Sau khi chà sát gần tróc da thì cũng rửa sạch được thuốc màu trên mặt nhưng bộ quần áo thì coi như xong, chỉ còn nước đem vứt. Tôi quay lạichỗ Tần Mạch thì thấy nhân viên khu trò chơi đang rối rít xin lỗi anh,tôi tức giận bước tới nói với người quản lý: “Loại nhà ma này chẳng qualàm cho người ta chơi cho vui thôi, nhân viên của anh làm vậy thật quáđáng! Tuy tôi không cẩn thận có dẫm vào tay anh ta một cái nhưng anh talại mang thù, dọa tôi sợ đến mức này thì làm sao!”
Thái độ của người quản lý rất nhã nhặn, vừa nghe tôi nói vừa cúi đầunhận lỗi nhưng đến khi tôi nói xong thì anh ta sửng sốt nói: “Từ trướcgiờ chúng tôi không bố trí nhân viên trong nhà ma này.”
“Nói bậy, vậy cái gì chụp chân, chụp vai tôi trong kia!” Tôi đangsuy nghĩ người này có phải đang định trốn tránh trách nhiệm không.
“Đúng là lúc trước có cho người giả ma trong này nhưng từ sau khisửa chữa thì tất cả đều do máy móc đảm nhiệm, trong nhà ma không cónhân viên nữa nên màn chụp chân chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh thì máy sẽ tự động buông ra thôi.”
Mặt mày tôi xanh mét, trái tim không yên phận lại đập loạn lên: “Tôi, tôi …”
“Khụ khụ.” Tần Mạch ho khan vài tiếng, nhìn tôi hơi chột dạ “Lúc đó,anh nghĩ em đang giỡn với anh nên mới đứng yên không cho nó thả ra.”
“Đây không phải là vấn đề trọng điểm!” Tôi khoa tay múa chân diễn tảsau khi nhận thấy ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm trạng của tôi lúc này, vì thế nghiêm mặt nói, “Tôi thấy có một gương mặt lướt qua phíadưới.”
Không khí đang căng thẳng nhưng khi nghe tôi nói xong, mọi người đều lặng im trong chốc lát, sau đó không e dè gì tôi đều cười.
Ý cười tràn ngập trên gương mặt vị quản lý: “Mặt… Mặt sao? Mặt người?”
Tôi thở dài: “Làm sao tôi biết đó là mặt người hay là cái gì…”
Tần Mạch sờ trán tôi: “Em bị dọa đến hồ đồ luôn hả?” Tôi đánh bay tay anh ra, hơi giận nói: “Em nói thật mà!”
Một nhân viên khu trò chơi đứng bên cạnh lên tiếng: “Chắc chắn là côhiểu lầm rồi, nếu cô vẫn sợ thì có thể đến xem thử hậu trường của chúngtôi, tôi tin là cô có thể lại nhìn thấy khuôn mặt đó.”
Tôi vừa tò mò lại vừa sợ hãi, nên cứ chần chừ không dám đi theo người ta. Tần Mạch túm tay, kéo tôi đi.
“Em không xem cho rõ ràng thì tối làm sao mà ngủ được.”
Anh nói như vậy …
Vào phía trong hậu trường tôi phát hiện, thì ra con đường tối thuichúng tôi đã đi là một đường tròn, các đạo cụ bên trong lần lượt thayđổi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thét chói tay của người chơi mớivào.
Người chơi vừa đi vừa nơm nớp lo sợ các thứ cứ thình lình xuất hiệnthì bên trong các loại đạo cụ cũng bay ra bay vào không ngừng. Thì ragương mặt tôi thấy là của một con yêu quá áo trắng, nó vận hành rất đơngiản, từ bên trái chuyển sang bên phải sau đó xuất hiện ở một cái lỗ đểdọa người. Lúc tôi khom người xem cái lỗ thì ngay lúc nó lướt qua nên bị dọa đến mất bình tĩnh, cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên không nhìnthấy nơi nó nhảy ra sau đó. Chân tướng rõ ràng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo dính màu đỏ nhoe nhoét y như dính máu nên kế hoạch cưa trainơi công viên trò chơi của tôi coi như hoàn toàn phá sản và đành phảilủi thủi quay về.
