Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 45: Nước và cà phê



Thật ra tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ta lắm.

Trong đoạn tình cảm này của Tần Mạch, tôi hay cô ta đều không tính là kẻ thứ ba. Chúng tôi chỉ là cùng gắn bó với một người đàn ông, nhưng ởnhững thời điểm khác nhau và có cùng thứ tình yêu gắn bó như nhau ởnhững thời điểm khác nhau mà thôi.

Nhưng cô ta đã mở miệng nói như vậy, tôi chắc chắn không thể nói hai chữ “không đi” được.

Vì thế, lúc này đây tôi ngồi với cô ta trong nhà hàng khách sạn, bêncạnh là một đống đồ đặc sản. Cô ta gọi cà phê còn tôi kêu ly nước lọc.

“Hà tiểu thư.” Cô ta cười nói, “Cô có biết tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc với cô không?”

Tôi thấy câu hỏi này của cô ta hơi có vấn đề, tôi căn bản là không hề biết cô ta có ấn tượng sâu sắc với tôi thì làm gì đi để ý tại sao chứ,nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự nhìn cô ta: “Lúc tôi cho Tần Mạch một đấm tại sân bay hai năm trước phải không?”

Cô ta nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói: “Đó chỉ là sự bắt đầu thôi.Sau đó khi qua Mỹ, tôi không ít lần nhìn thấy Eric cầm ảnh cô mỉm cười. Chắc cô không biết, anh ấy đã lén chụp một tấm ảnh lúc cô đang ngủ…”Dịch Tình ngưng lại, nụ cười tươi tắn nhưng trong mắt tôi nụ cười đó vôcùng xấu xa “Rất đáng yêu.”

Nghe vậy, tôi ngẩn ra mất một lúc lâu mới bình thường lại, trong lòng thầm mắng Tần Mạch ba trợn biến thái cả chục lần.

Tôi vẫn duy trì nụ cười: “Trò vô vị.”

“Chứ sao, một người cầm điện thoại hoài niệm quá khứ, quả thực rất vô vị.” Lời nói của cô ta rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại thấy vô cùng chóitai. Đối với chuyện trước đây của tôi và Tần Mạch, tôi có thể mắng, cóthể ghét, có thể mỉa mai, nhưng tuyệt đối không cho phép ai có quyềnđược nói những lời không hay về chuyện đó. Khoé môi nhấc lên định phảnpháo thì cô ta đã nói tiếp: “Nhưng hoài niệm thì có tác dụng gì chứ? Tôi còn nhớ, lúc đó hai người mới chia tay chưa được bao lâu thì phải, tinh thần Eric rất suy sụp, đúng lúc công ty lại bị bốn phía chèn ép, cónguy cơ phá sản…… Nếu phá sản, Tần thị chắc chắn sẽ nợ ngập đầu, thậmchí Eric còn có thể bị đi tù. Anh ấy căn bản là không thể về nước được.”

Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng việc ra nước ngoài của TầnMạch lúc đó lại gian nan đến vậy. Tôi ngỡ rằng ra nước ngoài anh sẽ sống rất tốt, tôi còn nghĩ cho dù không có công ty thì cuộc sống của anh sẽvẫn đầy đủ, đàng hoàng, không ngờ lại có thể trầm trọng đến mức vào tù…

Cho nên mỗi lần gọi điện cho tôi giọng anh luôn khàn khàn mệt mỏi,cho nên không thể nào có ngày trở về chắc chắn, cho nên… mới dứt khoátchia tay với tôi sao.

“Lúc đó, ngay cả tôi cũng định rời bỏ Tần thị.” Dịch Tình nói, “Tuyquan hệ giữa tôi và Eric rất tốt, nhưng thời này làm gì còn có chuyệncùng vinh cùng nhục chứ.”

