Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao?

Chương 45: Tôi nhìn em ngủ rồi đi, có được không?



“Không cần thiết.” Giản Xuân Triều gấp sách lại, lưu loát dứt khoát nói.

Phương Minh Chấp liếm môi khô khốc, mở miệng vài lần cũng không nói ra được gì.

Giản Xuân Triều nhìn tay y bị thương, nắm vào lại buông ta, chung quy vẫn không đành lòng, nhẹ giọng giải thích: “Tôi hơi lạ giường, có người khác ở đây, tôi không ngủ được. Tôi thật sự không sao, ngủ một giấc là mai có thể xuất viện.”

Phương Minh Chấp đứng tại chỗ một lát, như thương lượng với hắn: “Tôi nhìn em ngủ rồi đi ngay, được không?”

Giản Xuân Triều hơi bất đắc dĩ, cũng không biết phải nói gì nữa, đành kéo chăn lên nhắm mắt dưỡng thần, hắn cảm nhận được ánh sáng yếu đi, chắc là Phương Minh Chấp hạ ánh đèn tối đi.

Hắn còn cho rằng Phương Minh Chấp ở bên cạnh mình sẽ không ngủ được, nhưng không biết là sức khoẻ quá yếu hay là chuyện gì xảy ra, hắn mới nhắm mắt trong chốc lát, cơn buồn ngủ đã ập xuống, nhanh chóng mất đi ý thức.

Phương Minh Chấp ngồi ở mép giường y như một bức tượng, không chớp mắt nhìn Giản Xuân Triều. Trong ánh sáng mỏng manh phảng phất như lớp lụa, hợp lại toả ra ấm áp nhàn nhạt, đem vẻ băng lãnh thường ngày của Phương Minh Chấp hoà tan, lộ ra sự mềm mại lặng lẽ bên trong.

Giản Xuân Triều thật sự lạ giường, vẫn luôn ngủ không sâu, nửa đêm hai ba giờ trở mình, phát hiện Phương Minh Chấp vẫn ngồi ở mép giường, so sánh với tư thế lúc mới ngủ vẫn y nguyên.

“Sao anh còn chưa đi? Anh không ngủ được sao?” Giản Xuân Triều mơ màng hỏi.

Phương Minh Chấp dời ánh mắt, cúi đầu nói: “Tôi đi bây giờ.” Nói xong thật sự đứng dậy ra khỏi phòng bệnh. Giản Xuân Triều nhìn bóng dáng y rời đi, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

—–

Phương Minh Chấp lại thấy mình đang ở toà án.

Một Phương Minh Chấp đứng trong góc còn một Phương Minh Chấp khác đang ngồi ở vị trí người nhà bị hại. Gương mặt bốn phía đều mơ hồ không rõ.

Bị cáo là một người đàn ông gương mặt dữ tợn, tay bị còng lại, đang trả lời thẩm vấn: “Tôi không biết gì hết, cũng không quen biết người họ Giản kia.”

Giản Vân Đào đứng ở phía nguyên cáo, hai mắt đỏ bừng, cả khuôn mặt đều sưng vù. Anh ta nghe thấy người đàn ông kia nói như vậy, đột nhiên nhảy qua mặt bàn, chạy thẳng đến hướng bị cáo.

Mấy người mặc cảnh phục từ đằng sau giữ chặt anh ta lại, thẩm phán gõ búa, thẩm phán hững hờ nói: “Yên lặng.”

Giản Vân Đào giãy giụa hỏi: “Tại sao? Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chứng cứ ngoại phạm của hắn ta cũng không có, tại sao phiên toà thứ 1 thứ 2 rồi đến bây giờ vẫn chưa có kết quả!? Hắn ta một câu không biết hai câu không biết, mạng của em trai tôi, cháu trai tôi ai trả?” Giản Vân Đào lớn tiếng chất vấn, vừa phẫn nọ vừa bất lực.