Sau khi lên xe, Tần Mạch nửa cảm khái, nửa buồn cười nói: “Hôm nay em để anh chứng thực sự bi thảm của câu tục ngữ tiền mất tật mang sao?”Tôi hung hăng trừng mắt với anh còn anh thì tỉnh bơ, dựa vào một bên xe cười chế nhạo: “Vậy nhờ em nói cho anh biết, em tốn công như vậy làmuốn cái gì”
“Chết tiệt, không bao giờ chị đây tin phim Hàn Quốc nữa, cái gì màcông viên trò chơi là nơi tạo ra ký ức tốt đẹp!” Tôi thở phì phì, quayđầu không nhìn anh. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt, tôi liếcanh một cái rồi nhỏ giọng: “Tần Mạch, hỏi thật hôm nay anh có bị emquyến rũ chút nào không…Một chút cũng được?
Anh trầm ngâm trong chốc lát, dường như đang lựa lời mà nói: “HàTịch, so sánh đơn giả nhé, nếu xem việc quyến rũ đàn ông như việc bắt cá thì em cứ tung lưới, anh sẽ tự nguyện chui vào, nhưng…”
“Nhưng?”
Anh thản nhiên nhìn tôi: “Vậy mà thứ em dùng là đại bác, là lao săn cá voi để bắt anh, làm anh bị thương.”
“Cho nên?”
“Bây giờ xem như anh tan nát, em cứ xem rồi làm sao thì làm đi.”
Không ai lên tiếng nữa, lát sau tôi thở dài một tiếng: “Tần tiên sinh, chúng ta đi ăn cơm đi, em muốn ăn gỏi cá.” (sinh ngư phiến.)
Lần đầu tiên giở thủ đoạn cưa cẩm Tần Mạch kết thúc ở cảnh ảm đạm tôi điên cuồng nhai, nuốt cá sống. Tối hôm đó, đang trong màn “dạo đầu”…
“Ah…” Tần Mạch kêu một tiếng giống như thống khổ, cử động càng lúccàng nhanh, còn tôi trong bóng tối đột nhiên nhớ đến chuyện quỷ dị sáng nay liền cả người chấn động, lập tức đẩy Tần Mạch.
Tôi thở hổn hển còn Tần Mạch phát khùng: “Hà Tịch!”
“Em… Em chỉ nghĩ nếu trong nhà ma kia toàn là máy móc vậy cái tay em đạp lên là cái gì!”
“Quan tâm làm gì.”
“Không được, không biết rõ thì không yên.”
“Trên đời còn nhiều chuyện không biết rõ lắm.”
Vậy cứ nghe theo Tần Mạch đi, trên đời này còn nhiều việc không thểnhìn thấu, vậy chuyện tôi cũng không biết chuyện của tôi và Tần Mạch vìsao đơn giản bắt đầu, và đơn giản … chấm dứt cũng giống như tôi khôngbiết mình đã dẫm phải cái gì trong nhà ma lúc đó.
Qua tết, công việc chồng chất. Tôi đã bận nhưng Tần Mạch còn bận hơn, mải mê với công việc đến khi nhớ ra thì đã ba ngày chúng tôi không gọiđiện cho nhau rồi. Chuyện này đúng là bất thường so với hai người bắtđầu yêu như chúng tôi.
Nhưng tôi cũng không rảnh mà so đo này nọ, đầu năm tôi đã tiếp nhậnkhách hàng mới, đó là hai vợ chồng mới cưới, nhà ở cũng thuộc loại bìnhdân, yêu cầu trang trí phải cá tính nhưng vẫn ấm áp. Hai người này cũngsàn sàn tuổi với tôi, đồng lứa nên dễ nói chuyện, chỉ chốc lát mà lại đã thành quen, trò chuyện vô cùng thoải mái. Ngày đầu tiên gặp mặt, căn cứ vào ý tưởng của bọn họ, tôi phác họa vài phương án đơn giản cho họ xemthử sau đó để họ lựa chọn một cái rồi về vẽ chi tiết.
Buổi tối tôi nán lại văn phòng vẽ bản thiết kế thì Trình Thần gọiđiện đến. Từ hôm chị ấy và Thẩm Hi Nhiên làm gì gì đó sau cửa lớn nhàtôi thì tôi không gặp chị ấy mà đêm đó tôi cũng đến nhà Tần Mạch làmchuyện ám muội nên chị không hỏi thì tôi cũng không biết không xấu hổ mà khai ra làm gì, cho nên chúng tôi nhất trí lờ chuyện này luôn.