Tôi im lặng siết chặt cốc nước trong tay, nghĩ đến cảnh Tần Mạch mộtmình đơn độc chống chọi, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh là người kiêungạo, một công tử từ nhỏ đã luôn có người vây quanh nâng đỡ, thì nỗi khổ và sự hụt hẫng trong lòng anh không phải ai cũng hiểu được.

“Cuối cùng, trời không phụ lòng người, ở Mỹ Eric cuối cùng cũng tìmđược một khoản đầu tư cứu mạng đầy mạo hiểm, khoản đầu tư đó đã cứuthoát nguy cơ trước mắt của Tần thị.”

Tôi nhấp một ngụm nước, đè nén cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Vậy chắc là sau đó Tần Mạch làm ăn rất thuận lợi.”

“Đúng vậy, Eric rất có năng lực, công ty dần dần khôi phục…” Nóixong, Dịch Tình cười cười, “Đúng lúc đó, mẹ tôi lại hối thúc chuyện lậpgia đình, xung quanh lại chẳng thấy ai phù hợp nên tôi liền nhắm vàoEric. Nhưng tôi phát hiện rằng trong lòng anh ấy vẫn luôn chỉ có mộtngười, trước giờ tôi là người mạnh mẽ, thứ tôi muốn thì tôi sẽ muốn chobằng được, nên tôi đã nghĩ cách để xoá đi hình bóng người đó trong lònganh ấy.”

Tôi vẫn tiếp tục ‘im hơi lặng tiếng’ uống nước.

Dịch Tình nhìn tôi chăm chú, giọng nói vẫn ôn hòa: “Tôi nghe ngóngđược rằng sau khi chia tay Eric, người đó đã đi xem mặt khắp nơi, nêntôi không ngừng truyền những thông tin này cho anh ấy, với hy vọng cắtđứt tình cảm anh dành cho người đó hoặc chí ít cũng nhận ra bản chất giả dối của cô ta. Tôi cho rằng mình đã cứu vớt anh ấy, cứu anh ra khỏi thứ tình cảm mà anh cho là tình yêu ấy, nhưng không ngờ là…”

Tôi cười nhạt: “Cô Dịch, tôi đã mua vé máy bay rồi, thời gian cũng không còn nhiều.”

“Tôi biết thời gian của cô Hà rất quý giá, nhưng câu chuyện tôi kể,đối với cô mà nói hoàn toàn không thể xem là “chậm trễ” đâu” cô tanghiêm túc nói, “Eric là người sáng suốt, hiển nhiên đã hiểu ý định củatôi, trước khi tôi chủ động mở lời thì anh ấy đã nói rõ ràng với tôi.”

Dịch Tình khẽ thở dài: “Cô Hà, hẳn cô cũng biết anh ấy muốn nói gì,bất kỳ cô gái có ý đồ với anh ấy đều bị chặn đứng không thương tiếc.”

“Nhưng tôi lại rất tự tin cho rằng, dù Eric có chắc chắn đến mấy đinữa nhưng thời gian sẽ xóa nhòa mọi tình cảm. Huống chi lúc đó…anh không yêu tôi mà tôi cũng vậy, chỉ là cùng lúc chúng tôi đều cần kết hôn. VàEric đã nhận lời, tôi ngỡ rằng cuối cùng mình đã cứu vớt được anh ấynhưng điều tôi không ngờ là khi niềm vui sướng, kích động ban đầu dầnqua đi, tôi mới phát hiện rằng mình đã lao tâm khổ tứ để cướp về một cái xác không hồn.”

Tôi đã không còn tiếp tục giữ nụ cười được nữa, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo khuôn mặt thanh thản của cô ta, chờ nghe kể nốt.

Nước lọc sạch sẽ lại không có hại, tôi bỗng phát hiện thì ra ngay từ đầu tình cảm của mình đã định hướng rõ ràng vậy rồi.

