Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Vy vẫn đi làm bình thường.
Một đêm không ngủ, đôi mắt thâm đen như gấu trúc.
Đúng như dự đoán, vừa bước xuống đại sảnh chung cư đã nhìn thấy xe của Hải Thiên.
Nhìn thấy cô bước ra, kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn tú của Hải Thiên.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cúc áo trên cùng mở ra, cái gió nhẹ sớm mai lướt qua thổi bay mái tóc phong trần của Hải Thiên, ánh mắt sâu đen nhìn về phía cô, đáy mắt ẩn nhẩn thâm thúy, anh ngồi trên xe Audi màu trắng, trông hệt như người mẫu quảng cáo xe hơi.
Rõ ràng bên ngoài hào nhoáng chỉn chu, đẹp trai sáng láng, không ai nghĩ một người đàn ông như Hải Thiên lại làm ra loại chuyện biển thái như vậy.
Nếu cô đem chuyện này đi tố cáo, án chừng cũng chẳng có người tin.
Nguyệt Vy nén lại một tiếng thở dài, cô không vội bước ra mà lại gân bác bảo vệ chung cư.
“Bác, bác nhìn thấy người đàn ông ngoài kia không ạ? Sau này, nếu anh ta đến, con nhờ bác đừng để anh ta vào”
Vẻ mặt bảo vệ thoáng qua tia ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu.
Chần chừ một lúc mới nói: “Chuyện đó…
giám đốc Dương không phải là bạn trai cháu sao?”
Nguyệt Vy kinh ngạc: “Bác biết anh ấy sao?”
Bác bảo vệ gật đầu cười: “Tôi biết chứ.
Ngày trước có thời gian tôi làm bảo vệ ở công ty giám đốc Dương, sau chuyển nhà nên đổi công việc.
Hiện tại thì con trai của tôi đang làm việc cho công ty YG.
Lâu rồi nhưng giám đốc vẫn nhớ tôi đấy, mỗi lần đến thăm cô gặp tôi đều chào hỏi”
Bác bảo vệ nhìn cô, giọng điệu luyến tiếc: “Giám đốc Dương là một người rất tốt, cô biết đấy, thời đại này kiếm được một người đàn ông vừa có sự nghiệp thành công vừa đáng hoàng đứng đản là rất khó.
Nếu cô và ngài ấy chia tay thì cũng tiếc thật”
Nghe xong câu này, Nguyệt Vy không biết phải nói gì.
Xem ra, cũng không thể nhờ bảo vệ can thiệp được.
Mấy lời của ông ta cũng xem như là từ chối.
Con trai làm trong YG, lại còn là nhân viên cũ, đến nay vẫn còn gọi một tiếng giám đốc Dương.
Xem ra Hải Thiên trong mắt người khác nhân phẩm cực tốt.
Hải Thiên chỉ cần trưng cái bộ mặt “đàng hoàng”
kia ra, nói vài câu lịch sự thì có thể dễ dàng che mắt người khác.
Cô biết, nếu chia tay, thể nào anh cũng không đồng ý.
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi với mối quan hệ này rồi.
Nguyệt Vy nhìn đồng hồ đã sắp 6h30 rồi, nếu cô còn chần chừ sẽ trễ làm mất.
Thế rồi cũng bình tĩnh bước ra, giả vờ như không nhìn thấy Hải Thiên.
Nhưng anh nào dễ buông tha cho cô như vậy.
Thấy cô vừa đi ra, Hải Thiên lập tức đánh xe qua.
“Kít!”
Anh dừng xe ngay trước mặt cô.
Hải Thiên bước ra, không nói một lời đi tới trước mặt cô, toàn thân tỏa ra hơi thở ngang ngược xâm lược, anh túm lấy tay cô kéo lên xe.
“Buông…
buông ra”
Mặc kệ Nguyệt Vy la hét bao nhiêu chổi cùng cũng không tránh được hành động bá đạo của của Hải Thiên.
“Rầm”
Cửa xe đóng lại, phát ra một tiếng vang lớn.
Rất nhanh sau đó, Hải Thiên đã ngồi vào ghế lại.
Anh vẫn duy trì bộ mặt âm âm nhu nhu đó, môi mỏng mím chặt một đường, không hé nửa lời.
Nguyệt Vy bất mãn vòng tay trước ngực, nhận ra cảnh vật bên ngoài từng chút thay đổi, trường mầm non bỏ lại phía sau.
Cô hốt hoảng nhìn Hải Thiên: “Anh đưa tôi đi đâu, tôi sắp trễ làm rồi…
Này, có nghe không…
dừng xe, tôi bảo anh dừng xe”
Hải Thiên không đáp, sườn mặt nam tính khắc sâu đường nét lạnh lùng.
Anh thậm chí còn không thèm nhìn cô, cứ đăm đăm nhìn về phía trường.
Khoảng năm phút sau đó, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Nguyệt Vy nhận ra, anh đưa cô đến một nhà hàng Pháp.
Cửa xe được phục vụ mở ra, nhà hàng Pháp, phong cách phục vụ, thiết kế bày trí đều mang hơi hướng Châu Âu.
Xuống xe, Hải Thiên nắm chặt tay cô đi thẳng vào bên trong.
