Đại sư tỷ Hàn Mạc Kì ngày lo một việc nhưng mang cả một trọng trách lớn lao, tay luôn cầm bút vẽ từng đướng tỉ mỉ theo số liệu thống kê.
Cô nương đây là Tổ trưởng ban thiết kế trong công ty kiến trúc Hoa Ý Thần, ngày xem bản vẽ cấp dưới nộp lên, đêm đặt bút vẽ cho công trình lớn. Vẽ vời như mamy nghe dễ, chứ kiến trúc sư vẽ lệch một đường coi như tiêu.
Đại tỷ vừa đỗ đại học liền tìm việc làm, nào ngờ công ty quy mô cở này tỷ tỷ đây nộp đơn cái “rẹt” là đâu lại vào đấy.
Nào ngờ lộ ra bí ẩn sau vài ngày, công ty này cũng thuộc sở hữu của ông chú Diệp Phi. Vậy là chạm mặt thắng nhóc Thoại Hy bên ban xây dựng và con bé Nhan Lạc cùng phòng.
Nhan Lạc là con một của Diệp gia vốn muốn giữ cho cơ nghiệp cha mình gầy dựng liền theo luôn bước đường đại sư tỷ. Còn nhóc Thoại Hy có phần hứng thú và chút bản lĩnh mới theo nghành kỹ sư xây dựng. Hai đứa này mà tách nhau ra thì thiếu oxi chết hay sao thế không biết?!
Mạc Kì làm Tổ trưởng ban thiết kế, con bé họ Diệp đương nhiên bám lấn thần tượng số một để học hỏi nên kim chức trợ lý.
Trong công ty có chàng để ý đại tỷ họ Hàn liền sáng tôi quan tâm, giờ ăn trưa liền mò đến mời đại tỷ dùng cơm.
Hai tiểu yêu liền quyết tâm bảo vệ nữ nhân của anh lớn nên ngày làm vệ tinh bay chung quanh nhằm đối phó mấy tên nam nhân kia.
Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm Mạc Kì cầm lấy túi xách và áo khoác, ôm theo mấy bản vẽ được cuộn lại ra khỏi phòng làm việc.
Thoại Hy đứng cạnh bàn Nhan Lạc đợi bạn hiền thu dọn rồi cùng theo sau sư tỷ, hai đứa tay giúp sư tỷ cầm vật này tay lại giúp sư tỷ nâng thứ kia.
Vừa xuống đường liền bị tên hôm nọ chặn lại luyên thuyên cả buổi, đại sư tỷ mệt muốn xỉu mà còn đứng nghe lời tỏ tình chân thành thiệt muốn đá bay tên trước mặt.
Cô nàng đến bên mở cửa xe bảo hai nhóc lên xe trước, nào ngờ tên kia dai hơn đĩa giữ lấy tay Mạc Kì bảo cô đồng ý cùng hắn ăn cơm. Chưa kịp định thần thì chàng tiến sĩ nhà cô bắt gặp cảnh tượng trước mắt liền đến giải vây.
– Xin chào tôi đây là chồng Mạc Kì, cho hỏi anh đây là đồng nghiệp?
– Hơ hơ….ha ha…tôi chỉ định hỏi tổ trưởng Hàn chút việc….xin phép.
– Không tiễn.
Mạc Kì liếc nhìn nam nhân quần áo chỉnh tề trước mắt rồi quay vào xe, ai ngờ bị anh kéo lại quăng chìa khóa xe trong tay cô cho nhóc Thoại Hy bảo hai đứa về cẩn thận rồi kéo cô lên chiếc xe cách đó không xa.
Anh đóng cửa xe rồi thắt dây giúp cô nhân tiện tặng ai đó nụ hôn ngọt ngào, từ đầu đến cuối Mạc Kì mày nheo nhưng vẫn giữ im lắng, tốt nhất không nên ý kiến.
Anh thấy cô có phần bất ổn liền giảm tốc độ, quay sang bên cạnh ” Em không khỏe? Anh đưa em về nhà trước rồi ăn ở nhà luôn, hôm nay không ra ngoài ăn cũng được.”
Mạc Kì vẫn chẳng thèm trả lời anh liền biết ngay cô lại giận hờn gì nữa rồi. Vài năm trở lại cô không còn giở thói bắt nạt người khác nữa, khi tức điên mới giở võ, còn thường vẫn hậm hực im lặng.
