Sau khi tắm rửa thoải mái, Thích Nguyệt mặc chiếc váy mà Tô Cận đã chuẩn bị cho cô. Khi ra phòng khách, cô thấy người đàn ông đã thay quần áo ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn hơn bao giờ hết.
Trong phút chốc tim Thích Nguyệt đập nhanh hơn. Cô ngơ ngác liếc nhìn đồ ăn trên bàn, ổn định lại tâm trạng ngồi xuống đối diện anh.
Trên bàn vẫn còn bày rượu vang đỏ và hoa hồng, Thích Nguyệt nói thầm: “Có phải lần đầu tiên mừng sinh nhật đâu.”
“Hôm nay khác.” Tô Cận nhướng mày rót rượu cho cô gái nhỏ, “Sinh nhật này em sẽ nhận được một món quà vô giá, có một không hai.”
Thích Nguyệt trừng mắt nhìn anh. Cái gì mà vô giá, cái gì mà có một không hai chứ, còn không phải là anh muốn làm chuyện đó sao. Thích Nguyệt cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ.
Giờ phút này Tô Cận đã tạm thời ép khát vọng trong lòng xuống, nhưng sắp đến nửa đêm lòng anh càng thêm hỗn loạn.
Anh thản nhiên nhìn cổ tay, đúng 11 giờ tối. Chậc, còn 1 tiếng nữa anh mới có thể “tặng” mình cho cô gái nhỏ.
Tô Cận kiên nhẫn cắt đồ ăn cho cô gái nhỏ, sau đó nhìn cô chăm chú.
Ăn hai miếng thịt, Thích Nguyệt không chịu được ánh mắt nóng rực của người đàn ông nên buông đồ trong tay xuống: “Em không đói.”
Trước khi về cô đã ăn tối, bây giờ lại bị Tô cận nhìn chằm chằm, cô thật sự nuốt không trôi.
“Không đói thì đừng ăn,” Tô Cận gật đầu, đứng dậy khỏi ghế, bước đến ngồi cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn môi cô, “Nguyệt Nguyệt, em lo lắng à?”
Thích Nguyệt lắc đầu theo bản năng, nhưng nhanh chóng gật đầu, tay túm quần áo anh trắng bệch, “Lo, lo lắng, em rất lo lắng.”
Cô cũng không biết tại sao cô thấy lo lắng, rõ ràng hai người đã làm hết trừ bước cuối cùng.
“Nguyệt Nguyệt, đừng lo lắng.” Tô Cận khẽ cười, cực kì dịu dàng hôn mặt cô, “Em phải tin vào kĩ thuật người đàn ông của em, chắc chắn sẽ có một đêm trải nghiệm hoàn hảo khó quên.”
Hai người gần nhau như vậy, hơi thở ấm áp của anh phả lên tai cô khiến cô rùng mình một cái, cả cơ thể nhũn ra.
“Anh, anh lại bắt đầu ăn nói nhảm nhí rồi.” Thích Nguyệt mất tự nhiên đẩy anh, “Hừ, lúc nào cũng treo vấn đề này bên miệng, lưu manh.”
Tô Cận cẩn thận ôm cô gái nhỏ, nhìn cô đỏ mặt trách móc khiến anh càng muốn mau mau bắt nạt cô hơn, muốn nghe cô khóc lóc cầu xin anh.
Liếm môi dưới, cố gắng ép nỗi xúc động xuống, Tô Cận cầm lấy ly rượu trên bàn của cô gái nhỏ uống một ngụm, nhéo mặt cô hôn lên.
Hơi sáp rượu rất nhanh biến mất ở giữa răng môi hai người.
Tô Cận thích tiếp xúc thân mật với cô gái nhỏ qua phương thức này. Rất nhanh hai người đã uống xong nửa ly rượu vang đỏ. Anh vẫn hôn lên môi cô, tay lại rót một ly rượu.
“Không được.” Thích Nguyệt nắm tay anh, khuôn mặt lộ màu đỏ ửng bất thường, “Em không uống được nữa, chúng ta nói chuyện được không?”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Thích Nguyệt lại không khống chế được mà lo lắng.
Tô Cận thầm tiếc nuối, không rót rượu tiếp cho cô nữa mà xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm môi cô, “Nguyệt Nguyệt muốn nói gì nào?”
“Trong khoảng thời gian này anh nhịn chút được không?” Thích Nguyệt chọn bừa một chủ đề để giảm sự căng thẳng trong lòng.
Cô nhìn người đàn ông với ánh mắt mong chờ, hi vọng anh sẽ không nói về vấn đề này nữa.
Thích Nguyệt không biết, giờ phút này dưới tác dụng của cồn, má cô đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, giọng nói càng thêm mềm mại, quyến rũ lòng người.
Ánh mắt Tô Cận ngày càng tối, bị dáng vẻ của cô gái nhỏ làm cho tâm thần rung động. Anh nhắm mắt, một lúc sau anh mới có thể kìm nén được khát vọng trong người.
