Cô thấy biểu cảm đó của anh thì không khỏi bật cười. Hôm nay có mấy người bạn của anh đến chơi, thấy cô thì ai cũng phải nhìn không dứt.
Hàn Minh lên tiếng
– ***Uầy tên nhát gái này mày lấy đâu ra em thư ký xinh đẹp như vậy hả***
rồi quay qua nói với cô
– ***Tên Vương Thiên này trả em lương bao nhiêu tôi trả em gấp 4 lần đấy, về làm cho tôi đi***.
Những người sau cũng hùa lên nói, nhưng cô chỉ cười và trêu rằng
– ***Tiền lương em chưa nhận vì nay ngày đầu đi làm, cuối tháng có lương rồi em sẽ báo cho anh biết để chuẩn bị ạ***.
nói xong rồi cô nháy mắt với đám người họ khiến anh đen mặt.
– ***Thôi em hết việc ở đây ạ. Em xin phép về làm việc tiếp***.
Lúc cô Đi thì mọi người quay qua hỏi anh
– ***Mày bị cô gái đấy hớp hồn rồi phải không?? Khai mau***.
– ***Đúng vậy, lần đầu gặp tao đã bị cô ấy cướp mất trái tim rồi***
– ***Cần bọn này chỉ không hả***
– ***Không***.
nói chuyện được một lúc thì Đinh Lăng đi vào, trên tay bế thằng bé con, là Đinh Huy Tuấn. Bọn họ hay gọi bé là bảo bảo. Bảo bảo là con ruột của Đinh Lăng nhưng tới anh ta còn không biết mặt mũi mẹ của thằng bé dù đã mất gần 2 năm để tìm. Thằng bé được khoảng 1 tháng thì mẹ nó đã đem đến Đinh gia để ở cồng rồi bỏ đi.
Hoàng Thiên nối máy gọi cho cô
– ***Em chuẩn bị cho tôi ít sữa và mấy phần bánh ngọt***
– ***Vâng, tôi biết rồi***
Khoảng 5p sau cô vào phòng, trên tay đang cầm sữa và bánh, để xuống bàn thì thấy bé con làm cô ngạc nhiên vì nhìn nó khá giống một người nhưng vì cũng lái rồi không gặp nên cô cũng không nhớ rõ lắm. Thằng bé thấy cô thì tụt xuống khỏi người ba nó, chạy vào cô, theo phản xạ cô cũng ôm lấy nó
– ***Này bé con, con uống sữa hay ăn bánh không***.
***thằng bé gật đầu***. Hoàng Thiên thấy vậy nhích qua một bên cho cô ngồi xuống.
– ***Em ngồi đây đi, rồi cho bảo bảo ăn***
– ***A thì ra tên của nhóc là bảo bảo hả***
cô cho thằng bé ăn xong thì nó buồn ngủ, liên tục cọ cọ đầu vào ngực cô làm ai đó đen mặt
còn cô thì vì thấy bé cũng còn nhỏ nên cũng kệ, vỗ vỗ mấy cái thì bảo bảo cũng ngủ rồi ba nó ẵm vào phòng nghỉ của Thiên.
Ngồi đến trưa thì mọi người cũng về, khi họ về hết thì Hoàng Thiên sang phòng cô
– ***Anh có gì cần tôi làm sao***??
– ***Đúng vậy***
– ***Việc gì thế***??
– ***Tôi hỏi em một việc. Sao lúc nãy thằng bé cọ đầu vào ngực em em không phản ứng gì***?
– ***Anh bị sao vậy, nó còn nhỏ thì có sao. Mà sao tôi không thấy mẹ bé nhỉ***
rồi anh kể cho cô nghe câu chuyện của ba mẹ bảo bảo.
– ***Haizz tội bé quá. Sao cô ấy lại để con mì hại như vậy chứ***
– ***Em đi ăn trưa với tôi không***??
– ***Tôi có cơm rồi, anh có muốn ăn không, tôi làm hơi nhiều nhưng nếu mà anh không thích thì anh cứ đi ăn đi, không sao***.
– ***Vậy hôm nay nhờ em rồi, cảm trước vì bữa ăn***.
Cả hai người ăn trưa rất vui vẻ và tên nào đó được nước làm tới
– ***Hay từ sau tôi tăng lương cho em, em nấu thêm cơm cho tôi nha. Cơm của em ngon hơn bên ngoài rất nhiều đấy***
– ***Oke thôi, tôi chỉ sợ anh chê thôi***.
– ***Tôi nào dám cơ chứ***
– ***Em bao nhiêu tuổi rồi***??
– ***21 Sao thế***??
– ***Nhìn em như vậy không ai nghĩ 21 tuổi, em ăn mặc nhìn già trước tuổi nhưng cũng khá đẹp***
– ***Chỉ khá thôi sao, tôi tưởng rất đẹp chứ. Sáng nay có người nhìn mãi đấy***.
Anh ngại đó mặt làm cô được một trận cười ngặt nghẽo.