Ngồi một lúc cũng hết phim, cô không biết đã ngủ từ lúc nào, anh nhìn cô mà lắc đầu mấy cái, nói mấy câu với ông chủ quán xong anh liền bế cô lên đi về phòng.
Người cô tuy mập mạp nhưng lại không nặng lắm, đúng như anh vừa ý, rất vừa tay, ôm vào người lại rất ấm, anh cực kì thích cảm giác khi tiếp xúc với da thịt cô, da cô trắng trắng mềm mềm, y hệt cái bánh bao, chỉ muốn cắn cho mấy cái.
Đã lâu rồi, không được gần cô như thế này, anh cảm thấy cực kì vui, bước chân dõng dạc một hồi cũng dừng lại trước cửa phòng cô.
Anh mở cửa bế cô, đặt cô lên chiếc giường gỗ kia, sau đó kê gối rồi đắp chăn cẩn thận cho cô, còn mình thì lấy một chiếc ghế ngồi ngay bên cạnh nhìn cô ngủ.
Cô thật giống chú mèo con, khi ngủ cũng ngoan ngoãn thật, chỉ hơi cựa mình một cái liền chìm vào giấc ngủ say, anh nghĩ nếu như nhà bị cháy không biết cô có tỉnh lại không nữa.
Thở dài một hơi, anh chống cằm nhìn khuôn mặt kia, dáng người cao lớn của anh thật không hợp với chiếc giường gỗ thấp chút nào, nhìn anh rất giống đang chịu cực hình vậy.
Nhìn ngắm cô đỡ nhớ rồi, anh mới yên tâm rời phòng, sau đó tắt điện.
Mắt Bạch Băng Tâm đột nhiên mở sáng như sao, trong bóng tối như đang phát sáng.
Cũng may là anh này là một người lương thiện, nếu có ý định đen tối xấu xa chắc chắn đã bị cô đạp bay một cái rồi.
Cô cười cười, khóe miệng nhếch lên một đường, kiểu này đúng thật là cô được bao nuôi rồi.
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời đến chói mắt, đêm hôm qua cô đã nhắn tin cho Lâm đại ca nói địa chỉ quán trọ hiện tại nơi cô đang ở, anh cũng nhắn lại là ngày mai sẽ đến đón cô, cuối cùng cô đứng trước cổng trọ đợi.
Một lúc sau, cô nhíu mày nhìn mấy nhóm học sinh nữ từ đầu đi tới, sau đó nhìn cô săm soi, nói này nói nọ.
Cô không bận tâm lắm, vẫn đảo mắt nhìn về con đường chờ đợi sự xuất hiện của đại ca nhà cô.
Một đứa con gái trong đám đó tiến đến lườm cô một cái sau đó hỏi:
– Em là Bạch Băng Tâm?
Cô gật đầu một gái, tự nhiên cảm thấy một đống tia la-gie bắn về phía mình, cô không bận tâm lắm, vậy mà cô học sinh nữ kia tiếp tục hỏi:
– Mày ở đây làm gì? Không biết đây là nơi nào hay sao?
Cô chau mày, sao mấy người này lúc trước em chị lúc sau tao mày, thật hết nổi, cô không ngờ được, cuối cùng đành im lặng mà không trả lời.
Bọn học sinh nữ kia tức lên giậm giậm chân, cô học sinh nữ vừa hỏi cô mặt đỏ lên, chuẩn bị động tay động chân với cô thì tiếng kít phanh của một chiếc xe đạp lập tức làm bọn họ ngừng ngay việc mình đang làm và quay đầu nhìn.
Cậu nhóc mà bọn họ hâm mộ kia đang ở ngay trước mặt kia, cậu ta mặc chiếc áo sơ mi hở một cúc, chiếc quần đen, cặp sách bên vai vẫn nghiêng về một bên, cậu ta biếng nhác nhìn bọn học sinh nữ kia một cái, sau đó nhìn về phía cô:
– Đi thôi.
Cô lập tức nhân cơ hội này chạy lại nói với Lâm một câu, khuôn mặt rạng rỡ lên trông thấy:
– Đại ca… Em biết rồi.
Khuôn mặt đẹp trai kia nhăn lại một chút, mai tóc nâu hạt dẻ kia được chải chuốc vì không đội mũ mà xù xù nhưng mang vẻ nam tính khó cưỡng, anh trở về điệu bộ lạnh lùng mà biếng nhác thường ngày, gật nhẹ đầu rồi quay xe, chờ cô ngồi lên.
Cô thong thả ngồi lên, bàn chân chuẩn bị đạp của anh lại bị một giọng nữ vang lên:
– Lâm, em không biết đứa lên xe em ngồi đêm hôm qua vì sao lại ở đây à?