“Khi đó, hoạt động của công ty đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng côngviệc ngày càng thuận lợi cũng không thể khiến Eric nhẹ nhõm, vui vẻ. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã vô tình phá tan sự kỳ vọng và ảo tưởng vềmột tương lai được ở bên cạnh người ấy của anh. Tôi đã giết chết tìnhyêu của Eric, nên cho dù là người con gái nào anh ấy cũng sẽ gật đầuchấp thuận. Trong mắt anh, ai, cũng đều giống nhau cả.”

Tôi giật mình nhớ lại khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà Tần Mạch hôm đó, anh đã hỏi nếu anh không trở lại, liệu tôi có kết hôn với người khác hay không.

Khi ấy lòng đầy phẫn nộ nên tôi đã lựa chọn lời nói gây đau đớn nhấtđể trả lời anh. nhưng giờ đây khi đã đủ bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáohơn, câu trả lời của tôi sẽ vẫn là ‘có’.

Đương nhiên là ‘có’, cho dù tôi có yêu Tần Mạch hơn nữa thì cũngkhông thể cả đời này chỉ sống vì anh, cuộc sống của tôi trong xã hội còn có cha mẹ, người thân, có bạn bè, đồng nghiệp, tôi cần phải kết hôn,cho nên tôi chấp nhận đi xem mắt theo ý cha mẹ, tìm người thích hợp cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại cho dù tôi không yêu người đó.

Mà Tần Mạch, cũng giống vậy.

Thậm chí anh còn cần một cuộc hôn nhân hơn cả tôi, một gia đình yênổn sẽ là một quả cân làm tăng thêm uy tín trên thương trường cho anh.

Điều khác nhau là, tôi chọn đi chọn lại vẫn chưa tìm được đối tượngthích hợp, còn anh có thể phó mặc mọi thứ dễ dàng lựa chọn Dịch Tình đểyêu đương rồi tiến tới hôn nhân.

Tôi và anh trước kia đều đã sai lầm, trai gái qua lại để tiến tới kết hôn có thể là thật lòng nhưng không nhất định vì tình yêu, đó đơn giảnchỉ là ‘muốn kết hôn’.

Dịch Tình cười khổ: “Tính tình Eric khiến cho tình cảm của chúng tôicòn khó khăn hơn tôi tưởng tượng cả trăm lần, bên nhau nửa năm mà đếncái nắm tay cũng thấy miễn cưỡng. Sau đó, tôi gặp Lee, là hôn phu bâygiờ của tôi, anh ấy điên cuồng theo đuổi tôi, còn tôi cuối cùng cũngthật xấu hổ nhận ra rằng mình đã phải lòng anh ấy. Tôi nhận lời Lee xong liền đề nghị chia tay Eric, dĩ nhiên anh ấy không hề níu giữ, sau nàythấy hai người còn làm chung công ty khó tránh khỏi khó xử nên khi Leeđược điều tới Trung Quốc làm việc tôi đã theo anh ấy.”

Tôi cười: “Đúng là xấu hổ thật.”

Dịch Tình cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nhưng khitheo đuổi Eric thì tôi không hề nghĩ tới tương lai, cũng giống như cô và anh ấy chia tay nhau vì không có tương lai chắc chắn. Tôi không biếttương lai sẽ ra sao nên mới làm chuyện hồ đồ như vậy, may mà bây giờ vẫn còn kịp bù đắp lại.”

“Cô Dịch, nếu đã muốn bù đắp chi bằng cô hãy giúp tôi đoán xem tạisao khi đó anh ấy lại chấp nhận cô mà không phải là quay về? Còn bây giờ tại sao lại trở về?” Tôi vuốt ve ly nước trong suốt, nhẹ nhàng hỏi:“Nếu trong lòng anh ấy đã biết việc người mình yêu có thể sẽ lấy ngườikhác thì bây giờ còn về làm gì? Hay anh ấy định chờ người con gái đó kết hôn rồi sẽ phá vỡ hạnh phúc gia đình cô ấy?”