Cô cố tỉnh rút tay ra mấy lần đều không được.
Lực tay của anh quá mạnh, cô vừa cựa quậy một chút thì anh càng giữ chặt hơn.
Nguyệt Vy biết phản kháng là vô ích, cô nén đau, không dám náo động.
Đi lên tầng, lại có hai người phục vụ tiếp đón.
Không gian nhà hàng bốn bề là kính, ánh nắng ban mai nhàn nhạt hòa cùng ánh đèn nhu hòa ấm áp tạo nên cảm giác nhẹ nhàng ấm áp.
Khung cảnh thành phố thịnh vượng hiện ra trước mắt.
Chỉ đơn giản là ăn sáng thôi cũng chọn một nơi xa hoa đến nghẹt thở.
Hải Thiên dường như đã quá quen thuộc, từng động tác, cử chỉ đầu rất tao nhã tự nhiên.
Đợi anh gọi món với phục vụ xong, Nguyệt Vy mới lên tiếng: “Tôi ăn sáng rồi”
“Anh cũng không bắt em ăn”
Người nào đó nhàn nhã đáp.
Nguyệt Vy nhíu mày: “Vậy anh đưa tôi đến đây làm gì? Nhìn anh ăn sao?”
Hải Thiên không trả lời câu hỏi của cô, anh đột ngột chuyển đề tài: “Tại sao từ tối hôm qua đến giờ không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh.”
“Tôi không thích”
“Không thích?”
Anh nhướn mày: “Vy, anh chiêu em quá rồi đúng không?”
Nguyệt Vy bực bội vô cùng: “Dương Hải Thiên, anh thừa biết tại sao tôi không nghe điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh mà.
Cần thiết tôi phải nói rõ ra không?”
Hải Thiên nghiêm mặt nhìn cô: “Ý em là gì?”
Cô hít sâu một hơi: “Chia tay đi”
Ba từ đơn giản nhẹ nhàng nhưng như lấy hết khí lực của cô.
“Tôi quá mệt mỏi rồi.
Hải Thiên, lân này cho dù anh có quỳ xuống hay làm bất cứ điều gì tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định”
Hải Thiên nheo mắt nhìn cô, vừa định nói gì đó, thì phục vụ đã bưng thức ăn lên.
Một bàn mỹ thực đẹp mắt bày biện gọn gàng trên chiếc bàn xoay sang trọng.
“Chúc quý khách ngon miệng”
Hai người phục vụ cúi đầu, kính cẩn nói.
Dứt lời liền lui ra.
“Cạch”
Cửa phòng khép chặt lại.
Trong phòng chỉ còn lại mình cô và anh.
Không gian bốn bề yên ắng, Hải Thiên nhìn cô đăm đăm, ánh mắt đục ngâu sự tức giận, hệt như ác quỷ mùa đông, chỉ nhìn thôi đã rợn tóc gáy.
Nguyệt Vy lảng tránh ánh nhìn của anh, ấp úng nói: “Hải Thiên chúng ta…
đừng…
đừng làm khó nhau nữa.
Chuyện tình cảm ly hợp là chuyện thường tình.
Anh đừng ép tôi”
Hải Thiên vẫn nhìn cô chằm chằm, nhìn đến không chớp mắt một lần, cứ như dã thú nhìn con mồi.
Nguyệt Vy liếc nhìn đồng hồ, đã trễ giờ dạy mười phút, cô bèn vội đứng lên: “Tôi về đây.
Trễ giờ rồi”
Ngay cả nói, cũng không dám nhìn anh.
Cô định một mạch chạy ra ngoài nhưng vừa bước ra khỏi bàn đã bị Hải Thiên túm chặt cổ tay.
Anh đứng lên, ép Nguyệt Vy ngồi xuống ghế.
Động tác hết sức cường ngạnh, biểu tình trên mặt lạnh tanh.
Một tay đặt trên thành ghế, một tay đặt trên vai cô, gương mặt anh gân kê trong gang tấc, Nguyệt Vy theo bản năng rụt người về phía sau, ánh mắt không giấu được sự sợ hãi: “Hải Thiên, anh để tôi đi đi.
Có gì chúng ta nói sau được không? Tôi sắp trễ làm rồi”
Anh mân mê cánh môi cô, lực tay không mạnh không nhẹ miết miết môi mềm liên tục: “Vy, em muốn chia tay cũng phải hỏi ý kiến anh chứ? Anh đã đồng ý với em chưa? Hửm?”
Cô ấm ức nhìn anh: “Cho dù kết hôn rồi, cũng sẽ ly hôn được.
Huống gì tôi và anh còn không phải là quan hệ vợ chồng, anh đừng cố chấp nữa”
Anh cười, một nụ cười âm lãnh đến đáng sợ, anh nhếch môi cười nhạt: “Nếu anh cứ cố chấp thì sao? Em định thế nào?”
Tính thế nào, còn có thể thế nào chứ? Người đàn ông này, luôn ngang ngược đến đáng ghét như vậy.
Nguyệt Vy không thể chống lại anh, cô ấm ức nói: “Anh đừng có quá đáng?”
Hải Thiên khế cười: “Anh cứ quá đáng đấy, em tính thế nào?”