Đã vậy, khi cô quay đầu, nụ cười khinh bỉ của người đó lại hiện rõ.
Lâm quay đầu, trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy sự tin tưởng trong đôi mắt của anh, anh rất kiên định mà nói:
– Tôi quan tâm làm gì? Nếu tôi đã bận tâm thì ngay từ lúc gặp cậu ấy đã hỏi cho ra lẽ, nhưng tôi không hỏi. Hơn nữa, nếu cậu ấy làm chuyện đáng hổ thẹn đã không gọi cho tôi đến đây đón cậu ấy.
Mấy người kia vì lời nói của anh mà ngậm miệng lại, nhưng sự tức giận lại hiện lên một lần nữa.
Lâm buông lời cảnh cáo:
– Các chị đeo bám hot boy gì gì đó thì cứ đeo bám, đừng nghĩ phòng trọ đó của một mình anh ta, thử nghĩ đi, mới sáng sớm đã đứng trước cổng nhà người khác thì cũng chẳng có ý tốt gì.
Bạch Băng Tâm le lưỡi với mấy chị học sinh khối trên đó, cười thỏa mãn mà cầm lấy áo Lâm giục:
– Được rồi. Chúng ta đi thôi.
Lâm gật đầu một cái, bàn chân bắt đầu đạp nhưng một lần nữa bị tiếng gọi gọi lại, lần này là một giọng nam.
Cô quay đầu nhìn về cổng, Hoàng Bách Tùng trong bộ quần áo học sinh, miệng còn ngậm bánh mì, trên tay còn cầm hộp sữa vẫy tay với cô, thấy cô quay lại liền đạp một mạch tới chỗ cô trước con mắt kinh ngạc của mấy học sinh nữ kia.
Anh cười thật tươi, đưa cho cô hộp sữa rồi nói:
– Cho em, ban nãy qua gõ cửa phòng mà không thấy ai, cứ tưởng em còn đang ngủ nên chờ một chút, không ngờ đã đi rồi.
Cô cười cười, tay cầm lấy hộp sữa kia nói cảm ơn, mặt ai đó lập tức xám xịt.
Mấy cô học sinh nữ càng tức hơn, chỉ muốn xông lên chặt đôi người cô ra, nhưng cô lại làm ra vẻ như không biết, càng muốn chọc tức bọn họ:
– Anh Tùng, em vẫn chưa ăn sáng, tí nữa anh bao em nhé?
Anh gật đầu mỉm cười, cô cũng cười với anh, hai người lại nói với nhau vài câu.
Người đang chở cô giận tím mặt, khuôn mặt kia nhăn lại một cái, lại đưa tay ra sau kéo kéo áo cô, cô ngoảnh đầu nhìn:
– Gì thế?
Lâm nhàn nhạt trả lời:
– Tao sẽ mua cho mày ăn, đừng có nói chuyện với mấy anh khối trên nhiều, có ngày mụ mẫm thất tình thì đừng kêu tao.
Cô bĩu môi một cái, nhìn Hoàng Bách Tùng cười cười, còn anh nhìn thấy nụ cười của cô lại trầm mặc mấy giây.
Trên đường đi, hai người con trai đẹp trai như vậy đi với nhau, hơn nữa đằng sau một chàng trai còn chở một cô gái dễ thương như vậy, người đi qua đều suýt xoa, một số bạn nữ lại thầm ghen tị đến nỗi phải tìm cho ra điểm xấu của cô gái để kể cho người khác nghe.
Sau khi tạm biệt với Hoàng Bách Tùng, Tâm với Lâm vẫn đi lên cầu thang như thường lệ, tuy cô vẫn lải nhải như thế, nhưng xem nét mặt có vẻ không vui của anh kia làm cô cười cười như không.
Cô nhẹ giọng nói, kéo kéo áo Lâm:
– Đại ca… Em xin lỗi, đáng lý hộp sữa đó em nên đưa cho đại ca mới đúng!
-…
Mặt ai đó càng thêm tối, chỉ muốn lôi con nhỏ kia ném xuống cầu thang để không bao giờ nói thêm được những lời như thế.
Anh đang kiềm chế, hết sức kiềm chế, bàn tay siết chặt thành quả đấm.
Cô vẫn lải nhải:
– Đại ca, em hứa, lần sau nhất định sẽ đưa cho đại ca xơi trước, cũng tại em đói quá, cho nên…
– Cho nên mày để cho thằng đó nhởn nhơ như ruồi trước mặt mày như vậy hả? – Anh tức giận kéo cổ áo cô lôi vào một góc khuất, áp sát cô vào tường, cả người mình cứ như thế bao trùm lấy cô, anh nhìn cô, đôi mắt đen kia vẫn nhìn anh không chớp mắt.
