Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn

Chương 61: Chạy đuổi theo trái tim - Sợ hãi



Sớm biết mình yếu đuối thế này sẽ không trở về đây nữa, sớm biết em đã có người khác tốt hơn anh chăm sóc cho em anh sẽ không trở về đây nữa…

Sớm biết em cũng sẽ thích người khác nhưng anh vẫn chạy theo em…

Sớm biết là mình rất vô dụng nhưng anh không thể kìm lại được nước mắt.

Bạch Băng Tâm, cho dù có sớm biết nhiều như thế, anh vẫn sẽ trở về, ở bên cạnh em, được phút nào hay phút đó.

Cô đẩy nhẹ anh ra, đôi mắt chăm chú nhìn anh, một lần nữa muốn nói ra được nỗi lòng của mình:

– Đại ca, em thích anh, nhưng em lại thích anh làm anh trai của em, anh biết mà, tình cảm không thể miễn cưỡng.

Mái tóc nâu cà phê nhuộm màu bóng tối, ấy thế mà chiếc áo phông trắng anh đang mặc lại không hề hấn gì, cô không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng vẫn có thể đoán khuôn mặt anh đang biểu hiện sắc thái gì.

Chính là không muốn tin vào điều cô đang nói.

Nguyễn Văn Lâm nhún nhún vai, nhìn cô cười một cái, anh bình tĩnh mở miệng:

– Bạch Băng Tâm, em lừa được anh rồi.

Chất giọng biếng nhác của anh cuối cùng cũng trở về, hành động của anh cũng vô tư như ngày đó, cô thích nhất những cử chỉ, điệu bộ này của anh, một người thật giống bất cần đời, nhưng lại quyết đoán trong mọi chuyện.

Anh như thế này cô mới thấy quen thuộc, những hành động dịu dàng xưa nay chưa từng có, những lời nói ngọt ngào, những thứ gần gũi kia thoáng chốc biến mất, cô lại vui vẻ gọi anh hai tiếng “đại ca”.

Cô lắc lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy tay anh, cô nhỏ giọng, giống như mình có lỗi gì đó rất nặng:

– Đại ca, em xin lỗi, cho dù em đã cố gắng nhưng em vẫn không thể xem anh như một người bạn trai được, thật đó, em đối xử với anh từ trước đến nay chưa vượt quá giới hạn, em cũng không muốn chúng ta như hai người xa lạ. Anh cứ coi như, thời gian chúng ta quen nhau vừa qua như một thử nghiệm đi.

– Thử nghiệm? – Nguyễn Văn Lâm giễu cợt, anh cúi người sát xuống khuôn mặt cô, khóe môi cong lên độ cong đã lâu không xuất hiện, từ ánh sáng tràn xuống, cô nhìn thấy đôi mắt kia đã nhồi nhét đầy sự bi phẫn lẫn đau thương, cô tự nhiên thấy sợ hãi.

– Bạch Băng Tâm, em nói xem, anh dành cho em loại tình cảm như thế nào, em có biết không? – Cái thái độ biếng nhác đó, nhưng cách xưng hô vẫn như vậy, cái mày tao kia anh dường như đã hoàn toàn vứt bỏ giữa cô và anh, làm cho cô thêm một lần lại một lần sợ hãi.

Mặt cô trắng bệch, bàn tay nắm lấy yên sau xe đạp siết chặt, nó lạnh lẽo đến thấu người.

Màn đêm cứ như vậy trôi qua, mọi vật sống về đêm lại tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan của mình.

Cô ngồi đu chân ngồi trên chiếc ghế đá đặt trên ban công, ngắm nhìn bầu trời sao.

Bầu trời ở đây khác với bầu trời khi cô ngắm ở nhà trọ, rất khác xa, cũng vì một lí do nào đó, không có anh chẳng hạn.