Anh cười một cái rồi chuyên tâm lái xe, vào về cổng biệt thự thấy xe cô đã đậu bên ngoài liền biết hai nhóc con đã về trước họ. Anh tắt máy Mạc Kì không kiên nhẫn mà mở cửa xuống xe, tay bị anh kéo lại nên không rời đi được.
Anh một tay giữa cổ tay trắng mịn của cô, một bên đặt lên gò má hồng hào một nụ hôn ” Sao lại giận? Anh đã làm gì không đúng sao?”
Cô hừ một phát liền lên tiếng khẳng định không thèm nhìn đến anh, anh lo lắng liền nhẹ nhàng hỏi ai đó ” Vậy anh làm gì sai? Anh chọc bà xã giận gì nào? Nói anh nghe.”
” Em đây còn chưa gả cho anh, cưới hỏi gì mà tự xưng chồng em. “Bà xã” anh gọi lần nữa em ném anh ra biển cho cá mập ăn”. Quả là sư tỷ giận thật, liền uất ức xả một tràn tức bực từ nãy đến giờ, phiên bản Lâm Tiểu Mạc có khác, không giống thì bó tay.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng vì giận của cô Dương Triết cười thầm, con báo con vẫn rất hung dữ. Anh đây ngày đêm tận tình chăm sóc mà vẫn chưa đưa cô về làm bà Dương được.
– Thế anh xin lỗi, đừng giận….dady của em mà thấy lại đem anh ra dạy dỗ nữa đấy! Xem nào cười cho anh xem, anh không chọc giận em nữa….ngoan cười cho anh xem.
– A Triết! Anh quả thực đáng giận…rất đang giận đấy!
– Phải phải, anh đáng giận, đáng bị mắng…..hết thảy anh đây không tốt. Xem nào giận đến tối mặt rồi a! Ngoan cười cái, vào nhà ăn cơm ông nội lại mắng anh đấy! Em phải thương xót anh chứ, lần nào em cũng được mọi người bảo vệ….anh đây là rất thảm….
– Thảm chết anh! Em không thèm nói, vào nhà!
– Tuân lệnh
Hai người tay trong tay đi vào nhà, ở gian phòng rộng lớn, một bàn ăn đầy những món ngon, mọi người quay quần ngồi quanh bàn ăn.
Thấy hai đứa ” oan gia ” dắt tay nhau vào ông nội Dương liền hỏi “cháu dâu có phải tiểu tử này ăn hiếp cháu không?”
Bên kia ông ngoại Lâm lão đại liếc nhìn chàng rễ ôn nhuận lên tiếng ” A Triết, con đừng động vào tiểu nữ này, nó đây là bản sao của mẹ vợ con. Giận sẽ khó nguôi nha!”
Ha ha ha ha……….cả gian phòng liền cười lớn khiến đại sư tỷ bị chọc đến đỏ cả mặt, hai má ứng hồng. Thấy vậy Dương Triết vội kéo ai kia ngồi vào bàn.
Trên tầng Hàn Lâm cõng theo của nợ trên lưng đến bên bàn ăn, con bé Uyển Như lớn bên Lâm ca ca của nó liền ngày càng quậy phá ra mặc. Sáng tối bám lấy anh, thuận thì năm sau làm lễ cưới, nên Uyển Như năn nỉ mẹ cho mình dọn sang phòng Lâm ca.
Ai nấy không phải lo cái cặp lớn nhỏ không phân này chỉ khổ A Triết đợi dài cả cổ cũng chưa được lấy cái giấy đang chứng nhận kết hôn.
Còn đôi nhỏ nhất nhà thì vô tư hơn mấy cái người lớn phức tạp này, hai đứa ngày ngày khoác tay nhau làm bạn tốt. Nhìn không ra chúng nào có tình ý với nhau.
Nhưng chàng Thoại Hy cực kì tỉ mỉ trong việc chăm sóc cô nhóc Nhan Lạc, từ ăn uống đến phong thái đều một tay bạn trai đào hoa lo cho.