Mẹ Giản ngồi ở vị trí nguyên cáo vẫn nhỏ giọng khóc thút thít, cảnh tượng đau thương. Cảnh sát lôi kéo Giản Vân Đào, đem anh ta trở về chỗ ngồi.

Giản Vân Đào giận dữ nhìn về hướng Phương Minh Chấp: “Cậu nói yêu nó, bảo vệ nó, kết quả để nó chết. Bây giờ một câu cậu cũng không muốn nói sao? Mẹ nó! Cậu còn là đàn ông không?”

Phương Minh Chấp nhìn về phía bản thân mình đang yên tĩnh ở phía kia, y có thể đoán trước được hành động tiếp theo của mình là chỉnh cà vạt một chút rồi lại chỉnh lại cổ tay áo. Người bên cạnh nghiêng người nói với y một câu gì đó, nét mặt của y vẫn không có một chút thay đổi nào cả, có thể xem như bình tĩnh đến yên lặng.

Giản Vân Đào đẩy cảnh sát ra, chạy tới trước vị trí ngồi của người nhà, xách cổ áo Phương Minh Chấp lên: “Không phải bản lĩnh của cậu rất lớn sao? Bây giờ thay Giản Xuân Triều đòi lại công bằng cũng không được sao? Cậu nói đi!”

Phương Minh Chấp vẫn im lặng như cũ, chờ Giản Vân Đào bị cảnh sát khống chế lôi ra khỏi toà án, ung dung trở lại chỗ ngồi.

Thẩm phán dường như có chút lười biếng nói: “Cảm xúc của nguyên cáo quá mức xúc động, tạm dừng một tiếng.” Nói xong lại gõ búa xuống.

Phương Minh Chấp bình tĩnh đi ra ngoài, vừa ra khỏi của toà án chưa được mấy bước đã bị phóng viên vây đến.

“Phương tiên sinh, xin hỏi anh cảm thấy thế nào khi bị cáo chưa bị định tội?”

“Phương tiên sinh, nhìn bên này một chút! Có người nói Giản Xuân Triều chết là do anh, anh suy nghĩ thế nào về cách nói này?”

“Phương tiên sinh, có người ở trên mạng nói là anh với Giản Xuân Triều là do mai mối, nói Giản Xuân Triều được mệnh danh là thiêu thân lao vào lửa, anh xem qua chưa?”

“Phương tiên sinh, sau khi Giản tiên sinh bị sát hại, phạm vi cổ phiếu đều tăng lên trên diện rộng, Phương thị sẽ làm gì?”

“Phương tiên sinh, anh có phải là song tính luyến không?”

“Phương tiên sinh, nghe đồn số tiền Phương gia bồi thường cho Giản gia vô cùng lớn, là thật hay giả?”

Phương Minh Chấp dường như không nhìn thấy cũng không nghe thấy câu hỏi của phóng viên, duy trì tốc độ như bên cạnh không có người. Đám đông tự động tách ra, miệng truyền thông hung ác nhưng chung quy cũng không ai dám tới gần Phương Minh Chấp.

Phiên toà mở lại một lần nữa.

Giọng nói thẩm phán trở nên mơ hồ, đọc điều lệ luật pháp. Phương Minh Chấp ở trong góc có thể đoán ra những nội dung đó là gì, bởi vì y biết kết cục của phiên toà này.

Phương Minh Chấp nhìn Giản Vân Đào giận giữ hét ầm lên, dần dần cũng như âm thanh băng đĩa bị xước, rè rè kéo dài không rõ.

Thầm phán nhiều lần duy trì chật tự, bộ dáng bị cáo lại chẳng thèm để ý, dường như biết chắc chắn mình có thể thoát tội.

Phẫn nộ, tội ác, bi thương, vui sướng khi người khác gặp hoạ, hội tụ một bức tranh toàn cảnh thế gian.

Mà Phương Minh Chấp ở phía ngoài kia lại giống như người đứng xem.