Mà tối nay chị lại gọi điện cho tôi…”Tịch Tịch, Thẩm Hi Nhiên cầu hôn chị rồi.”
Tôi ngẩn ngơ: “Thật tốt… Mà mắc gì chị khóc?”
“Chị, chị không biết, chỉ là không kìm được nước mắt…chị hơi sợ lại hơi…nói chung chị cũng không rõ cảm giác của mình lúc này.”
Tôi quệt mồ hôi lạnh, an ủi nói: “Vui quá nên khóc thôi, với lại tuổi chị cũng không còn nhỏ, cùng Thẩm Hi Nhiên yêu nhau lâu như vậy cũngnên có kết quả rồi. Hai người định khi nào tổ chức lễ cưới?”
“Tháng Ba.”
Tôi gật đầu: “Ừm, đến lúc đó em sẽ đi phong bì thật dày.”
Bên kia chị lại huyên thuyên một hồi, nào là hôn lễ này chị ấy khôngcần động một ngón tay gì đó, nghe một hồi tôi mới hiểu, thì ra người phụ nữ tôi thấy đi cùng Thẩm Hi Nhiên trong siêu thị là người tổ chức hônlễ. Ngay từ khi đó, Thẩm Hi Nhiên đã chuẩn bị một lễ cưới thật longtrọng cho Trình Thần, từ cầu hôn đến kết hôn đều được lên kế hoạch,chuẩn bị thật tỉ mỉ, nhằm hoàn toàn buộc chặt chị ấy, không để trong thế giới của chị ấy tồn tại một nam nhân nào khác.
Tôi cảm thấy sau này Trình Thần sẽ có một cuộc sống hôn nhân cực kỳ hạnh phúc.
Trình Thần mất hai mươi phút kể chuyện của mình và Thẩm Hi Nhiên, đến lúc tôi nghĩ chị đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại và chuẩn bị gác máy thì chị đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn chưa nói vào chuyện chính đâu.”
Tôi bĩu môi: “Chị nghĩ ai cũng rảnh rang như chị chắc?”
“Biết em bận rộn nên mới gọi cho em đây.” Chị khịt khịt mũi, nói “Em đang quen Tần Mạch phải không?”
Tôi nghĩ đến việc chị ta “thông đồng phản quốc” thì cười lạnh một tiếng: “Nhờ phúc của chị.”
“Tịch Tịch, dù em nói chị lắm chuyện chị vẫn phải nói, vì chị nghĩvới vai trò là người yêu, em cần phải biết tình trạng kinh tế của đốitượng em sắp kết hôn.”
Tôi vừa hí húi vẽ bản nháp vừa tán thành: “Kinh tế anh ấy tố lắm, có nuôi mười đứa Hà Tịch như nuôi heo thì cũng dư sức.”
“Chị biết vấn đề tiền bạc đối với Tần Mạch không là vấn đề, nhưng chị muốn nói đến Tần thị.”
Ngữ khí Trình Thần có chút nghiêm trọng làm tôi không thể không chú tâm nghe: “Tần thị bị sao vậy?”
“Hôm qua, Thẩm Hi Nhiên gọi điện cho ai đó, vô tình chị nghe đượchình như là vấn đề quay vòng vốn của Tần thị có vấn đề, thậm chí Tổnggiám đốc cũng từ Mỹ về đây giải quyết nhưng chị lại không biết cụ thể là sao. Nhưng Tịch Tịch à, gia đình như Tần Mạch nếu xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ long trời lở đất, vậy đến lúc đó em…”
“Đến lúc đó rồi tính.” Tôi nghĩ với quy mô như Tần thị sẽ không sụpđổ vì chút vấn đề quay vòng vốn. Hơn nữa, dù Tần thị có thực sự xảy rachuyện thì cũng có ảnh hưởng gì đến tôi và Tần Mạch? Giữa tôi và anh chỉ có tình yêu, những thứ khác không quan hệ.
Gác máy, tay vẫn cầm bút nhưng tôi không có cách nào tiếp tục côngviệc. Lòng không yên ổn nên tôi ném bút, chụp túi xách, bỏ chạy lấyngười.