Sau bữa ăn vui vẻ, bậc lão tiền bối cùng quí phụ huynh ra cạnh hồ bơi “thưởng nguyệt buôn dưa”, mấy nhóc con kéo ra biển chơi vì cạnh biệt thự là khách sạn nhà họ Dương nên buổi tối cả bờ biển trước biêt thự rất sáng, xa xa những ngọn đèn đủ màu kéo thành một dãy.
Hai nhóc con đùa nghịch ngoài bờ biển tha hồ quậy phá trước tiếng sóng êm tai, đôi lúc dữ dội.
Trên chiếc kế dài màu trắng bên ngoài khách sạn, Dương Triết ôm lấy Mạc Kì dỗ dành cô nguôi cơn giận để đồng ý cưới anh. Lâm Lâm cũng sắp cưới rồi anh đây đến cả giấy còn chưa đăng kí thì đến năm nào mới sinh quí tử.
Anh ôm người Mạc Kì để lưng cô tựa vào người mình, tay đùa với mấy ngón tay cô ” Kì Kì! Mai chúng ta cùng đi đăng kí kết hôn được không?”
Cô liền ngẩng đầu quay lại nhìn anh ” Gấp gì chứ? Em đây chạy cũng không thoát”
– Vậy sao không cưới sớm một chút?
– Sao phải cưới sớm ?
– Anh nhịn hết nổi rồi a! Em nằm cùng anh mỗi tối lại không cho anh động thì khác gì tra tấn.
– Em có nói không cho?
– Vậy tức tối nay được phải không?
– Không biết!
– Anh thương bà xã chết mất!
– Nhưng!
– Gì thế? Không phải chơi anh chứ?
– Không, nhưng sau khi cưới anh không được phiền em lúc làm việc, còn nữa không đi sớm về trễ, không ở cạnh em lúc say rượu, không….
– Được, được….gì cũng được…có em là anh mãn nguyện rồi.
– Dục vọng lấn ác tình yêu! Hừ, đàn ông chi mà muốn bỏ quách!
– Không được….anh đây đợi từng ngày mới được cưới em, sao bỏ là bỏ được!
Mạc Kì lườm Dương Triết một phát, nam nhân của cô rất hay làm nũng nha, này thì rất giống con nít….nhưng anh rất tốt tốt vô cùng. Hẵn không tìm được người thứ hai vây lấy cô từ nhỏ đến giờ chỉ mong cưới cô.
Sư tỷ liền chộp lấy cổ áo anh, ngang nhiên bắt lấy cái miệng suốt mấy năm trời nài nỉ khổ cực của anh. Bốn cánh môi chạm vào nhau, nhanh chóng dâng tràn xúc cảm, hung hăng muốn lấy đi hơi thở của đối phương. Lưỡi quấn chặt lấy chiếc chưỡi người kia…..
– Nhớ đấy, sư tỷ đây cưới nhà người, liệu mà thương yêu ta….nghe chưa ông xã?
– Bà xã….anh yêu em.
Bên gốc cây phía xa một thân ảnh nhỏ nhắn ôm chặt nam nhân đối diện, môi lưỡi day dưa triền miên….
– Lâm ca, Như Như muốn…..
– Uyển nhi, em muốn gì anh đây đều cho em
– Em muốn anh!
– Được! anh đây sẽ ăn sạch bé con….
– Ha ha ha…nhột…nhốt lắm đó….
Hàn Lâm cọ chiếc mũi cao cao vào hõm vai Uyển Như, con bé không nhịn được cười ra tiếng. Từ lúc ở cùng phòng, ngủ cùng giường Hàn Lâm vẫn chưa làm gì quá đáng. Chỉ khi bé con đây lên tiếng anh sẽ làm tốt nhất có thể.
Như vài tháng trước, lúc anh đưa con bé về biệt thự sau khi ăn ở nhà hàng về. Lúc đi qua hồ bơi thấy con nhóc Mạc Kì đang day dưa với tên Dương Triết trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ bơi. Anh nhanh chóng lấy tay che mắt con bé bên cạnh lại.
Uyển Như cũng thấy đôi chút liền dùng tay tay cố gỡ tay anh ra xem cảnh nóng, con bé thật rất tò mò không biết hôn trong phim và ngoài đời điểm nào khác biệt liền năn nỉ ” Lâm Lâm ca, cho Như như xem chút, cái kia….em chỉ thấy trên ti vi thôi nha! Cho em xem thử, không biết thực tế khác bao xa ?”