Cô cắn cắn môi, cô không biết mình mắc nợ gì ông trời lại để cho cô gặp gỡ thế gian vào cái ngày cả thế giới này nói dối cơ chứ.

Tự nhiên thấy tưng tức ở ngực, cô bực mình đấm lên đó mấy cái, đến khi nó dịu đi đôi chút mới cảm thấy lòng thở nhẹ.

Nghĩ tới đôi mắt của đại ca, cô lại thấy buồn, vì một người như cô mà đại ca lại phải khổ tâm thay đổi bản thân như vậy, vì cô mà anh nhẫn nhịn nhiều như vậy, ngay cả mệt mỏi lẫn khổ sở cũng không nói với cô một câu, lúc nào cũng chỉ có việc âm thầm chịu đựng.

Chuyện này cô biết, nhưng cô không muốn anh nghĩ cô lo thừa.

Chính vì không chịu nổi thái độ dịu dàng đó của anh, cảm thấy không quen thuộc vì một Nguyễn Văn Lâm mới mẻ đó, cô đành lừa chọn làm anh đau.

– Em biết, anh giống em, đều mang nặng trong lòng loại tình cảm nam nữ.

Đúng vậy, cô bây giờ mới chân thành biết được mình dành cho Hoàng Bách Tùng là loại tình cảm nam nữ, còn đại ca dành cho cô cũng là loại tình cảm này.

Mà chính loại tình cảm này, làm cho cô và đại ca trói buộc nhau, cảm giác khó thở hình thành từ đây.

– Nhưng mà, đại ca, anh biết mà, em thích anh, nhưng cái đó không phải…

Cô nói đến đó im bặt, kĩ càng xem xét biểu hiện của anh, cô mới mở miệng nói tiếp:- Nói trắng ra, em và anh… Đều đơn phương như nhau!

Anh lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng mới nặng nề mở miệng:

– Em không hiểu!

Cô nghe thấy hơi thở nặng nề của anh, tự trách bản thân mình quá vô tâm, nhưng như vậy sẽ tốt cho anh, cũng sẽ tốt cho cô, mặc dù anh đã cố gắng, nhưng cô… Vẫn không thể cố gắng được.

– Cho nên… Đại ca à… – Cô níu chặt lấy tay anh, mở miệng rành rọt từng từ – Hôm nay là ngày cá tháng tư, anh phải nhớ lấy, bắt đầu từ giây phút này, chuyện em và anh đang quen biết nhau chính là giả, hôm nay chính là ngày kết thúc nó, sau ngày hôm nay, hai chúng ta sẽ trở về, em và anh lại làm anh em tốt, cùng nhau vào sinh ra tử…

Cái này chính là “vào sinh ra tử”, chính là khi cô lên bảng kiểm tra bài cũ không biết trả lời anh sẽ nhắc bài cho cô, bài kiểm tra không biết đường mò anh sẽ giúp cô khơi thông con đường mòn đó, là khi anh xoa xoa đầu cô như xoa đầu đứa em gái nhỏ.

Đúng, cái cô muốn chính là như thế!

Ngày hôm nay cô thấy nét mặt anh hạnh phúc như thế nào thì hiện tại lại đau đớn khổ sở như thế, cô chính là người đã bóp nát trái tim anh, mang nỗi đau của anh đi chỗ khác để mình không cần chịu trách nhiệm.

Cô lại khinh thường chính bản thân mình hơn, không thể nhận ra tình cảm của mình sớm một chút, à không, ngay từ khi có tình cảm nên phát hiện ra mà biểu hiện mới đúng, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa.

Cô sẽ giống như đại ca, thử một lần, kết quả thất bại sẽ vui vẻ chấp nhận mà làm lại từ đầu, trở thành những người bạn như trước.

Nhưng giờ thì… Không còn kịp rồi.

Nhớ đến cái ôm cuối cùng khi ôm đại ca, cô đã nghĩ, ngày mai nhất định hai chúng ta sẽ vui vẻ trở lại ngay thôi, vì khi đó, đại ca đã nói:

– Bạch Băng Tâm, tao yêu mày, ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi học.

