Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 47: Nhân Sinh Sai Lầm (2)



“Chi Chi…”

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta không hy vọng bà kêu tôi như vậy.” Ngữ khí bình tĩnh mà xa lạ, khiến Vương Quế Phân sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Chi Chi, mẹ……”

“Được rồi, bà thích thì kêu đi. Tôi không rảnh cùng bà dây dưa. Bà là mẹ của ai, trong lòng bà hiểu rõ. Tôi không biết bà tìm tôi có chuyện gì, nhưng tôi không có lời nào để nói với bà cả.” Chiết Chi nhìn Vương Quế Phân, cảm thấy ngày xưa đúng là mình quá thiếu tình thương, ngay cả thứ tình cảm ấm áp nông cạn của Vương Quế Phân cũng luyến tiếc.

“Chi Chi… mẹ biết sai rồi, mẹ cũng không phải cố ý. Mẹ……” Vương Quế Phân bắt đầu đánh bài tình cảm.

“Bà biết không? Tình cảm của tôi đối với bà, đều đã bị bà và cái người bên trong kia, làm tiêu hao sạch sẽ. Ngươi đừng tưởng rằng tôi không biết bà suy nghĩ cái gì, bà còn không phải là muốn tôi đi xin ba và chị tôi tha cho Hoa Tư Điềm hay sao?” Chiết Chi vẫn luôn không phải là một người ngu ngốc, cô nói những lời này, làm Vương Quế Phân lập tức xấu hổ.

Tình cảm của bà ta dành cho Chiết Chi vẫn đều vô cùng phức tạp.

Bà ta biết Hoa Cường là kẻ thù của bà ta, mang con của kẻ thù đi, rõ ràng kế hoạch là muốn ném nó xuống, cuối cùng lại không đành lòng.

“Làm mẹ nhiều năm như vậy, đối với con cũng không kém… Ít nhất, con đã trưởng thành rất tốt.” Ngụ ý Vương Quế Phân chính là, cô có thể sống tốt, đều là công lao của bà ta.

Chiết Chi tức quá hóa cười, kết quả Thần Tài phản ứng còn nhanh hơn Chiết Chi: “Không phải bà cũng sống rất tốt sao? Bà còn muốn thế nào? Chiết Chi đối với bà tệ bạc lắm sao? Bà còn bị ho khan với suyễn nữa không? Cô ấy bỏ đói bà không? Đúng là một bà già không biết đủ.”

Vương Quế Phân: “……”

“Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như bà, Hoa Tư Điềm sống khổ cực lắm à? Cô ta chiếm lấy cuộc sống của Chiết Chi, sống hạnh phúc hai mươi năm, còn chưa đủ sao? Bà còn muốn thế nào?” Thần Tài lạnh lùng mắng: “Cái chuyện tốt gì cũng đều là các người chiếm? Nếu không phải Hoa Tư Điềm lần này ở trong tù, có phải bà cũng định bỏ mặc Chiết Chi hay không? Đầu óc các người có vấn đề sao? Đều coi người khác là đồ ngốc?”

Vương Quế Phân không nói một lời, an tĩnh như gà.

“Đã bằng này tuổi rồi, sống ở trên người con chó à?”

Thần Tài mắng đến nghiện, đem toàn bộ nghẹn khí phát tiết lên người Vương Quế Phân, hắn vốn dĩ không muốn làm như vậy, nhưng Vương Quế Phân cứ thích đụng vào vảy ngược của hắn.

Cái này gọi là tự làm tự chịu!

“Chi Chi, hành vi phóng hỏa lần này đều là mẹ làm, đều chỉ có một mình mẹ làm, không liên quan gì đến Điềm Điền.” Vương Quế Phân cẩn thận mở miệng.

“Đây mới là suy nghĩ thật lòng của bà có phải không?” Sắc mặt Chiết Chi vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Vương Quế Phân có chút co rúm lại.

“Chi Chi……”

“Bà đừng gọi tôi nữa, chuyện này tôi sẽ không ra mặt, pháp luật là như thế nào, thì sẽ là như thế ấy, nếu ba và chị của tôi còn lưu luyến Hoa Tư Điềm, thì bà có thể đi xin bọn họ. Tôi và bà không có bất cứ quan hệ nào, lúc trước không có, hiện tại cũng không có. Về sau, lại càng không có.” Chiết Chi hoàn toàn không biết vì sao Vương Quế Phân lại có địch ý lớn như vậy với cô.

