhác nhau, Tần Hạng Liên thân là hoàng tử đương nhiên tính tình sẽ kiêuhoành ương ngạnh. Thạch Mai không có cảm tình với hắn, nhưng cũng khôngcó thù với hắn nên đương nhiên sẽ không đắc tội hắn, vẫn giữ lễ độ nhưtrước.

“Ta có vài việc muốn hỏi ngươi.” Tần Hạng Liên chỉ vào cánh rừng bên cạnh, ý bảo đến đó nói chuyện riêng.

Hương nhi thấy nóng ruột, có chuyện gì không thể nói trước mặt người khác chứ?

Thạch Mai lại không e ngại. Nàng biết Tần Hạng Liên không dám làm gìmình, nhiều nhất cũng chỉ là không cam lòng, muốn giải tỏa cho hết giậnthôi, cùng lắm thì để hắn mắng hai câu. Nhưng Hương nhi thì khác, vạnnhất Tần Hạng Liên giận cá chém thớt, giết Hương nhi thì nàng cũng không có cách nào bắt hắn phải đền mạng. Vậy nên nàng trước hết ngăn Hươngnhi đang muốn che chắn trước mặt mình, nói: “Hương nhi, ngươi ở đây đợimột lát, ta đi nói mấy câu với Vương gia.”

Hương nhi lo muốnchết, nhưng nàng không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu nỗi khổ tâm củaTrần Thạch Mai. Nàng siết chặt tay Thạch Mai, ý bảo đừng sợ gì cả, cóchuyện thì cứ kêu lên.

Trần Thạch Mai đi theo Tần Hạng Liên vào trong rừng.

Tiểu Hương nhi chạy đến chỗ Bạch Xá, trong lòng nghĩ: vạn nhất Tần Hạng Liên muốn làm gì thì để Bạch Xá giáo huấn hắn một phen.

Vừa vào trong rừng, Thạch Mai còn đang nghĩ xem phải ứng đối thế nàothì đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Tần Hạng Liên thô lỗ túm lấy nàng lôi lại.

Thạch Mai hoảng sợ. Nhưng nói đến cũng lạ, càngbị dọa nàng lại càng tỉnh táo, mở to hai mắt nhìn Tần Hạng Liên đangsiết chặt tay mình. Người nọ ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi mở miệng:“Ngươi là ai?”

Trần Thạch Mai thấy lòng bồn chồn, Tần Hạng Liên quả nhiên rất nhạy bén!

Thạch Mai tuy rằng sức yếu, nhưng từ xưa đến nay đã không được yêuthương, lớn lên trong cảnh bị người người xa lánh nên cũng không phảiloại dễ bắt nạt. Nàng làm ra vẻ dịu ngoan, cười nhẹ: “Thức Mi quả nhiênlà không được sủng ái. Mới đi có mấy ngày mà Vương gia đã quên mất vịchính thê ta đây rồi.”

Tần Hạng Liên nghe xong thì sửng sốt,hồi lâu sau đột nhiên phá lên cười, tay càng dùng sức siết chặt, cảmgiác cánh tay mềm mại gầy yếu của Thạch Mai nằm trong lòng bàn tay mình, tâm bất giác lại thấy không cam lòng. Hắn cười nói: “Vậy ngươi nói xem, thi thể nữ nhân ở trong đống phế tích kia là ai?”

Lời này kỳ thực chỉ là Tần Hạng Liên muốn thử Thạch Mai mà thôi.

Thạch Mai nghe xong mặt biến sắc, thầm nói … Không thể nào! Thi thểTrần Thức Mi còn ở trong đó? Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chuyện nàykhông có khả năng xảy ra. Lúc nàng từ trong đống phế tích đó đi ra, trên người rõ ràng là mặc xiêm y của Trần Thức Mi kia mà.

Tronglòng đã sáng tỏ, nhưng vẻ mặt kinh ngạc cũng không thể thu về. May lànàng đầu óc nhanh nhẹn, thuận theo đó, hỏi: “Ngươi nói ngày đó vẫn cònngười kẹt trong hương phường sao? Là ai chết vậy?”

Tần HạngLiên nhíu mày. Hắn thật sự không xác định được, người trước mắt này làthông minh nên không mắc lừa? Hay đây thật sự là Trần Thức Mi, chỉ làsống sót được sau đại nạn nên thoát thai hoán cốt?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.