Anh nói xong vội vàng trèo lên xe đạp phóng đi, cô nhìn theo, nước mắt lúc này mới rơi xuống.

Ngày mai, chúng ta lại trở thành anh em tốt.

Cô mỉm cười, lòng như bị kim chích, đại ca vẫn còn kịp thổ lộ với cô lần nữa à? Nghĩ thế làm cô nhớ tới một người, không biết Hoàng Bách Tùng đang làm gì nhỉ? Cô gái hôm trước chắc vẫn hay đi ăn cùng anh, cô đúng là ngốc mà, cô không thể giống như đại ca được, vì người cô thích bây giờ đã có người yêu rồi.

Làn váy xanh nhạt nhẹ nhàng phất phơ, cô đứng dậy chuẩn bị đi vào ngủ, một tiếng gọi thúc giục kéo cô giữ vững đôi dép bông.

– Băng Tâm!

Là một giọng nữ, cô quay mặt lại nhìn, lấp ló ngoài cổng biệt thự là một cô gái, dáng người nhìn rất quen mắt, nhưng nhìn từ xa cô không thể nào đoán biết là ai được.

Cô chạy xuống lầu đi ra mở cửa, một khuôn mặt xinh đẹp làm cô thất thần trong chốc lát, cô mở miệng hỏi:- Xin lỗi, bạn tìm mình à?

Cô gái đó gật đầu không chần chừ đã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, không cho cô cơ hội giãy dụa:

– Em phải mau đến một nơi mới được.

Bạch Băng Tâm im lặng không nói, thế nhưng tim cô đập thình thịch thình thịch, không biết vì chạy nhanh hay do cô tưởng tượng quá mức.

Chạy một đoạn đã đến một nơi mà cô lâu nay không đến, thấy lạ mắt cùng quen thuộc, cô nhìn những dãy nhà nhỏ lác đác ở đây, trong đầu lại hồi tưởng đến cảnh tượng nào đó nhưng hoàn toàn không nhớ ra đó là như thế nào.

Cô gái từ từ kéo tay cô đi lại, dần dần đi vào trong, cô phát hiện những ánh nến lung linh cháy rực, chúng xếp thành một vòng tròn to thật to bao bọc xung quanh những con người nhỏ kia rồi bao bọc toàn bộ khu đất trống rộng rãi ở đây.

Mà ở trong đó có rất nhiều người, con nít có, người lớn cũng có, đặc biệt hơn là bạn cô cũng có ở đây.

Cô sững người, đưa tay lên che miệng, không thể để niềm vui bị phá vỡ bởi những giọt nước mắt được, cô đi đến gần thật gần, càng đến gần đã nghe thấy tiếng hát từ đám người đó:

– Happy birthday to you, Happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you. CHÚC MỪNG SINH NHẬT!!!

Mọi người cùng nhau mở lời chúc mừng cô, cô giật mình, không biết đây là thực hay mơ, rõ ràng mọi người ở trước mặt cô rất chân thực, chân thực đến độ cô còn không biết mình đang đứng ở đâu, trong đầu cô lúc này là hình ảnh bọn họ cùng nhau nhìn cô cười tươi, cùng cô hát bài chúc mừng sinh nhật.

Lần lượt mấy đứa trẻ cỡ bốn năm tuổi chạy từng bước nhỏ lại chỗ cô, trên tay mỗi đứa là một hộp quà, bọn chúng cười thật rạng rỡ, những khuôn mặt trắng sữa kia thật khiến cô muốn bẹo một cái.

Cô cầm lấy một hộp quà, đến khi mở ra, nụ cười tức khắc cứng lại:

“Bé Tâm, sinh nhật vui vẻ!” Nét chữ rất đẹp, rất tinh tế, người viết hình như rất cẩn thận khi viết những dòng này.