Nguyên cáo bị từng người đưa ra chứng cứ đối chứng, thẩm phán cầm lấy giấy bàn bạc, thong thả ung dung nói: “Hội đồng thầm phán đã xác nhận, chứng cứ của nguyên cáo có nhiều lỗ hổng, thiếu hợp lý, không có căn cứ. Duy trì phán quyết, bị cáo được phóng thích.”

“Xin đợi một chút.” Người ngồi ở vị trí người nhà chậm rãi đứng dậy, thong thả nói: “Tôi có lời muốn nói.”

Thẩm phán vì Giản Vân Đào làm loạn đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng vẫn kiêng kị thế lực Phương gia, ho nhẹ một tiếng: “Thân nhân của người bị hại có chuyện gì muốn nói với bị cáo sao?”

Giọng Phương Minh Chấp vô cùng dịu dàng: “Là nói với Giản Xuân Triều.”

Trong tay Phương Minh Chấp không biết từ khi nào có thêm một khẩu súng nhỏ, ngắm cũng không thèm ngắm, nhấc tay bóp cò về phía bị cáo, “rầm” một tiếng, giống như tiếng đóng ngăn kéo, người đàn ông mặt khả ố kia ngã xuống, chất lỏng màu đỏ bắn ra xung quanh.

Lại một tiếng động nữa, người ngồi bên cạnh y cũng ngã xuống.

Phương Minh Chấp liền đứng bên cạnh chính mình, nhìn thấy trên mặt mình mang theo nét nhu tình nhẹ nhàng khó thể tượng tượng được nhẹ nhàng nói một câu. Phương Minh Chấp không nghe rõ chính mình nói gì, nhưng loại đau đớn này đau đến khắc cốt ghi tâm lan ra toàn thân.

Bốn phía vang lên tiếng thét chói tai, thẩm phán ra lệnh cho nhân viên an ninh lập tức khống chế tình hình.

Phương Minh Chấp thấy chính mình ngậm lấy nòng súng đen nhánh kia, ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau. Nhanh chóng, niêm mạc khoang miệng yếu ớt bị vật liệu kim loại làm cho khó chịu, mùi vị thuốc súng làm người ta kham khổ, nhưng lại làm thân thể như chút được gánh nặng.

Một tiếng vang lớn, đường như tất cả đều quay về hư vô.

—-

Phương Minh Chấp mở mắt, tìm lại hô hấp của chính mình.

Giống như thói quen, y lấy từ bên gối ra chai nước hoa mùi đàn hương kia. Hương thơm ngọt mùi đàn hương nhanh chóng tràn ngập không khí.

Phương Minh Chấp nắm chặt chai nước hoa thuỷ tinh lạnh lẽo trong lòng bàn tay, giống như gắt gao nắm lấy cọng rơm cứu mạng, mũ bàn tay hiện lên gân xanh, vô lực che lấp huyết sắc tái nhợt.

Phương Minh Chấp chậm rãi ngồi dậy, vùi mặt vào lòng bàn tay, tự lầm bẩm với chính mình: “Mình rốt cuộc phải nói với Xuân Triều cái gì? Mình phải nói với em ấy chuyện gì đây?”

Phòng rất nhỏ, im cửa cũng không kéo lại, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa kiểu cũ tràn vào, lặng lẽ chảy đầy đất.

Phương Minh Chấp chân trần, đi bên sàn gỗ lạnh lẽo, cái lạnh thầm từ gót chân lên, so với anh đèn uyển chuyển nhẹ nhàng lại mang đến một loại ấm áp giả dối.

Phương Minh Chấp mở máy tính, nanh chóng check mail, trả lời từng cái từng cái một đâu vào đấy. Từ đêm đen đến lúc mặt trời lên cao, Phương Minh Chấp đứng dậy, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh….

—-

Giản Xuân Triều ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần sáng khoái, kết quả phát hiện ba mẹ hắn cùng anh trai ngồi ngay ngắn trên sô pha, bị giật mình: “Mọi người ở đây làm gì?”

