4h30″ chiều, tan giờ làm tôi thu gọn đồ đạc để ra về thì bất chợt một cơn nhức đầu kéo đến không lâu nhưng đủ làm tôi choáng váng, lấy tay xoa xoa thái dương.
_ Sao thế em? – giọng chị Lan
_ Em không sao ạ – tôi đáp
_ Em chắc chứ? – chị hỏi
_ Dạ
_ Vậy thôi về sớm đi em, chị về trước đây – nói xong chị đưa tay chào tôi rồi ra về
Thu gọn mọi thứ tôi cũng khoác túi ra về, bước vào thang máy thì tôi chạm mặt chị Thiên Du. Hơi lúng túng nhưng vẫn đi vào. Hai người cứ đứng như vậy không nói gì, như chưa hề quen. Bỗng lại một cơn nhức đầu nữa lại kéo đến, tôi choáng váng như sắp ngã xuống, may thay tay vẫn giữ được ở thanh nắm tay.
_ Này Nhi em có sao không? – đằng sau chị nói và đưa tay như muốn đỡ
_ Em không sao – tôi đưa tay vội ngăn lại
Đúng lúc thang máy mở, tôi vội đi ra ngoài thì chị kéo tay tôi lại
_ Có phải em ốm không? để chị đưa em về – chị nói
_ Em không sao, em có thể tự về – tôi từ chối
Tôi quay mặt đi thật nhanh ra lấy xe. Về đến nhà tôi mới cảm thấy có một sự nóng ran khắp cơ thể, sự mệt mỏi, nhức đầu khiến tôi nằm gục xuống giường. Trong cơn mê man tôi chẳng ý thức được việc gì, mắt đang gần đóng lại.
Tỉnh dậy tôi liền quơ tay tìm điện thoại. 8h3″ tối. Nhức đầu vẫn không hề giảm, mệt mỏi vẫn đeo bám, tôi cố gắng kéo cái thân thể nặng nhọc bật dậy, tay đưa lên thái dương xoa bóp thì bỗng có tiếng nói:
_ Dậy rồi à? – là chị Du
_ Tại sao chị lại ở đây? – tôi ngạc nhiên hỏi
_ Thấy em như vậy chị không yên tâm để em ở nhà một mình nên đã theo em về đây, lúc em về chưa có khóa cửa nên chị vào được – chị trả lời
_ Giờ em ổn rồi chị có thể về – tôi đứng dậy nhưng lại loạng choạng muốn ngã
_ Em bây giờ không ổn chút nào, hôm nay dù em nói gì thì chị vẫn sẽ ở đây – chị nói
_ Nhưng em không muốn vậy
_ Không muốn mà được à, với tình hình hiện giờ em không thể làm gì được chị. Ngoan, hôm nay chị sẽ ở lại
_ Chị muốn làm gì thì làm – với tình hình này tôi chẳng thể nào nói lại được
_ À mà cơm và đồ ăn chị đã nấu xong rồi, thuốc cũng đã mua, em bị sốt. Dậy ăn chút gì đi rồi còn uống thuốc – chị đến kéo tôi dậy
_ Em có thể tự đi – tôi từ chối
Tôi ăn cơm rồi uống thuốc, cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Chuẩn bị mọi thứ xong tôi lại tìm đến giường để ngủ.
_ Chị không định về à? – tôi quay ra hỏi
_ Chị đã nói là hôm nay sẽ ở lại mà – em cứ ngủ đi, chị ngủ ở ghế sofa
Tôi cũng chẳng để ý nữa chỉ muốn bây giờ được ngủ thật ngon.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn hôm qua nhưng vẫn chưa hết hẳn sự mệt mỏi.
_ Dậy rồi à, để chị xem – chị đưa tay lên trán tôi
_ Em không sao – tôi né tránh
_ Haizz thôi được rồi, hôm nay em không cần đi làm, chị đã gọi điện xin nghỉ. Giờ em dậy ăn sáng đi – chị nói
_ Mà hôm nay chị vẫn chưa chịu đi sao?
_ Chưa *cười*
_ Chị ở đây lâu như vậy người yêu chị sẽ không thích đâu – tôi nói
_ Cô ấy đang ốm – chị nói
_ Vậy tại sao không về chăm cô ấy, ở đây làm chi – tôi gắt
_ Thì đang chăm nè *Cười*
_ Giữa chúng ta không còn gì nữa cả – tôi nhăn mặt nói
_ Hôm nay chị sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện, Nhi à đừng như vậy, thời gian qua chị nhớ em nhiều lắm – chị nắm tay tôi nói
_ Chúng ta không còn gì để nói cả, mọi thứ đã kết thúc rồi – tôi kéo tay về quay mặt đi
_ Chị xin em, nghe chị nói. Chị và Trang thực sự không còn gì cả, đúng là lúc chị gặp lại cô ấy chị có cảm giác nhớ lại những chuyện cũ nhưng rồi chị biết khi xa em cảm giác ấy còn mãnh liệt hơn. Trong những ngày qua chị chẳng biết làm gì, gặp em thì bị em né tránh, thực sự chị rất buồn, rất đau khi thấy em quay mặt lại với chị – Chị kéo mạnh người ôm tôi
_ Vậy chị và cô gái kia mối quan hệ của hai người là như thế nào? – tôi nói
_ Mấy năm trước, chị gặp Trang, cô ấy hơn chị 2 tuổi là con gái nhà có quyền thế. Bọn chị đã yêu nhau một thời gian, đó cũng là người con gái đầu tiên chị yêu, chị đã dành tất cả tình yêu của mình cho Trang. Rồi ba cô ấy phát hiện, bắt hai người phải chia tay và đưa Trang ra nước ngoài. Từ đó bọn chị mất liên lạc, chị rất bất ngờ khi sau ngần ấy năm lại gặp lại Trang, bây giờ chị đã quên cô ấy và đã dành hết tình yêu cho em. Hãy tin chị, bây giờ người chị yêu nhất là em.
Nghe xong tôi lại cảm thấy như sống lại thứ tình yêu mà tôi nghĩ là đã biến mất dành cho chị
_ Nhi, bọn mình làm lại từ đầu được không? – chị nắm tay tôi nói
Suy nghĩ vớ vẩn một lúc, tôi khẽ gật đầu. Tôi thấy được nụ cười tươi trên môi chị, nụ cười mà tôi muốn ngắm nhìn. Bất chợt chị hôn tôi, khiến tôi không kịp phản ứng.