Bạch Băng Tâm hoa mắt đến lạ, cô trợn mắt nhìn anh, thành khẩn mà nói:
– Đại ca, không phải chứ, đã là anh em vào sinh ra tử như vậy, anh cũng đừng ghen tuông như vậy chứ?
Bị nói trúng tim đen, mặt anh đỏ lên trông thấy, bàn tay chống lên tường kia cũng nặng trịch.
Cô không chịu an phận mà cứ cựa quậy người, nhìn anh hằn học:
– Cho dù là thích anh Tùng thì ít nhất cũng đừng ghen với em chứ? Em đã biết rõ tình cảm của anh rồi, nhất định sẽ không cướp đi người đàn ông của anh đâu!
Anh thở hổn hển. Con nhóc này… Lại đang lảm nhảm cái quái gì vậy?
Ở đâu đó, Quốc Hùng và Minh Đức cùng nhau cười nắc nẻ đắc ý.
– Tâm, mày đang nói gì vậy?
Bạch Băng Tâm khuôn mặt nghiêm túc, bàn tay nhỏ nhắn múp míp kia chống tay vào hai bả vai anh, lại vỗ vỗ nhẹ mấy cái, cô lên giọng an ủi, lại ho khan mấy tiếng:
– Em biết là hiện nay rất nhiều người như vậy, em hiểu mà, dù sao thì thằng Hùng và Đức cũng nói rõ cho em rồi, chả trách trước nay con gái theo đuổi anh đều bị anh gạt đi hết.
Cô thành tâm chúc phúc cho đại ca nhà mình, khó là khó bên nhà anh Tùng kia thôi, chính vì thế mà đêm qua cô đã thông báo cho Lâm biết để đến đón cô, mục đích chính là đây.
Anh một lần nữa lại nhấn cô vào tường, lần này sức lực tăng thêm mấy phần, vì thế cô liền rút tay lại, nhìn Lâm cảm thán, không ngờ lại nhanh đến vậy, cuối cùng cũng chịu mở miệng nhờ cô giúp đỡ.
Cô suy nghĩ đến một tương lai tươi sáng, không nghĩ được lại bị bờ môi của người trước mặt này xâm chiếm một cách mạnh mẽ khiến cô trợn mắt lên nhìn.
Người con trai này chính là đại ca luôn che chở cho cô, luôn bảo vệ cô khỏi bị kẻ khác bắt nạt, cũng là Nguyễn Văn Lâm, cậu bạn thân từ nhỏ đến lớn giờ đây đang hôn cô cuồng nhiệt.
Môi cậu ta cực kì mềm, lại ngọt ngọt, hình như cậu ta mới ăn kẹo, vị ổi ô si, biết ngay mà, chắc lúc cô đang nói chuyện với anh Tùng lại ăn lẻ một mình rồi, cô đẩy anh ra một chút lại bị anh đẩy trở lại, lần này anh lại từ từ mà cắn cắn môi cô, khiến cô như bị điện giật, thật không thể thở nổi mà.
Khi buông cô rồi, anh mới nhìn đôi môi của cô đang đỏ lên, nhìn vẻ mặt của cô mới hài lòng cười mỉm, bàn tay to lớn kia vỗ nhẹ lên má cô yêu chiều, anh ghé tai vào tai cô, âm vực trầm thấp dễ nghe:
– Đủ chứng minh tao không thích con trai rồi nhé, đồ ngốc.
Cậu ta quay lưng bỏ đi, chiếc cặp vác bên vai treo lủng lẳng giờ cứ lắc qua lắc lại, miệng huýt sáo những âm điệu quen thuộc.
Một phút trầm mặc, cô giật bắn mình, trời ạ, mình bị lừa, mình bị lừa mất rồi!
Cô tức giận rống lên, cả tên Lâm chết tiệt, cả thằng Hùng và Đức chết tiệt kia nữa, thật chán sống! Dám lừa bà sao?Cô hung hăng chỉnh lại người, giậm chân tiến về phía trước, ai cũng nhìn cô dò xét, thật đúng là chướng mắt mà!
Không thể tin được, tại sao trong năm cấp ba hai nụ hôn đầu của cô đều rơi vào cái tên đại ca máu lạnh kia chứ! Thật oan ức, oan ức quá!
Cô vô tội! Cô vô tội mà!
Trong lòng gào thét, hàm răng nghiến kèn kẹt.