Con đường về đến nhà mỗi ngày đều phải băng qua một cái ngã tư, vừaqua ngõ rẽ thì tôi đã thấy chiếc xe việt dã quen thuộc đậu dưới nhàmình, Tần Mạch đang đứng dựa cửa xe, đốm lửa nhỏ lấp lóe ở đầu ngón tayanh.
Từ trước giờ tôi chưa bao giờ thấy anh hút thuốc, mặc dù là ở thời điểm tình một đêm kia hay sau sự kiện “Sau một chi yên” cũng chưa từng thấy điếu thuốc xuất hiện trên tay anh.
Tôi ngắm anh, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Anh quay đầu lại, thấy tôi, bèn đứng thẳng lên, nhìn đồng hồ nhíu mày nói: “Trễ như vậy?”
Tôi quệt quệt miệng: “Anh không báo trước là anh đến, chẳng lẽ bắt em mỗi ngày ngồi lì trong nhà chờ anh lâm hạnh sao?”
Anh kiêu ngạo nhìn tôi: “Chẳng lẽ đó không phải là việc em nên làm sao?” vừa dứt lời, bụng anh bỗng dưng kêu rột rột.
Tôi chớp mắt, nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn đường dần dần đỏ ửngrồi mỉm cười gian trá. Thấy anh sắp thẹn quá hóa giận, tôi lập tức kéotay anh lên lầu: “Dĩ nhiên là thiếp nên vậy, thiếp nên làm vậy. Để thiếp thân nhanh chóng chuẩn bị cơm nước cho ngài.”
Tôi với Tần Mạch cuộn thành một đống trên sô pha cùng xem ti vi, mồmthì ngồm ngoàm ăn mì ăn liền. Tần Mạch vừa ăn vừa tỏ vẻ chán ghét: “HàTịch, anh nghĩ hoài cũng không ra, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ em làmgì chứ.”
“Nếu đã nghĩ thông thì đi đi.” Tôi chỉa chỉa chiếc đũa ra cửa, khoachân múa tay tạo thành tư thế đuổi người. Tần Mạch tỉnh bơ liếc tôi:“Hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.”
“Tần Mạch, anh thật ngây thơ.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy đừng so đo với anh.” Nói xong lấy luôn tô mì của tôi xơi tuốt.
Tôi vốn không đói lắm nên nhẹ nhàng buông đũa xuống chống đầu đánhgiá anh, dưới ánh mắt rừng rực lửa của tôi, Tần Mạch vẫn ung dung quấthết một tôi mì, vừa tao nhã lau miệng vừa hỏi tôi: “Hà tiểu thư, em lạisuy nghĩ biện pháp quyến rũ anh đây?”
“Đúng vậy, vậy em có thành công không?”
“Tiếp tục cố gắng thêm.”
“Ủa, vậy sao em lại cảm thấy mình thành công rồi.” Tôi rất hùng dũngnâng cằm Tần Mạch lên, cắn nhẹ trên môi anh, cười nói, “Ít nhất đến thời điểm này chỉ có em mới dám làm như thế.”
Anh chăn chú nhìn tôi, ánh mắt chợt sâu hun hút, dưới ánh đèn tôi cóthể nhìn rõ đôi mắt vằn lên tia máu của một người quá đỗi mệt mỏi.
“Hà Tịch.” Anh nghiêm túc gọi tôi, “Nếu anh muốn em ra nước ngoài sống với anh thì em đi không?”
“Đi bao lâu?”
“Cả đời.”
Tôi hơi chựng lại: “Không đi.” Tôi nhìn sâu vào mắt anh nói: “Tuy nói như vậy có phần tuyệt tình nhưng em không thích quanh co trong chuyệntình cảm. Tần Mạch, em chưa yêu anh đến mức phải liều lĩnh như vậy.”
Anh nhìn tôi rất lâu rồi khép mắt lại: “Như vậy cũng tốt.”
Những lời này của Tần Mạch cũng khép lại buổi nói chuyện của chúngtôi tối nay. Mười giờ đêm, anh ra về. Tôi đứng ở cửa dõi theo ánh đèn xe của anh thầm nghĩ thì ra giữa tôi và Tần Mạch ngoài trừ vấn đề yêu haykhông yêu còn có một sự thật khó chịu khiến người trong cuộc không muốnđối mặt: —— Tôi không thích anh nhiều như tôi tưởng và anh không phảikhông có tôi thì không được.