Anh liền thấy tim nhảy loạn, con bé phải biết nó đang đứng cạnh một người kiềm nén rất ác. Anh đây thân không động tay động chân chỉ sợ con bé ghét mấy cử chỉ kia.
Ai ngờ nó còn tò mò hỏi anh nhiều lần hôn như thế nào, làm sao hai người lại hôn nhau, anh thật bó tay với cái tính ngây thơ trời cho của nó.
Ma xui quỷ khiến anh buộc miệng hỏi câu ngớ ngẩn ” Thế Uyển nhi muốn thử một chút không?”
Con bé vui vẻ cười tươi như vừa được quà ” Thử! Nhưng…..phải thử với ai? Hay anh cùng Như Như được không?”
Con bé có kịp nghe thấy câu trả lời hay chuẩn bị tinh thần gì đâu, đằng này anh bắt ngay cánh môi nhỏ nhắn của cô, không cho bé con một đường lui.
Môi con bé mềm, thơm ngát mùi thiếu nữa tuổi 20. Hơi thở dịu nhẹ mang loài hoa từ nơi đất Pháp trải đầy lòng anh. Lúc lưỡi anh quấn lấy lưỡi con bé, nó ôm chặt anh không rời, dầng biết cách đáp trả anh.
Từ ngày đi đời nụ hôn đầu tiên con bé đâm ra thích hôn anh, mỗi lần anh hôn nó sẽ vui vẻ ngồi vào lòng anh. Mỗi tối ngủ cạnh anh nói sẽ tìm cánh hôn anh nhiều lần rồi ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Qua ngày con bé như phụ thuộc vào anh mà sống, mẹ Kì Băng bảo phải để con bé tự lập mới mạnh mẽ chống lại xã hội ngoài kia. Anh cũng cố rồi, nhưng vừa không thấy bóng anh nó đâm ra buồn, không nói chuyện cùng ai có hôm còn tuyệt thực.
Cả nhà liền bó tay chịu thua con bé này, nó thích anh, chỉ mong anh không bỏ rơi nó nó sẽ ngoan ngoãn làm theo lời mọi người nói.
Thế là papa Dương Thạc kiên định bắt anh sang năm phải cưới con bé kẻo anh đây ăn sạch lại vứt sang một bên….
– Này! Anh nghĩ cái gì mà không trả lời em.
– Hả?
– Đáng ghét! Anh không để ý đến em một chút nào.
– Nào có….anh nghĩ hay tối nay thực hành một chút.
– Thực hành? Mà thực hành cái gì?
Con bé tròn xoe hai mắt hỏi anh, anh cười cười liền đưa tay tóm lấy người con bé vác về biệt thự. Bên này đôi uyên ương đang hôn nhau thắm thiết liền nghe tiếng kêu cứu của Uyển Như, Mạc Kì đẩy tên háo sắc Dương Triết ra rồi nhìn về phía phát ra tiếng hét.
– Anh hai thật ác! Con bé còn nhỏ đã ăn trước cưới sau….khổ thân tiểu muội…
– Em lo thân mình trước đi….tối nay em cũng không thoát được…..ngoan một chút!
– Hai nhóc kéo anh lớn về phòng đại tỷ mau!
Dạ!!!!!!!!
Bãi biển bỗng chốc náo động, sống dập từng cơn. Tòa biệt thự màu trắng mang vẻ tĩnh lặng và nổi bật lạ thường trong bức tranh riêng một màn đêm.
Tôi nghe lời ngon tiếng ngọt thì xụi lơ, liền hé hé chăn ra, hai mắt đỏ âu, nước mắt vẫn ngấn đầy. Nhìn anh dịu dàng chết được, nam nhân kế, trúng là chế….mà không trúng không được…
Tôi quấn chăn bò đến chổ anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh làm nũng, mỗi lần say cứ như con ngốc thế này mất mặt quá đi!
Nhưng phải biết thừa cơ mới được giảm án, tội uống rượu này hẳn phạt nặng. Anh nói chơi vui là được tôi liền nói luật xưa nay vậy không thì đừng động vào cái trò này. Anh có nói ” Khẩu khí giỏi nhỉ?! Say rồi quấy rối anh cho mông em nở hoa”, tôi vênh váo ” Anh chuẩn bị lê lếch là vừa”. Hậu quả ra như này…..