Lòng bàn tay vuốt ve đôi môi đỏ bừng của cô gái, Tô Cận thản nhiên nói, “Nhịn nhiều quá cũng không tốt.”
Anh cúi đầu cọ nhẹ lên mặt cô gái nhỏ, “Ngày nào cũng nhớ em. Muốn hôn em, ôm em, càng muốn “bắt nạt” em thật nhiều.”
Tất nhiên Thích Nguyệt hiểu từ “bắt nạt” trong miệng anh nghĩa là gì. Thấy Tô Cận vẫn đang nói về chủ đề này, cô há miệng rồi lại chẳng nói nên lời.
“Nguyệt Nguyệt, em có nhớ anh không?” Tô Cận thấp giọng hỏi.
Thích Nguyệt nghẹn một lúc, ỡm ờ, “Sao anh lại hỏi vậy?”
“Nhớ anh không?” Tô Cận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, lặp lại câu hỏi.
Không tránh được câu hỏi này, Thích Nguyệt gật đầu lấy lệ, “Nhớ.”
Khóe môi Tô Cận khẽ nhếch, “Nhớ chỗ nào? Nhớ cái gì?”
“Anh làm gì vậy?” Thích Nguyệt đỏ mặt lườm anh, “Sao cứ hỏi việc này mãi thế, thì là, thì là nhớ anh thôi.”
Tô Cận hôn cô gái nhỏ, “Anh muốn biết em nhớ anh chỗ nào. Nhớ con người anh hay chờ mong anh về để …”
Dừng vài giây, giọng anh trầm xuống: “… bắt nạt em thật dữ dội trên giường, khiến em …”
“Tô Cận,” Thích Nguyệt giơ tay che môi anh, hung ác nói, “anh không được nói chuyện.”
Nhẹ nhàng kéo bàn tay trắng mềm của cô xuống, cả gương mặt Tô Cận mang theo ý cười, ung dung dỗ cô: “Được, anh không nói.”
Anh ôm cô gái nhỏ vừa hôn vừa dỗ, đến khi anh phát hiện cô giận đến mức hốc mắt đỏ ửng mới buông cô ra.
Liếc nhìn thời gian, đã 11 giờ 50 phút, Tô Cận bế cô gái nhỏ về phòng ngủ, cởi giày giúp cô, cẩn thận đặt cô lên giường.
Thích Nguyệt ngơ ngác ngồi trên giường nhìn người đàn ông đang cởi nút áo sơ mi. Cô nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp vang lên, như thể ở ngay bên tai vậy.
Cô nắm tay người đàn ông, bị ánh mắt và tiếng hít thở thô nặng của anh dọa sợ, “Tô, Tô Cận, em sợ.”
Tô Cận dừng động tác trong tay lại, nhìn đôi môi tái nhợt của cô gái nhỏ, phát hiện cơ thể cô đang run.
Trong lòng anh mềm nhũn, cúi đầu dịu dàng hôn trán cô gái nhỏ, giọng khàn đến mức khó tin, “Đừng sợ, anh sẽ cho em một trải nghiệm hoàn mỹ nhất.”
Giọng Thích Nguyệt đầy tủi thân, “Thế thì, anh nhớ nhẹ chút đó.”
“Được.”
Anh sẽ cố gắng khống chế lực độ bản thân một cách tốt nhất.
…
Trong lúc mơ màng, Thích Nguyệt được người ta ôm vào ngực, hơi thở nhẹ nhàng cùng nụ hôn dịu dàng phả trên mặt cô.
Cô mất hết sức, cố gắng mở mắt ra. Chớp mắt vài cái, khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn cô thấy Tô Cận với vẻ mặt thỏa mãn sung sướng đang nhìn mình.
Cơn đau trên người dâng lên, chỉ trong nháy mắt cô đã nhớ ra sự việc vừa phát sinh. Lần này cô bị Tô Cận bắt nạt thật rồi.
Lúc đầu anh rất dịu dàng, sau đó …
Thích Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, thấy mình mặc áo ngủ màu trắng gạo, ga giường cũng đã thay cái mới.
“Tỉnh rồi à?” Tô Cận ôm mặt cô, giọng nói sau khi được thỏa mãn dục vọng trở nên khàn khàn, “Có khó chịu ở đâu không?”
Lúc nói chuyện, anh vỗ nhẹ lên lưng cô gái nhỏ.
Cả người Thích Nguyệt vừa đau vừa mềm nhũn, chẳng còn sức bận tâm đến anh. Cô nhướng mi, mềm mại rúc vào ngực anh, “Tô Cận, em chẳng thấy thoải mái chỗ nào cả, anh lừa em, sau này em không bao giờ tin anh nữa.”
Hừ, rõ ràng vừa bảo sẽ dịu dàng, nhưng mà vừa rồi anh thô lỗ như vậy, dịu dàng hồi nào?
“Đồ lừa đảo.” Cô khàn giọng nói thầm.
Giọng cô gái nhỏ mềm mại như vậy khiến Tô Cận phải hùa theo: “Ừ, lỗi của anh.”
