Từ khi cái cậu nhóc chết tiệt Hoàng Bách Tùng xuất hiện, cuộc sống của vị tiểu thư Bạch Băng Tâm đột nhiên thay đổi hẳn.
Cô nhóc không còn nhố nhăng lăng xăng như trước nữa, giờ đây, cô phải phục tùng trắng trợn cho cậu nhóc mới chỉ hơn mình hai tuổi.
Mạ nó!
Bạch Băng Tâm ngoài mặt cười tươi nhưng thâm tâm lại như bị chó cắn! Cô mà phục tùng ai à? Mơ đi! Mơ nhiều nữa đi!
Bổn cô nương từ khi sinh ra đã thề sẽ không bao giờ khuất phục trước kẻ thù!
Cho dù đao kề cổ, bổn cô nương nhất định nguyện lấy cái chết để chứng minh được tấm lòng trung kiên bất khuất của mình!
Như trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc, nghe những câu nói này sẽ liền nghĩ đến cảnh một vị cô nương dáng người anh dũng, bước đi kiên định, khuôn mặt rạng ngời không rung chuyển.
Thực tại đâu phải thế?
– Hi hi, anh Tùng, anh muốn dùng gì nữa không? – Bạch Băng Tâm đôi mắt chớp chớp nhìn cậu nhóc, cái đôi mắt kia, nếu mà nhìn lâu, chắc chắn sẽ bị hớp hồn!
Hoàng Bách Tùng ngồi vặn vẹo trên ghế, trên tay là điều khiển ti vi, khuôn mặt nhóc rất nhàn hạ, đến nỗi có con muỗi bay qua cũng không dám dừng lại.
– Táo! – Cậu nhóc nói, Bạch Băng Tâm gần như lập tức bật dậy, chạy lại chỗ đĩa hoa quả lấy ra một quả táo, tiện thể lấy dao nhọn ngồi gần chỗ cậu nhóc.
Hoàng Bách Tùng đắc ý trong đầu, không ngờ… Cũng có một ngày cậu lại có cái kết cục tốt đẹp như vậy.
Cậu đâu thể ngờ, trong lòng cô nhóc không hề nghe lời cậu tí nào, phục tùng là phục tùng, nhưng có hoàn toàn không lại không phải do cô.
“Ăn mắc họng đi! Cho chừa cái thói giỏi bắt nạt người khác!”
Cô nhóc nhìn cậu nhóc cười cười, nhưng thâm tâm lại độc lịa vô cùng.
Không ngờ, Hoàng Bách Tùng lại vì cô trù ẻo mà liên tục ho sù sụ, đến nỗi, con mắt Bạch Băng Tâm như muốn rớt ra.
Ông trời, ông có mắt thật sao?
Thật không ngờ, cũng có ngày Bạch Băng Tâm lại nói được những lời từ đáy tim, khiến ông trời thương cảm đến nỗi…
Bạch Băng Tâm đưa tay che miệng cười khúc khích, cảm giác thích thú này, khó có thể diễn tả được.
Bỗng nhiên từ trời, một cái cốc đầu đau thật đau giáng xuống, không ngờ lại bị đau như vậy, Bạch Băng Tâm nghiến răng nghiến lợi:
– Thằng nào dám đánh bà hả?
Đến khi cô choàng tỉnh, Hoàng Bách Tùng đang nhìn cô chằm chằm.
Thật không ngờ, nãy giờ mình lại nằm mơ!
Bạch Băng Tâm tức đến nghẹn họng, tuy tức như vậy nhưng cô lại không dám phản kháng.
– Anh Tùng, năn nỉ đó! – Cô lại làm ra cái khuôn mặt đó, khuôn mặt dễ thươ ng chết người, ai thấy cũng xiêu lòng.
Hoàng Bách Tùng không phải thánh, cũng không phải thần tiên, làm sao có thể không mềm lòng được chứ?
Cậu nhóc trong lòng đã đồng ý, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh:
– Từ nay em phải nghe lời anh, nếu không anh sẽ không làm đâu!
Nghe vậy, hai mắt Bạch Băng Tâm sáng trưng:
– Được được, em nghe anh hết! Nghe anh hết!
Cô nhóc nói xong, hét lên vui sướng chạy khắp nhà, hét to cho cả nhà nghe.
Bà Bích Mai đang tán gấu với bà Lâm Như, thấy cô nhóc vui như vậy thì bà gặng hỏi:
– Sao con vui vậy?
Bạch Băng Tâm rất thật thà trả lời:
– Anh Tùng hứa dạy con học Tiếng Anh đó!
Bà Bích Mai gật gật đầu, lại chuẩn bị tán gẫu tiếp thì đột nhiên nhận ra… Có gì đó sai sai…
Bà Lâm Như phì cười:
– Con bé còn chưa biết chữ thì lấy gì mà học Tiếng Anh!
Bà Bích Mai cười đau khổ, con nhóc này, lại hay lừa phỉnh người ta vậy đó.
– Bạch Băng Tâm! – Tiếng hét ai oán của cậu nhóc nào đó vang lên.
Bạch Băng Tâm hai mắt sáng trưng nhìn cậu bé.
Hoàng Bách Tùng tiếc không thể ném con nhỏ này vào cái chuồng lợn ngoài kia.
– Một cộng một mà bằng ba hả!!!
Sự thật là cậu nhóc này đang tức giận đến cực điểm, mà cô nhóc kia, chính là ngòi nổ.
Bạch Băng Tâm giơ ngón tay đếm, lại ngẫm nghĩ gì đó, cô nhóc chu mỏ:
– Bằng ba!
Thân hình nhỏ nhắn của cậu bé đi đi lại lại trước cái bàn bé xíu trước mặt, vò đầu bứt tai, cậu quát lên:
– Em nói lại xem? Tại sao lại bằng ba hả!!!
Bạch Băng Tâm tỉnh ruồi, hai mắt cô bé sáng ngời:
– Ba Cẩu Thận nói, mẹ cộng ba là hai người, sinh thêm em là ba người, vậy phải là ba chứ!
Mặt Hoàng Bách Tùng xám xịt, cậu bé cóc đầu cô nhóc:
– Trời ạ, não em bị lão hóa à!!!