Ba Giản rõ ràng đang không vui, dài mặt, vừa đi đến bên cạnh vừa hừ lạnh: “Xuân Triều, con cũng thật là, nếu không phải Minh Chấp nói cho chúng ta biết, cháu ngoại ba ba cũng không thấy!”

Mẹ Giản ở phía sau đẩy chồng mình một cái: “Con nó còn ốm đấy, ông đừng mắng nó, bây giờ không phải không sao rồi ư?” Nói xong quay về phía Giản Xuân Triều, âm thanh cũng khó tránh khỏi mang theo trách móc: “Con cũng lớn rồi, lớn như vậy rồi, sao mà có em bé cũng không biết? Không phải luôn đi kiểm tra sức khoả định kỳ sao?”

Thật ra hắn có kiểm tra sức khoẻ định kỳ, nhưng sau tết Giản Xuân Triều vẫn luôn duy trì khoảng cách với Phương gia, cũng không lo lắng kiểm tra sức khoẻ.

Giản Xuân Triều trước mặt người ngoài vẫn luôn giả vờ một thân ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thấy ba mẹ mình nói mình như vậy, trong lòng không nhịn được tủi thân, xúc động không quản được miệng: “Con vốn dĩ không muốn giữ lại.”

Ba Giản trợn tròn mắt: “Không giữ lại? Giản Xuân Triều mày có ý gì, nói rõ ràng cho ba.”

Giản Vân Đào nháy mắt ra hiệu cho Giản Xuân Triều, cản lại ba Giản: “Ba ba, Xuân Triều còn mệt, nói năng linh tinh.”

Mẹ Giản không tìm được manh mối, hỏi Giản Vân Đào: “Xuân Triều không muốn có con? Tại sao không nói với ba mẹ?”

Giản Xuân Triều mới tỉnh ngủ vốn dĩ dễ xúc động, dứt khoát hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, xù lông, nói ra chân tướng: “Con muốn ly hôn với Phương Minh Chấp, giữ đứa nhỏ làm gì?”

Mẹ Giản nhịn không được hút sâu, kéo tay ba Giản. Giản Vân Đào cố gắng chống đỡ, một bên ngăn ba Giản động thủ một bên mắng Giản Xuân Triều: “Giản Xuân Triều, em câm miệng!”

Giản Xuân Triều tủi thân, càng nói nhiều, mũi nghèn nghẹn, tuỳ hứng: “Em không im! Anh ấy trong lòng không có con, con cũng không thích anh ấy, con với anh ấy căn bản không có kết quả. So với người khác con thiếu tay thiếu chân hay sao? Tại sao không thể có một cuộc sống hôn nhân bình thường?”

Ba Giản đang nổi nóng, căn bản nghe không hiểu, cao giọng trách cứ: “Mày vẫn còn là trẻ con sao? Hôn nhân là trò đùa à? Lúc thích thì kết hôn, không thích liền ly hôn, mày có nghĩ đến tương lại không?”

“Con có, con chỉ không muốn có con, cũng không muốn có Phương Minh Chấp!” Giản Xuân Triều không cam lòng.

“Mày!” Ba Giản tức đến mức không nói thành lời, đẩy Giản Vân Đào đang kinh ngạc ra, vung tay lên đánh Giản Xuân Triều.

Phương Minh Chấp không biết vào từ khi nào, đem Giản Xuân Triều kéo vào trong ngực bảo vệ, ăn trọn cái tát của ba Giản vào lưng.

Ba Giản vô cùng tức giận, nhưng lại không nghĩ tới Phương Minh Chấp sẽ đột ngột xuất hiện, đánh sai người, tức giận bị áp lực giảm đi một nửa: “A a Minh Chấp, con sao lại…..”

Phương Minh Chấp đỡ Giản Xuân Triều, nhẹ nhàng xoa lưng hắn: “Đừng tức giận, có bị thương chỗ nào không?”