– Đau không?
– …………………………..(gật đầu)
– Anh xem chút.
– Không!
– Không đánh, nhẹ tay nhẹ tay…..
– Dối a…..đau lắm! hít hít……
– Ngoan, nhở sưng lên mà không bôi thuốc thì quăng luôn đấy!
– Hít….thật?
– Thật a!
Tôi ngoan ngoãn buông chăn ra, hai tay ôm anh cứng ngắc, thút thít như đứa con nít. Tay phì cười xoa đầu tôi rồi xem cái mông nở hoa gì…..
Anh nói chỉ đỏ chút thôi, sáng mai sẽ khỏi. Tôi ngây thơ hỏi có phải quăng luôn không, anh cười rồi véo mặt tôi bảo không cần quăng mất, sau này anh sẽ giữ cho mông không nở hoa.
Tôi gật đầu vài ba cái rồi ôm lấy anh, tự dưng anh đẩy tay tôi ra làm tôi hoảng như bị bỏ rơi liền khóc to nói anh không chịu thương tôi, muốn đuổi tôi đi.
– Em mà khóc nữa anh sẽ tự đuổi mình đi luôn không phiền em.
– Không…..không đâu…..Mạc Mạc muốn anh ở đây
– Anh lấy trà giải rượu cho em, có muốn sáng mai nhức đầu hay không?
– ……………………………(lắc đầu)
– Thế mau buông anh ra nào!
– …….anh đi luôn thì thế nào?
– Thì gọi ba em bắt anh về.
– Ừ
Vỗ đầu tôi hai cái anh liền rời đi, tôi nằm cuộn người trên giường chờ cho cánh cửa lại mở ra lần nữa. Ai ngờ chưa kịp chờ anh về tôi đã ngủ chẳng biết trời đất………
Sáng ra thấy Hàn Nhuận vẫn ngủ ngon lành tôi cũng không đánh thức anh, dù sao cả đêm anh lo cho tôi còn gì. Nhìn lại bộ váy ngủ trên người……tên đại sắc lang.
Tôi vệ sinh xong xuôi mà anh vẫn chưa dậy, chắc anh mệt lắm nhỉ? May nhờ có anh mà tôi thấy ổn hơn so với nhưng lúc uống say mà không anh.
Thay bộ quần áo giống hôm qua rồi ngồi vào bàn làm việc, sáng tôi mặc đồ thể thao tối mới thay đồ ngủ. Đồ thể thao đều giống nhau, chỉ phân màu sắc hay ngắn dài.
Tôi vẽ vời một lúc liền bị Sara gọi, chị ấy bảo chiều này mà không đi thì bảo trọng long thể. Tôi mà không đi thì nhất định chỗ nào đó trong nảo bộ có mà chạm mạch.
Nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại điểm 9h, quay sang Hàn Nhuận vẫn vậy…..tôi có chút lo lắng liền leo lên giường ngồi cạnh anh. Hơi thở anh nóng rực, có phần không ổn định, trán lấm tấm mồ hôi….anh sốt rồi.
– Nhuận ca….dậy đi..anh không ổn rồi, em lấy xe đưa anh đến bệnh viện.
– ….Anh không sao, nằm chút sẽ khỏe nhanh thôi.
Anh còn cười được thì hay rồi, tôi đây nghe câu ” anh không sao” mà như ngồi trên đống lửa đây này. Anh có mà không sao, không sao, anh là cái đồ đại ngốc….
Lúc bác sĩ rời đi mặt anh còn cười tươi lắm cơ. Thấy mà muốn đập phát cho chết luôn.
Bác sĩ nói anh chỉ sốt thường, truyền nước xong ăn uống bổ một chút, uống thuốc đúng giờ hẳn sẽ không phải lo.
Tôi giận tối mặt đứng khoanh tay nhìn anh, anh vẫy vài cái ý bảo tôi lại gần một chút. Tôi ngồi hẳn lên giường xếp bằng hai chân nhìn anh chằm chằm, ai bảo tôi sốt mà cứ ôm lấy tôi ngủ làm gì, cho biết mùi, thích làm sắc lang quá ha.
– Sao thế?