Dịch Tình cười lắc đầu: “Cô Hà đề cao tôi quá rồi, trong cuộc đời của Dịch Tình tôi điều không thể hiểu nổi nhất chính là kiểu tình yêu kỳ dị của Eric.” Cô ta cười cười, “Có điều tôi có thể kể cho cô nghe mộtchuyện rất buồn cười.”

Tôi nghiêm túc lắng nghe.

“Cô có nhớ cái ngày Eric về nước rồi gặp cô ở sân bay không? Tôi cònnhớ hai người còn lịch sự gật đầu cười chào nhau, cho dù tôi thấy nụcười của hai người cứng ngắc tới phát sợ. Sau đó tôi có hỏi Eric vì sao không trực tiếp nói chuyện với cô. Cô Hà có biết anh ấy nói gì không?”Dịch Tình vừa quấy cà phê vừa cười nói “Lần đầu tiên tôi thấy Eric có bộ dạng mất tinh thần như vậy, anh ấy nói “Anh sợ Hà Tịch đánh anh’.”

Tôi cũng mím môi cười, sau đó ngửa đầu uống cạn ly nước: “Tôi sẽ không cảm ơn vì cô nói những chuyện này cho tôi biết đâu.”

“Đương nhiên là không rồi, nhưng sau này sẽ có người cám ơn tôi.”

Tôi cười tiếp: “Tần Mạch cũng sẽ không cảm ơn cô đâu, tương lai củaanh ta cũng không vì những lời nói ngày hôm nay mà sẽ sáng sủa hơn đâu.”

Dịch Tình tiếp tục quấy cà phê, bình tĩnh nói: “Cô Hà, tại sao côkhông nghĩ rằng ở bên cô có lẽ là điều tốt nhất với Tần Mạch nhỉ.”

Tôi cười cười, im lặng xách túi rời đi. Tôi thầm nghĩ, hai người ởbên nhau là để cùng mang lại điều tốt đẹp cho nhau, chứ sao có chuyện có ‘điều tốt nhất’ được.

“Cô Hà.” Dịch Tình gọi với theo, “Làm gì có tình yêu nào mà thuần khiết, tinh khôi như chuyện cổ tích, cái ‘tì vết’ nắm tay ấy…”

“Tôi chưa bao giờ nói muốn có tình yêu thuần khiết, tinh khôi gì gì đó cả, cái tôi muốn chỉ là toàn tâm toàn ý.”

Dịch Tình hơi ngẩn người, lập tức cười nói: “Trước khi đến đây, tôicó đến bệnh viện thăm Eric, mấy hôm trước anh ấy bị xuất huyết dạ dày,phải phẫu thuật cả đêm đấy.”

Tôi xách mớ đặc sản của mình quay đầu đi thẳng.

Về đến nhà, ngày hôm sau vẫn chưa hết phép, nên mang quà đến choTrình Thần, vừa lúc Thẩm Hi Nhiên đã đi làm, mà Trình Thần phải đi khámthai nên tôi đi cùng chị đến bệnh viện. Đợi chị khám xong, tôi làm nhưvô tình hỏi: “Lần trước chị thấy Tần Mạch ở đâu?”

Trình Thần thoáng sững lại rồi lập tức nở nụ cười chị-biết-rồi-nhé:“Nằm phía bên kia, lầu 6 phòng bao nhiêu, ái chà, sao mình không nhớ vậy ta?”

Tôi trừng mắt nhìn Trình Thần, chỉ chốc lát sau, chị vò vò tóc nói:“Hà Tịch, sao em càng ngày càng không biết nói đùa gì hết trơn vậy. Được rồi, được rồi, phòng 634, em tự đi tìm đi, chị về cho cục cưng nghenhạc đây”

Tôi đứng trước phòng Tần Mạch, tay đã đặt trên nắm cửa hồi lâu, không có dũng khí đẩy cửa đi vào.

Cho đến khi một y tá đẩy xe từ trong phòng đi ra, giật mình khi nhìnthấy tôi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn tôi kỳ quặc. Cuối cùng chịu không nổiánh mắt nghi ngờ đó tôi đành sầm mặt đẩy cửa đi vào.

