Bạch Dương Vĩ đi xuống vườn, lúc này Sở Hòa vẫn đang làm vườn. Hắn cũng không làm phiền cậu, chỉ nhờ quản gia pha giúp mình một ấm trà.
Sau đó đến ngồi ở chỗ tránh nắng đã được xây sẵn ở trong vườn nhìn ngăm xung quanh.
Nói là ngắm xung quanh nhưng thực ra là ánh mắt luôn di chuyển đến người Sở Hòa. Mà việc chú ý này là làm theo vô thức, hắn cũng không để ý nhiều đến như vậy, chỉ đơn giản là ngắm nhìn ai đó.
Sở Hòa dọn cỏ xong thì tháo bao tay chơi với bé con, cậu đứng từ xa nở nụ cười nhẹ. Hai tay đưa ra để bé con chạy đến bên mình.
Đồng Đồng bình thường không nghịch ngợm, chỉ đơn giản chạy đến gần rồi được Sở Hòa nhấc lên. Nhưng hôm nay bé lại khác, từ xa chạy đến nhào vào lòng cậu.
Sở Hòa không để ý liền lập tức bị bé con làm cho loạng choạng rồi đẩy ngã, cả người ngả xuống đất. Trên bụng là Đồng Đồng.
” Ai…”
Sở Hòa kêu lên một tiếng, bé con lo lắng hỏi.
” Chú Hòa…chú không sao chứ”
” Ưm….ưm”
” Chú Hòa yếu quá, phải ăn nhiều lên một chút. Nếu không sau này gió sẽ thổi bay chú mất”
Mặt Sở Hòa kiểu : ╭(๑ ॔ㅂ ਂ ॓)و ̑̑
” Ha ha”
Lời nói của Đồng Đồng vô tình được Bạch Dương Vĩ nghe thấy, hắn bật cười. Tiếng cười vang vọng đến tai của Sở Hòa, mặt mũi cậu bỗng chốc đỏ bừng.
Thật ra, Sở Hòa rất ngốc. Mỗi lần làm sai chuyện gì để Bạch Dương Vĩ vô tình thấy được hắn cũng đều sẽ cười cậu, Sở Hòa bất kể bao nhiêu lần cũng đều đỏ mặt.
Bạch Dương Vĩ vẫy tay gọi Sở Hòa đến nói chuyện.
Đồng Đồng hiểu chuyện, lập tức kéo Sở Hòa đứng lên. Sau đó bé con chào Bạch Dương Vĩ rồi chạy đi tìm mẹ.
Sở Hòa đi đến, gãi đầu nhìn Bạch Dương Vĩ.
” Dọn cỏ xong rồi sao ?”
” Ưm…”
Sở Hòa gật đầu, mồ hôi trên trán chảy xuống. Bạch Dương Vĩ nhắc nhở.
” Một lát nữa tắm sạch sẽ đi rồi hãy nấu cơm”
Sở Hòa gật đầu, Bạch Dương Vĩ lại nói tiếp.
” Mau ngồi xuống đây, tôi có hai chuyện cần nói với cậu”
Sở Hòa ngồi xuống, lưng thẳng tắp như thể chờ đợi người kia nói chuyện vậy.
Bạch Dương Vĩ cười trừ nói.
” Thật ra có thể còn khoảng hai tuần nữa Tiểu Ái Nhi sẽ trở về.”
Bạch Dương Vĩ vừa dứt câu, cứ tưởng Sở Hòa sẽ làm ra biểu cảm khó chịu hay gì. Nhưng không ! Cậu vẫn điềm tĩnh gật đầu.
Dẫu sao cậu cũng thừa biết, hắn và cô gái ấy không thể tách rời được.
Bạch Dương Vĩ lại nói tiếp.
” Thật ra tôi xem cậu như người thân, đối đãi với cậu cũng rất tốt. Tôi thừa biết Tiểu Ái Nhi thường xuyên gây khó dễ cho cậu. Nếu cạu không thỏa mái, tôi có thể để cậu về nhà chính”
Đây là lần thứ hai Bạch Dương Vĩ đề cập đến chuyện này. Sở Hòa bắt đầu làm ra kí hiểu ngôn ngữ.