Thích Nguyệt hừ nhẹ, “Vốn là lỗi của anh.”
Cô không nhịn được lẩm bẩm lên án hành vi của anh. Tô Cận vẫn im lặng lắng nghe lời phàn nàn cô gái nhỏ, thỉnh thoảng lại hôn hôn, dỗ dành cô.
Dần dần, giọng cô gái nhỏ trong ngực càng ngày càng nhỏ, Tô Cận cẩn thận ôm cô, nhắm mắt ngủ.
///
Lúc Thích Nguyệt tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Ánh mặt trời lách qua khe cửa nhảy nhót trên mặt cô, cô giơ tay lên che bớt rồi chậm rãi mở mắt.
Sau một giấc ngủ sâu, cảm giác đau nhức trên người cô đã đỡ không ít. Một lúc sau, tai cô hơi ngứa ngứa.
“Nguyệt Nguyệt …”
Giọng người đàn ông vang bên tai khiến cơ thể Thích Nguyệt rụt lại theo bản năng.
Xoay người cô gái nhỏ lại, Tô Cận nhìn cô: “Có khó chịu chỗ nào không?”
Thấy ánh mắt anh nóng rực, tay bắt đầu không thành thật, Thích Nguyệt vội giữ tay anh lại, “Anh đừng làm loạn, em, người em vẫn còn đau.”
Tô Cận nắm tay cô đưa lên môi hôn, “Ừ, không làm loạn.”
Anh biết cô gái nhỏ đã bị mình bắt nạt như thế nào, bây giờ sự mệt mỏi còn hiện rõ trong đôi mắt ấy nên không muốn cô phải chịu đựng thêm lần nào nữa.
“Nguyệt Nguyệt, anh không làm loạn.” Anh hạ giọng dỗ cô, ghé sát tai cô thủ thỉ, “Em có thoải mái không? Có hài lòng với kĩ thuật của anh không?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của cô.
Nguyệt Nguyệt sững sờ, sau đó mới hiểu anh nói gì, bất ngờ lườm anh, “Anh không được nói chuyện.”
“Nguyệt Nguyệt,” Tô Cận không chịu dừng lại, ôm cô dỗ dành, “tại sao bắt anh im lặng? Anh muốn biết cảm nhận chân thực nhất của em để lần sau cải thiện.”
Thích Nguyệt gấp đến mức cào anh, “Anh không được hỏi loại vấn đề này.”
Thấy cô gái nhỏ nổi nóng, Tô Cận lập tức nói, “Được, anh không hỏi.”
Anh im lặng một lúc, tay ôm cô gái nhỏ dùng sức nhấc bổng cô lên, “Nguyệt Nguyệt, em không thích anh hỏi anh sẽ không hỏi, nhưng anh muốn nói em nghe cảm nhận của anh.”
Thích Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.
Tô Cận cười, ghé sát tai cô chậm rãi miêu tả thật tỉ mỉ cảm nhận của mình một lần.
Nói xong, anh nhìn vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên của cô gái nhỏ, hôn cô thêm vài cái, “Nguyệt Nguyệt, đừng ở trường nữa.”
Anh không muốn cô gái nhỏ ở trường nữa. Đã nếm được mùi thịt thì không có lý nào anh lại phải ăn chay giống trước kia.
Thích Nguyệt thấy anh không có vẻ ngại ngùng gì, hồi lâu sau mới hung dữ hừ một cái, đồng ý dọn về nhà ở.
“Nguyệt Nguyệt.” Tô Cận nhẹ giọng gọi cô.
“Sao vậy?” Thích Nguyệt túm tay anh, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn.
Tô Cận vuốt tóc cô, nói: “Ngày kia chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Mặt Thích Nguyệt nóng lên, định nói không đồng ý nhưng đến khi nói ra lại thành: “Sao phải chờ đến ngày kia? Hôm nay hay ngày mai đều được mà.”
Vừa dứt lời cô đã hối hận, vội giải thích: “Em, Không phải em gấp gáp muốn kết hôn với anh, mà là, mà là …”
Nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông, Thích Nguyệt chẳng nói gì được nữa, lườm anh một cái thật dữ, vùi mặt vào ngực anh không hé răng.
Tô Cận khẽ cười, “Nguyệt Nguyệt, hôm nay và ngày mai đều không thể đi đăng kí kết hôn được, vì …”
Ôm nhẹ gương mặt cô gái nhỏ, Tô Cận nói từng câu từng chữ, “Hai ngày này chúng ta ở nhà, tiếp theo anh chỉ muốn “bắt nạt” em thật tốt thôi.”
“Tô Cận, lúc nào anh cũng như vậy.”
Thích Nguyệt hất tay anh ra, nhào vào lòng anh mà cắn.
Tô Cận cẩn thận ôm cô vào lòng để cô tiếp tục quậy. Ừm, cô gái nhỏ vẫn còn sức cắn anh, xem ra anh càng phải cố gắng “bắt nạt” cô hơn.