– ……………………
– Anh thật rất khỏe, nhìn em mói thật giống người có bệnh đấy.
– Tốt! Khẩu khí nghe rất hùng hồn. Lão nương đây thấy ngươi khỏe mạnh thế kia liền nghĩ có nên đến cửa hàng hay không.
– Ây….đầu sao đau thế nhỉ?
– Xảo ngôn, ngốc tử
Tôi trừng mắt với ai một cái, thấy anh chịu im cái miệng mạnh mẽ ra oai mới rời đi. Mẹ tôi nói khi bệnh ăn cháo thịt bò rất tốt. Tôi cũng thường nấu cho hai bé con nên cũng không khó gì. Tôi nấu hơi loãng một chút, sẵn nấu một nồi gà hầm táo đỏ, bổ thế này được rồi chứ nhỉ?
Tôi định quay ra lấy chút sữa để khuấy một ly cho Hàn Nhuận liền bắt gặp ánh mắt dò xét của đám người ngoài kia. Từ Ý Nguyệt đến hai tiểu yêu, bốn vị tiền bồi, ai nấy nhìn tôi như bắt gặp sao hỏa va vào trái đất, người biến thành quỷ.
Tôi tay bưng cả khối đồ ăn nặng nề có hơi chút lo lắng, nhở may không cẩn thận mà làm rơi thì ở đó mà nấu cho vui vẻ.
Tôi đạp một cước liền thấy ngay kết quả, hảo, cửa này không thay thì có ngày rơi vào đầu không hay a!
Tôi để khay đồ ăn xuống, đỡ Hàn Nhuận ngồi dậy, phán anh một bản án tử hình là phải ăn cho hết tất cả.
Chưa thấy ai bị bức đến khóc không được chỉ cười suốt như anh.
Cháo, canh gà 3 món, sữa, trà giải nhiệt. Tôi thấy mình bị nhiễm tính áp bức bao tử thay người như Sara rồi.
– Ăn được chứ?
– Em nấu?
– Không! Em ngồi đợi hai mẹ nấu, chỉ việc bưng thôi a!
– Sao tay nghề hai mẹ ngày càng kém thế không biết?
– Hả?! Em xem…
Thật rất vừa miệng a! Tôi đây thật muốn lăn ra bệnh, nhìn mặt anh gian tà không thôi. Nào như anh nói, thật rất ngon mà, hay anh sốt đến mất luôn vị giác rồi?
Tôi định ra ngoài liền bị anh bắt lấy tay, có chút đau rát tôi liền khẽ kêu rồi rút tay về. Mặt anh nhăn nhó tôi liền nói có việc cần làm rồi đi nhanh về phía cửa.
– Em bị làm sao?
– Ha ha em bưng lên chỉ bị…..
– ………………
– Ấy anh làm gì vậy a! Không được, anh còn chưa khỏi bệnh.
Tôi thấy anh lật chăn ra định rút luôn tiêm truyền nước vội chạy đến ngăn anh lại. Cái tên đại ngốc này, tôi đây thương tình anh bệnh nên không dạy cho anh biết tay được.
Anh nhìn tôi sắc mặt không chút ánh dương, anh kéo bàn tay đang ửng đỏ do bị bỏng, chỉ lúc nảy loay hoay tứ phía nên bỏng chút thôi, nhẹ mà.
– Đau không?
– Có gì đâu chứ, cũng không phải chưa từng bị, cẩn thận chút sẽ không sao.
Anh xoa xoa tay tôi, không đau rồi, có anh sẽ lại không đau.
Tôi bảo anh mau ăn hết không sẽ nguội thì tôi lại phải bưng đi bưng lại lần nữa. Anh còn giống con nít hơn tôi, chỉ nghe lời ngọt. Ngốc tử, xem ngươi còn bệnh thêm lần nào nữa lão nương phanh thay ngươi.
Đợi anh nằm xuống ngủ tôi mới dọn dẹp chén bát, tôi ngồi trên quầy bar để Ý Nguyệt bôi thuốc, thuốc quái gì mỗi lần bôi là như mất đi nửa cái mạng.
May là Hàn Nhuận chỉ thấy một phần bàn tay thôi…..tôi cũng rất thường xuyên bị bỏng, vì phải chăm sóc hai bé con nên khó tránh chuyện bếp núc.