Giản Xuân Triều hơi xấu hổ, quay đầu đi nói: “Liên quan gì tới anh?”

Phương Minh Chấp che chở Giản Xuân Triều, quay đầu về phía ba Giản: “Ba, Xuân Triều không khoẻ, ba đừng tức giận với em ấy, đều là con sai.”

Ba Giản cũng ngại với Phương Minh Chấp, liền nói Giản Xuân Triều: “Con nhìn Minh Chấp hiểu chuyện chưa kìa? Người ta che chở con, con còn làm cái gì?”

“Ba đừng nói em ấy.” Phương Minh Chấp lo lắng, bình tĩnh ngày thường hoàn toàn không thấy nữa, che chở Giản Xuân Triều như bảo bối, nói đi nói lại vẫn là: “Em ấy không làm gì sai cả.”

Ba Giản chưa từng thấy dáng vẻ của Phương Minh Chấp như thế này, có chút không biết nói sao: “Hai đứa này, đứa nhỏ…..”

Phương Minh Chấp vẫn xoa lưng Giản Xuân Triều từng chút từng chút một, cần thận quan sát sắc mặt hắn.

Giản Vân Đào ho nhẹ, phá vỡ cục diện bế tắc: “Vậy bây giờ… Tôi đi làm thủ tục xuất viện.”

Phương Minh Chấp trả lời: “Không cần, tôi nói với Tôn Vĩ một tiếng là được.”

Mẹ Giản vẫn không rõ Giản Xuân Triều với Phương Minh Chấp có chuyện gì, lo lắng cho đứa nhỏ nhà mình, do dự hỏi: “Nếu không, Xuân Triều về cùng chúng ta đi?”

Ba mẹ Giản cũng không biết Giản Xuân Triều với Phương Minh Chấp ở riêng, Giản Vân Đào thấy Giản Xuân Triều xúc động muốn nói, nhanh chóng cướp lời: “Mẹ, mẹ đừng quấy rầy, vợ chồng son chúng nó cãi nhau, mẹ lại khuyến khích Giản Xuân Triều về nhà làm gì?”

Giản Xuân Triều đã bình tĩnh lại một chút, cũng không muốn về nhà nghe ba mẹ hắn tụng kinh khuyên bảo, nhẹ nhàng đẩy Phương Minh Chấp ra một chút, thấp giọng nói: ” Không sao, tôi về cùng anh.”

Phương Minh Chấp nghe thấy mấy lời này, lông mi khó phát hiện run rẩy một chút, nhẹ nói “Ừm” , lại nói: “Tôn Vĩ nói em nên ít đi lại, tôi ôm em lên xe được không?”

Giản Xuân Triều không từ chối, Phương Minh Chấp lấy chăn quấn chặt người hắn lại, nhẹ nhàng bế lên, nói với Giản Vân Đào: “Anh, phiền anh giúp tôi mở cửa.”

Phương Minh Chấp lái xe đến dưới nhà Giản Xuân Triều, Giản Xuân Triều trực tiếp mở cửa tự mình đi xuống. Phương Minh Chấp nhắm mắt đi theo Giản Xuân Triều lên tầng 4, lại bị chặn ở ngoài cửa.

“Phương thiếu về đi, nếu ba mẹ tôi hỏi anh nói là chúng ta ở cùng nhau, nếu muốn tôi nhận điện thoại thì nói là tôi ngủ rồi. Hôm nay ba mẹ tôi nói gì anh cũng đừng để ý, bọn họ quan niệm bảo thủ. Anh làm trò trước mặt ba mẹ tôi cũng đủ rồi, nếu tôi trực tiếp đòi ly hôn, ba mẹ tôi cũng không trách anh.” Giản Xuân Triều nói xong, xoay người đóng cửa.

Phương Minh Chấp nắm chặt tay đứng trước cánh cửa kia, thật lâu cũng không động đậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.