Cửa đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Qua được cửa ải cánh cửa, tôi nhìn thấy Tần Mạch sắc mặt tái nhợtnhắm nằm trên giường, bàn tay cắm ống truyền dịch nhỏ xuống từng giọt.

Tôi không lên tiếng, anh cũng không thèm mở mắt nói: “Thuốc lúc nãy đưa tới đã uống rồi, ra ngoài đi.”

Tôi không nhúc nhích.

Đợi hồi lâu mà không nghe tiếng bước chân rời đi, Tần Mạch nhíu mày, mở mắt ra, ngẩn người

Tôi kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh, ngước mắt nhìn vẻ mặt ngây ra của anh: “Được rồi, để em đi ra.”

“Hà Tịch! Em dám!”

Vẫn giọng nói uy hiếp bá đạo, nhưng lại ẩn chứa sự hoảng loạn tôi chưa từng thấy.

Tôi ngồi trên ghế thản nhiên nhìn anh, anh cũng nhìn tôi chăm chú,rồi biết tôi chỉ nói dọa, anh mới dần bình tĩnh lại, chật vật muốn ngồidậy, môi mấp máy mấy lần như muốn nói mà không biết nói gì, sau cùngthấy biểu hiện không vui không giận của tôi đành nuốt lại những lờimuốn nói.

“Mấy hôm nay em đi Tam Á.” Tôi nói, “Em gặp Dịch Tình, và cả vị hôn phu của cô ấy nữa.”

Anh nhìn tôi đánh giá một hồi mới từ từ lên tiếng: “Em… đã biết?”

“Ừm, em đã biết, nếu đó là những lời anh muốn giải thích.” Ánh mắttôi dừng lại ở mu bàn tay đang truyền dịch của anh. “Thứ bảy tuần sau,em sẽ đi xem mắt tiếp. Lần này mẹ đã tìm cho em một anh chàng rất khá,em nghĩ, nếu được thì cứ đồng ý cho rồi.”

Bàn tay kia từ từ nắm chặt lại, kim tiêm trên mu bàn tay chắc đâm đau lắm.

Ánh mắt Tần Mạch vốn đang đầy kỳ vọng của anh thoáng chốc chuyển thành ảm đạm.

Bỗng dưng thấy thật sảng khoái, tôi cười tươi rói: “Cám ơn anh lặnlội từ nước Mỹ xa xôi trở về chúc phúc cho em, nhân tiện cám ơn anh hainăm trước đã buông tay, Tần Mạch, anh làm rất tốt.”

“Hà Tịch.” Anh trầm giọng gọi tên tôi, “Đừng nói mấy lời giận dỗi với anh nữa.”

“Sao anh biết em giận dỗi.” Tôi tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Hai nămtrước, chẳng phải anh đã quyết định buông tay rồi sao, chẳng phải anh đã định kết hôn chung sốn với Dịch Tình hay với bất kỳ cô gái nào cũngđược sao, dĩ nhiên em cũng phải kiếm một anh chàng tốt tốt để lấy chứ.Đằng nào lúc trước anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa hướng đi cho mỗi chúng ta rồi, vậy chúng ta cứ theo hướng đó mà đi thôi. Tần Mạch, với điều kiệnhiện giờ của anh, không có Dịch Tình cũng sẽ có rất nhiều cô gái ‘tiềnhô hậu ủng’ nhào tới thôi. Mà em cũng có thể tìm được người đàn ôngthuộc về mình, chẳng phải rất tốt sao?”

Sắc mặt Tần Mạch tái xanh, ngực thở phập phồng, hỏa bốc tận đầu,nhưng lại không tìm ra lời nào để phản bác tôi, chắc nhịn tới nội thương luôn rồi.

Tôi bày vẻ hiểu chuyện, vỗ vỗ tay anh: “Cứ an tâm dưỡng bệnh, khi nào đám cưới, em sẽ gửi thiệp cho anh.”

Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.