Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm

Chương 2



Đây là câu nói đầu tiên sau lần Hoàng Dục Nghiêm đánh Khai Tâm, chỉ là vì hắn không thể chấp nhận việc mỗi ngày sáng sớm đều thấy bữa sáng tâm ái của Khai Tâm đặt ngay trước cửa, không thể chấp nhận mỗi ngày vừa vừa ra khỏi cửa lại có một tên nam nhân cười như hoa si rồi kể chuyện của riêng với mình, càng không thể chịu được cái tên đó mỗi ngày đều nói thích mình.

Còn đối với một người như Khai Tâm từ nhỏ đã bị nói là thiếu dây thần kinh mà nói, thì cảnh cáo như vậy như là không tồn tại.

Cứ như vậy, Khai Tâm bị tạm giam tất cả 5 lần, nhưng, sau khi được thả Khai Tâm vẫn như cũ tiếp tục hành động thổ lộ của mình, mưa gió cũng không ngăn được, ngay cả bị công ty khai trừ cũng là vì như vậy.

Có lẽ thật sự là giấy không gói được lửa, sự việc rất nhanh đã truyền đến tai ba của Khai Tâm, lão nhân trước giờ luôn cổ hủ lần đầu nghe thấy từ đồng tính luyến ái, mà những từ đó lại đúng lúc dùng trên người thằng con trai nhỏ nhất của ông, ba Khai Tâm phẫn nộ bất chấp sự phản đối của mọi người, dứt khoát tuyệt nhiên đuổi con trai út của mình ra khỏi nhà.

Cô thân một mình Khai Tâm đi trên đường lớn, trên người chưa kịp thay bộ đồ ngủ, trong túi chỉ còn lại hai đồng tiền do lần trước giặt quần áo quên lấy ra.

Đêm đó, Khai Tâm vẫn cười, cười ba, anh chị em không hiểu được là vì họ bị tụt hậu, họ phong kiến, họ không thích ứng, chỉ cần qua một khoảng thời gian, họ sẽ lại chấp nhận mình thôi, vì họ vẫn thương mình mà.

Khai Tâm quanh quẩn trên đường không có mục đích, nhưng, hắn lại dùng hai đồng tiền kia ngồi xe đi đến khu nhà cao cấp của Hoàng Dục Nghiêm, nhưng, người gác cửa đương nhiên sẽ không cho một kẻ chỉ mặc áo ngủ đi vào, cho nên, đêm đó Khai Tâm, lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ của khu nhà, nhìn xe ra ra vào vào, tham vọng có thể nhìn thấy chiếc xe của người mình thích.

Ngày thứ hai, Khai Tâm không có việc làm cũng không có nhà ở, nhìn thấy Hoàng Dục Nghiêm vẫn tiêu sái, Khai Tâm cười, cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tươi cười hớn hở chạy đến trước xe Hoàng Dục Nghiêm, mà tiếng thắng xe khẩn cấp và sự phẫn nộ của người đó chứng minh, Khai Tâm vẫn không phải là người được hoan nghênh.

Ngươi rốt cục muốn sao hả?

Tôi thích anh á! Anh xem, tôi cũng đã đem chuyện từ khi lúc tôi còn quấn tã kể hết cho anh nghe rồi, anh không có một chút xíu nào thích tôi hay sao?

Ngươi biến thái, ta là đàn ông mà!

Tôi biết a, tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi chỉ thích anh thôi.

Ngươi….. ngươi tránh ra cho ta, ta sẽ không thích ngươi đâu!

Nhưng, tại sao vậy? Tại sao anh không thể thích như tôi thích anh, thực ra tôi cũng không nhất định bắt anh phải thích tôi nhiều, chỉ cần một chút xíu thôi, một chút xíu là được rồi!

Bởi vì ngươi rất xấu, rất ngốc, ngươi là kẻ khố rách áo ôm, ngay cả sự giáo dục cơ bản nhất ngươi cũng không có, ngươi hiểu không?

Ồ, tôi biết rồi, có phải tôi trở nên đẹp hơn, tôi có tiền, tôi có giáo dục, anh sẽ thích tôi?

Sáng sớm hôm đó, buổi sáng ngày thứ hai bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, Khai Tâm vẫn vui vẻ cười, cười tiễn chiếc xe người mình thích nghênh ngang chạy qua, Khai Tâm ngốc nghếch thậm chí cảm thấy khói đuôi chiếc xe kia để lại khi vừa rời khỏi đều là mới mẻ.