” Không cần đâu, em ở lại đây với cậu chủ. Em không sao”
Bạch Dương Vĩ mắng cậu là quỷ cứng đầu, cậu cũng chỉ cười ngây ngốc. Hắn cũng không trách cậu nữa.
” Điều này là do cậu quyết định, tôi không ngăn cản được”
Thật ra Bạch Dương Vĩ cũng đã quen với việc được Sở Hòa phục vụ, hắn cũng chưa từng làm khó dễ cậu. Nói trắng ra, Bạch Dương Vĩ vốn dĩ không còn xem cậu là người làm nữa.
” Vậy chuyện thứ hai cậu muốn nói là gì?”
Sở Hòa hỏi Bạch Dương Vĩ, hắn à lên một tiếng. Đẩy một tấm ảnh đã cũ ra xem.
Vừa nãy tôi đến kệ sách thì thấy tập truyện đã cũ. Bên trong còn có tấm ảnh này.
Bạch Dương Vĩ vừa nói vừa đẩy tấm ảnh đến cho Sở Hòa xem.
Đây là một tấm ảnh đã cũ, bên trong là hình ảnh Bạch Dương Vĩ với khuôn mặt trẻ hơn hiện tại nhìn vào khung ảnh cười đến tít mắt. Phía sau là Sở Hòa một mặt đầy cát biển khóc không ngừng.
Đây là lần đầu tiên lúc Sở Hòa vừa giúp việc nhà Bạch Dương Vĩ thì được hắn đưa đi biển.
Lúc đó Bạch Dương Vĩ thấy Sở Hòa lúc nào cũng lủi thủi một mình, người giúp việc trong nhà nhìn cậu tàn tật, cả người lại gầy gò nên không ai thích cậu.
Bạch Dương Vĩ lần đầu tiên thấy cậu trốn trong góc bếp khóc nức nở liền nảy sinh lòng thương cảm. Thấy cậu cũng không thua kém mình bao nhiều tuổi, hắn còn đặt biệt đưa cậu đi biển cùng bạn bè.
Lúc đó đang ở bãi biển, Sở Hòa thấy con cua bò ngang qua. Bạch Dương Vĩ nhìn thấy con cua thì dụ dỗ cậu.
” Sở Hòa, cậu mau nhìn xem. Con cua này trông có vẻ rất kì lạ, cậu cúi sát xuống xem kĩ một chút nào”
Sở Hòa ngây ngốc cúi sát mặt xuống nhìn con cua, con cua ghét bỏ dùng càng kẹp ngay mũi cậu.
Sở Hòa hét lên một tiếng, sau đó mặt úp hẳn xuống cát biển.
Lúc đó Bạch Dương Vĩ cười như điên, còn lấy mấy ảnh ra chụp lại ” hậu quả” do mình gây ra.
Thế là có tấm ảnh này.
Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa nhìn tấm ảnh, cả hai cùng nở nụ cười.
” Đã lâu rồi chưa đi biển”
Bạch Dương Vĩ thì thầm một mình, sau đó hắn lóe lên một ý nghĩ.
” Hay là như vậy đi, để đền bù sau này Ái Nhi gây khó dễ cậu. Ngày mai tôi đưa cậu đi biển chơi hai ngày một đêm có được không ? Nếu tôi nhớ không nhầm khi cậu mới dạy tôi ngôn ngữ kí hiệu, cậu từng nói cậu rất thích biển”
Bạch Dương Vĩ vẫn còn nhớ được cậu thích cái gì, Sở Hòa thật sự rất xúc động.
Đây là người duy nhất quan tâm đến cậu, đó là lí do cậu yêu hắn hơn bất kì ai.
Sở Hòa gật đầu, đỏ mặt đồng ý.
Bạch Dương Vĩ xoa đầu cậu đáp.
” Ngoan! Buổi tôi nhớ chuẩn bị đồ. Sáng mai chúng ta xuất phát sớm”