Cô che miệng, lại lần lượt mở những hộp quà khác.

“Bé Tâm, bây giờ anh đang nhìn biểu hiện của em đấy, anh thật sự rất vui.” Cô đảo mắt xung quanh, cố tìm anh, thế nhưng xung quanh không có lấy một bóng người cao lớn như anh, cũng không có bất cứ khuôn mặt nào mang hình ảnh của anh.

“Bé Tâm, anh biết anh sai mà, anh không nên lạnh nhạt với em, là anh có lỗi.”

“Bé Tâm, anh biết, bây giờ em cùng cậu nhóc kia đang rất hạnh phúc, anh tin cậu ấy sẽ đem đến hạnh phúc cho em.”

“Bé Tâm à, anh xin lỗi, cho dù bây giờ anh nói chuyện với em bằng những tờ giấy này, nhìn rất dễ nói, nhưng anh lại không thấy dễ tí nào, ba chữ kia anh không viết được.”

“Dẫu sao thì, bé Tâm, cho dù em ghét anh, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em không rời.”

“Bé Tâm, cá tháng tư vui vẻ.”

Hốc mắt cô đỏ ửng, sống mũi cay xè, cổ họng buốt rát, cô không nói được một lời.

Mọi người xung quanh bắt đầu biểu diễn văn nghệ, mấy đứa nhỏ múa rất đẹp, cộng thêm trang phục đã được chuẩn bị từ trước nên bây giờ không khác gì ngôi sao cả.

Cô chăm chú nhìn, đến sau cùng là một vở kịch, nhưng mà là giữa cô và anh.

Một cậu nhóc và cô nhóc nhỏ tuổi, chỉ chừng bốn năm tuổi bước lên sân khấu, con nhóc mở miệng, chu cái mỏ nhỏ lên:- Anh ơi, mặt anh dính mực kìa! Bên má trái á!

Cô nhìn kĩ, đúng là trên mặt cậu bé có mực thật.

Cậu bé lấy gương mà bạn bên dưới đưa lên, chăm chú nhìn mấy cái, tức giận rống lên:

– Con nhỏ kia! Tao giết mày!

Cô biết, đây chính là khi cô và anh hồi còn nhỏ, chỉ là đã lâu như vậy rồi, cô lại không nhớ gì hết, trong lòng cô bây giờ lại tràn ngập hình ảnh anh lúc quay lưng rời đi.

Cô gái nhìn cô, vỗ vỗ lưng một cái mở miệng khuyên nhủ:

– Tâm à, thật ra chị biết em hiểu lầm, Tùng và chị là bạn thân từ nhỏ, cũng như em và cậu nhóc kia vậy, cho nên… Anh Tùng rất thích em, đã từ nhỏ rồi.

Tim cô như bị súng bắn vào, như bị điện giật, cả người cô run lên mấp máy:

– Không thể như vậy được…

Cô gái kia thở dài, vỗ vỗ vai cô tóm tắt chi tiết:

– Mục đích cậu ấy về đây để trở lại bên cạnh em, nhưng em lúc đó lại có cậu nhóc kia, cậu ấy tưởng mình đơn phương, nếu biết tình cảm của cậu ấy chắc chắn sẽ khó xử nên mới tản lờ với em. Em không biết thôi, vào mùa hè năm đó, cậu ấy trở về đã khóc suốt cả tháng, tuy không khóc to như con nít nhưng lại cắn răng đến nỗi chảy nước mắt, cả tuần đầu chỉ lủi thủi trong phòng. Cậu ấy… Thường xuyên nhắc đến em.

Cô nắm chặt lấy bàn tay kia nhỏ giọng hỏi:- Chị, anh Tùng đang ở nhà trọ ạ?

Nhận được cái gật đầu, cô chạy đi không để tiếng mọi người gọi mình ở phía xa.