Sự tình năm đó cô không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.

Cô không trải qua, cũng không định đứng ở khía cạnh đạo đức chỉ trích cái gì.

Cuối cùng……

“Nếu ba tôi có làm chuyện gì có lỗi với bà, thì nhiều năm bà bạc đãi tôi như vậy, cũng đã đủ rồi chăng?” Chiết Chi không muốn cùng Vương Quế Phân nói thêm cái gì nữa, lời tha thứ không nói ra miệng, muốn nói có hận hay không, lại không có.

Cô đã sớm biết Vương Quế Phân là giả, trước nay không đòi hỏi điều gì.

Nhưng theo bản năng tìm kiếm ấm áp, cái này cũng không phải cô sai.

Ngay cả Hoa Tư Điềm kia, lại càng không có liên quan gì, ít nhất Hoa Tư Điềm không xuất hiện trước mặt cô, còn Hoa Cường và Hoa Tư Hàm muốn làm như thế nào, cô quản không được.

Nhưng cô biết, ba và chị, sẽ không làm cô thương tâm.

Nuôi chó còn có tình cảm, huống chi một người.

Chẳng qua Vương Quế Phân là một ngoại lệ.

Lúc cô nói những lời này cho Thần Tài nghe, Thần Tài nhẹ nhàng cười nhạt: “Cô có từng nghe qua câu “không bằng heo chó” không?”

Chiết Chi trong nháy mắt thu hồi đi sự thương cảm, thương cảm cho Vương Quế Phân, đúng là lãng phí tình cảm.

“Tôi sẽ luôn ở cạnh cô. Cô yên tâm.” Thần Tài nắm tay cô đi khỏi cục cảnh sát, ánh nắng tươi sáng, làm cô có một loại xúc động muốn khóc.

“Tôi……”

“Cô đừng khóc, nếu cô khóc, ba và chị cô sẽ lại suy nghĩ miên man, qua mấy ngày quan sát, tôi cảm thấy hai bọn họ có khả năng bổ não rất lợi hại.” Thần Tài vuốt cằm, nhìn nhìn thời gian, đại phát từ bi mở miệng: “Tôi dẫn cô đi chùa miếu cúng bái?”

“Được, tôi định đua mua chút hương nến loại tốt, mỗi lần đi chùa miếu tôi đều dùng hương miễn phí, tôi tính đi mua mười đồng các loại! Thần Tài nhất định sẽ cảm nhận được sự thành kính của tôi, sẽ tiếp tục phù hộ tôi!” Chiết Chi cảm thấy đây là chủ ý vô cùng tốt, mười đồng, ngày trước mình còn không thể bỏ ra nổi!

Thần Tài mặt không biểu tình, không muốn trả lời, hắn hoàn toàn không cảm thụ được sự thành kính của cô, cũng hoàn toàn không muốn phù hộ người này bình bình an an.

Cái này gọi là muốn làm cường thần cũng khó!

Rõ ràng, tài khoản của cô nhiều tiền như vậy!

Nhưng mà những lời này, Thần Tài một câu cũng không định nói ra, nếu Chiết Chi cầm mấy trăm tệ mua hương nến cầu hắn phù hộ bình bình an an.

Hắn cảm thấy bản thân sẽ phun ra một búng máu rồi chết!

Tự mình đào hố, có chết cũng phải chôn, Thần Tài hít một hơi thật sâu: “Được, chúng ta đi chùa miếu nhìn xem.”

Hắn cười đến mức khuôn mặt cũng sắp vặn vẹo.

Chiết Chi vỗ vỗ vai hắn: “Về sau chúng ta còn có rất nhiều cơ hội đi cầu thần bái phật, anh không cần kích động như vậy, chùa miếu kia vô cùng linh nghiệm, anh thấy mấy nguyện vọng gần đây của tôi, đều được thực hiện hết rồi.”

Thần Tài: “……”

Hắn kích động sao? Kích động sao?!

Hắn rõ ràng là đang nổi điên đó!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.