Tôi đây cực hình khó thoát mà đám người ngồi kia hả hệ vui chơi, khá khen cho cuộc đời Lâm Tiểu Mạc.
Hàn Nhuận ngủ cả buổi trưa, tôi thì ôm mình đầy thương tích luyện bi-da. Liền một hồi chuông reo như điên, ảo não nhấc máy liền nghe tiếng oanh tạc dữ dội.
– Em nghe
– Này sao chưa thấy em ghé qua cửa hàng nữa? Còn nhớ cuộc hẹn tối nay không đấy? Chết ở xó nào rồi?
– Em nghĩ bữa cơm nên dời lại sau đi chị. Nam nhân của em không ổn rồi, bệnh liệt giường….
– Hả, sao lại bệnh lúc này a! Chị phải qua xem mới được, bằng không chị ăn cơm nhà em cũng tốt.
– Vậy em kêu người chuẩn bị, chị chắc sẽ đến chứ?
– Ừ đến chứ!
Tôi mệt mỏi quăng điện thoại lên sofa tay cầm cây cơ đứng vào thế, mệt mỏi thật, hiện giờ chẳn hiểu cái lí do gì làm tôi đang rất không có tâm trạng a!
Tôi nhờ Ý Nguyệt làm vài ba ly đồ uống, thật thì cái bà chị này rất khá. Chỉ mỗi khiếm khuyết không thể giao tiếp ngoài ra không có chỗ nào tệ hại, chỉ cần học một chút chị ấy cũng có thể tự như một người rất sành bộ môn nào đó.
Hai đứa nhỏ chắc cũng đang ngủ, hai mẹ không biết đã đi đâu rồi, còn hai lão tiền bối ngồi thưởng thức thú vui từ rượu và bộ phim siêu phẩm về thể hành động.
Tôi chống cây cơ một bên, cạn hết một ly Băng phách liền nghe ai đó gọi một ly Sương trong nắng tôi đây cũng chẳng quan tâm. Nào ngờ bị ai đó phía sau tóm lấy đặt mình ngồi lên mặt bàn bi-da. Chỉ có chút giật mình nên mới hét một tiếng, ba tôi và bác Tước liền quay lại, thấy cảnh tôi bị đặt lên bàn bên hông là bàn tay Hàn Nhuận mỗi người đều ho một cái.
Lúc định thần lại tôi liên tục hỏi anh thấy chỗ nào không khỏe, tôi thấy anh có phần khởi sắc hơn liên gọi Ý Nguyệt lấy nhiệt kế cho mình, đo xong nhiệt độ thấy anh đã ổn mới thở phào một cái.
– Anh không được uống, mới vừa khỏe không nên đâu.
– Anh rất khỏe.
– Không được……!
Tôi thấy anh nâng ly rượu lên mới ngăn lại, thấy tôi nhăn mặt anh cười cười rôi đặt ly rượu xuống. Tôi định nhảy xuống đất liền bị anh giữ lại, anh nâng bàn tay đã được bôi thuốc hỏi nhỏ, tôi chỉ lắc đầu.
– Tối Sara đến nhà mình ăn cơm, đáng lí chị ấy mời hai chúng ta ra ngoài ăn nhưng anh không khỏe chị ấy muốn đến thăm.
– Ừ.
– Anh đói không ăn chút gì nhé?
– Không đói, anh vẫn còn no.
– Vậy anh ngồi bên kia nghĩ chút đi, anh mới khỏi bệnh thôi, không khéo lại bệnh nặng hơn.
Bỗng dưng anh nở nụ cười rồi hôn lên mặt tôi, ngượng chết được! Tôi đánh mạnh anh một cái liền nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ, thấy hai chúng tôi đang làm gì đó hai đứa nó chạy ùa tới, Hàn Nhuận bế hai đứa nó lên ngồi lên đùi tôi.
Bốn người chúng tôi vừa nói vừa cười, chốc tôi lại dụ dỗ hai đứa nó chọc tức ông ngoại, hai đứa nhỏ này rất ranh ma đấy, nghe thấy trò vui liền hứng khởi lên. Bình thường mỗi khi chọc ba tôi chúng đều được một pha rượt đuổi cười hả hê.