Tản mạn không mục đích, nhìn đô thị phồn hoa, nhìn dòng người hỗn loạn, thậm chí nhìn những người đang nhìn mình một cách hiếu kì, Khai Tâm vẫn cười, nhìn chiếc áo ngủ Hello Kitty trên người mình, lại nhìn đô thị phồn hoa này, bản thân tựa hồ như thật sự không thể hoà nhập.

Phải làm sao mới có tiền đây?

Đây là chuyện phiền lòng trước mắt của Khai Tâm, hắn không biết đánh bạc, không biết cướp, thậm chí là đánh nhau, lúc nào cũng luôn là người bị đánh.

Có lẽ là sự thật đột ngột, không hiểu sao mà hô hấp trở nên khó khăn, không hiểu sao được đưa vào bệnh viện, không hiểu sao kiểm tra ra mình bị bệnh suy tim, không hiểu sao lại biết được mình sắp rời khỏi thế giới này.

Ngồi trên chiếc giường trắng tinh, Khai Tâm hỏi một câu với cô y tá đang thương xót cho mình: Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian có thể sống nữa?

Nếu như dùng thuốc hỗ trợ thì có hơn một năm…..

Còn không dùng thuốc?

Ba tháng!

Vậy, đây là cái gì vậy?

Giấy hiến xác, đây là vì….. tiên sinh….

Vậy có phải tôi sẽ lấy được tiền?

Vâng, nhưng anh….

Tôi không có người thân, cho nên tôi có thể kí, nhưng, tôi có thể lấy tiền trước khi hiến xác không, dù sao tôi cũng sắp chết rồi, để tôi dùng trước có được không?

Việc này phải thương lượng với thân nhân của người bệnh kia, anh phải chờ….

Ừm, được!

Hôm đó, Khai Tâm nằm trên giường bệnh không có vẻ bi ai khổ não của một người bệnh vừa bị tuyên án tử hình, hắn vẫn vui vẻ nhìn bức tường màu trắng, mở cửa sổ nhìn cảnh sắc màu xanh xinh đẹp bên ngoài….

Một triệu a, mình phải dùng sao đây?

Ừm, hai trăm ngàn cho em gái làm của hồi môn, hai trăm ngàn cho anh hai, còn một trăm ngàn cho ba mẹ dưỡng già, haha, còn lại năm trăm ngàn ta tự dùng, ta chưa từng dùng qua số tiền nhiều đến vậy!

Cười vui chờ hồi âm của bác sĩ, cười nghe câu trả lời của bác sĩ, vẫn là cười nhận lấy tấm giấy mỏng đó, trên đó viết con số rất lớn.

Một ngày, Khai Tâm bước ra khỏi bệnh viện, đi vào một văn phòng luật sư rất sang trọng, trịnh trọng trả mười ngàn tiền phí dịch vụ cho luật sư, còn lấy từ trong bộ đồ mới mua của mình ra một quyển sổ tiết kiệm vẫn còn ấm.

Chờ hôm nào tôi chết, thì đưa cho ba tôi.

Một khắc đó, Khai Tâm thật sự rất vui, vì hắn có thể cho ba mẹ mình một chút tiền.

Rất nhanh, Khai Tâm mời gia sư tại nhà dạy mình lễ nghi, dạy mình qui tắc của tầng lớp thượng lưu, còn mua một bộ quần áo nhãn hiệu quốc tế.

Một tháng sau, Khai Tâm rực rỡ hẳn lên đi đến đại sảnh công ty của Hoàng Dục Nghiêm, sau đó lần đầu tiên đi vào phòng làm việc của Hoàng Dục Nghiêm.

Kì thực ta là người giàu, chỉ có điều ta không có nhà ở thành phố này, còn nữa ta làm nhân viên tiếp thị bảo hiểm là vì ta muốn trải nghiệm cuộc sống.

Đây là lần đầu tiên Khai Tâm nói dối, mặt không đỏ tim không run hắn thậm chí hoài nghi mình có phải là có tư chất này hay không, nhưng, trời biết lời nói dối của hắn có bao nhiêu là khe hở, bao nhiêu lỗ thủng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.