Một cậu bé chạy đến chỗ cô gái hỏi, đôi mắt to tròn lấp lánh:

– Chị Jerry, sao chị kia lại đi mất vậy? Có phải đi tìm anh Tùng không?

Cô gái tên Jerry mỉm cười gật đầu, cúi người xoa xoa đầu cậu bé:

– Đúng rồi cậu nhóc.

Cô chạy tới chỗ anh, bất chấp tất cả, bầu trời tối đen như mực, thế mà dáng người nhỏ nhắn của cô vẫn chạy thục mạng, làn gió xé bay làn da trắng bệch của cô, nước mắt cô rơi lã chã.

Bây giờ cô chỉ cần có anh ở đây thôi, chỉ cần có anh thôi, cô thấy, cô ngốc quá!

Lao đầu nhìn về phía nhà trọ, cô ra sức lay lay cửa:- Bác Phụng ơi, bác Phụng ơi!!!

Cô mặc sức la lên, la thật to, lập tức vài phút sau đã thấy dáng thấp lùn của bác Phụng đi từng bước chậm chạp mở cửa.

Bác ngáp dài mấy cái, nhìn mặt cũng không thoải mái lắm:- Băng Tâm, giờ này cháu còn đến đây làm gì hả?

Bác mở cửa cho cô, rõ ràng cửa không khóa, sao cô bé này lại đập loạn xạ lên như vậy?

Cô lao như gió lên tầng, chạy đến phòng anh mà tim muốn rớt ra, cô đập đập cửa:

– Anh Tùng, anh Tùng! Mở cửa cho em đi!

Cô đợi một lúc vẫn không có tiếng trả lời lại tiếp tục đập:

– Anh Tùng! Em có chuyện muốn nói với anh!

Vẫn không có tiếng trả lời.

Cô thử vặn mở cửa, không ngờ cửa lại không khóa, cô lập tức lao vào đảo mắt quanh phòng, căn phòng lạnh lẽo đến lạ, giống như không người ở, càng lạ hơn là không có lấy một món đồ dùng cá nhân nào được đặt ở đây.

Cô hoảng hốt mở tủ quần áo, trống rỗng.

Cô chạy ra khỏi phòng lập tức mở cửa phòng mình, không có, lại chạy lên ban công, gió vi vu thổi xát mặt cô, tóc cô rối lên, mồ hôi nhễ nhại chảy ra.

Vẫn không có ai hết…

Cả người cô như không có xương, ngã khụy xuống đất, cả người cô cứng đờ, toàn thân lạnh toát, mặt mũi xám ngoét, trái tim nhức nhối dữ dội.

Người cô run lên từng đợt, từng đợt, môi cô mấp máy:

– Anh đâu rồi… Anh đâu rồi.

Lúc cô vừa mới bước vào cửa nhà, mẹ cô đã nhìn cô, ánh mắt bà buồn buồn mà vẫn nở nụ cười: “Tâm à, mai anh Tùng đi rồi.”

Nghe bà nói mà cô cứ cười cười, cô thấy rất nực cười, rõ ràng anh đang ở nhà trọ cơ mà, đi đâu được chứ.

Cô bạn thân của anh đến tìm, cô nhìn thấy bất ngờ kia đã biết là anh làm, cô liền khẳng định: “Biết mà, anh sao lại đi chứ?”

Nhưng đảo mắt lại không thấy anh, cô càng lúc càng lo sợ, cô muốn ngày mai mình gặp anh và mỉm cười chào buổi sáng, cùng anh nói chuyện, cùng anh học bài, cùng anh đi ăn trưa như trước.

Không phải tốt sao?

Vậy tại sao anh lại biến mất?

Có tin nhắn đến, cô mở điện thoại ra, đôi mắt sáng rực lên.

Cô lập tức đứng dậy chạy đi, vừa chạy vừa gọi điện, hướng về phía con đường lớn mà chạy.

Quay lại mấy tiếng trước..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.