Tôi nghe Tiểu Lâm dõng dạc phát biểu ” Sao không thấy ông ngoại đua xe nữa ta!” Tiểu Kì hùa theo ” Đúng đúng! Chắc không đua lại dady và ông nội nên giờ mới phải ngồi xem người khác đua “. Tôi che miệng cười đợi xem phản ứng của ba tôi thế nào.
– Hai tiểu quỷ, nghe lời mamy chọc ông ngoại phải không? Muốn đi tàu lượn rồi phải không?
Thấy ba tôi đứng dậy chúng cuống cuồng bảo Hàn Nhuận thả chúng xuống, xuống được dưới đất chúng chạy đến đến trước mặt ba tôi làm vài động tác khiêu khích. Chốc lát cả gian phòng nào nhiệt hẵn, tôi đây khó tránh số phận bị liên lụy, chủ mưu vẫn phải chịu phạt.
– Tiểu Hàn ta đây bắt bọn trẻ, kẻ chủ mưu tùy con xử trí.
Nhìn ánh mắt mang ý cười của anh tôi muốn toát cả mồ hôi ra, tôi cười cười lắc đầu. Anh không hưởng ứng yêu cầu của tôi mà còn tiếp tay cho ba tôi. Anh liền vác tôi lên vai quay vài vòng làm đâu tôi choáng hết chỗ nói, tôi đánh đánh vào lưng anh chữi rũa.
Từ cầu thang truyền đến tiếng hai mẹ, thấy cả phòng náo loạn liền hỏi có chuyện gì xảy ra. Thấy cứu tinh về hai đứa nhỏ chạy ùa ra nấp sau lưng bà nội bà ngoại.
Tôi đây thật muốn thoát thân nhưng chẳng thể làm gì, ngay sau đó liền bị thảy xuống sofa, choáng cả lên mà tôi vẫn cười ha hả.
Thấy ổn hơn tôi mới thấy Hàn Nhuận khoanh tay ngồi trên bàn bi-da, tôi đây hùng hổ đứng dậy chống nạnh chỉ thẳng vào tên khốn kiếp anh đây
– Giỏi lắm Hàn Nhuận! Lão nương đây cho ngươi chuyển hộ khẩu ra hành lang.
Nghe tôi nói anh liền nhăn mặt, tôi nhảy xuống đất định ra giúp mẹ mang đồ vừa mua về thì nghe tiếng Hàn Nhuận sau lưng than đau đầu.Tôi liền chạy đến xem anh thế nào, ai ngờ anh chơi trò dụ mồi liền bắt lấy tôi.
– Gian xảo.
– Xem em chạy đi đâu nữa.
– Không chạy, nhưng anh đừng mong bước vào cửa phòng tối nay. Hừ!
– Dám?
– Sao không?!
Tôi trừng mắt với anh rồi quay vào bếp, tôi giúp mẹ chuẩn bị một chút. Tôi mang khăn trải bàn ra, xếp dụng cụ ăn ngay ngắn, lấy hoa ra cắm vào bình.
Bỗng dưng từ phía sau có một ai đó vòng tay ôm lấy tôi, khỏi nhìn cũng biết sư huynh lại giở trò năn nỉ.
Tôi bận tối mặt lo trang trí bàn ăn, anh lẻo đẻo phía sau lải nhải cả buổi, máu xông đến não tôi đập dao nĩa xuống bàn quay đi một mạch.
Thấy tôi giận thật anh chạy theo sau xin lỗi khí thế, tôi bước vào phòng định đóng cửa cái “rầm” thì chỉ nghe cái “á”.
Đầu Hàn Nhuận đập thẳng vào cánh cửa gỗ, ôm trán đi vào phòng. Anh ngồi trên giường than thở từa lưa, tôi thấy anh có vẻ không ổn liền lại xem.
– Mở tay ra!
– Thôi đi..
– Em xem chút thôi!
– Không sao mà….
– Không sao thì mở tay ra, mở tay ra Mạc Mạc không giận anh nữa.
– Thật?
– Thật, thật, mau em xem xem
Anh vui vẻ mở tay ra……chết tiết! Anh có bị quái gì đâu. Quên là anh thân thủ không tệ chẳng lẽ không né được cánh cửa bự chảng kia. Tôi lúc nào cũng để bị lừa, tức đến tủi thân luôn, tôi ngồi xuống mặt ủy khuất.