Trời vừa sáng Tiết Cẩn đã dậy thu xếp mọi thứ, cũng không quên uống một viên thuốc bổ mà Huyễn Diệp Chí tặng cho nàng. Hôm qua Tiết Cẩn ngủ quên mất nên không có sạc điện thoại, nhìn điện thoại báo vạch đỏ, không khỏi khóc thầm trong lòng.
Ở ngoài Mã Vân Nhu đã gọi Tiết Cẩn ra ăn sáng, nàng vội vã cho những thứ cần thiết vào vali rồi nhanh chóng kéo vali rời khỏi phòng.
Tiết Dung Nhất đến giúp Tiết Cẩn kéo vali, ôn nhu nói: “Mau ăn sáng đi, kẻo lại trễ học.”
Tiết Cẩn cười gượng, nói: “Con vẫn chưa đói, về trường rồi sẽ ăn sau.”
“Sao lại không đói được chứ?” Mã Vân Nhu nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Hay là ăn một chút đi nhé?”
Tố Kiều vừa ăn vừa nói: “Tiểu di ngài đừng lo cho Tiểu Cẩn, về trường Tiểu Cẩn sẽ lại được vỗ béo ngay thôi, món Hàn, món Ý, món Nhật, loại nào cũng có.”
Tiết Cẩn trừng mắt nhìn nàng: “A Kiều!”
Tiết Dung Nhất kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Cẩn, chuyện A Kiều nói là như thế nào? con sao lại…”
Tiểt Cẩn vội vàng xua tay: “Đại di ngài đừng nghe A Kiều nói bậy mà.”
Tố Kiều cũng gật gù, nhẫn cười: “Phải a, đều là nói bậy cả, đại di tiểu di các ngài không cần lo đâu.”
Tiết Cẩn hung hăng trừng Tố Kiều một cái: “Ăn xong rồi thì nhấc cái mông cậu lên, về trường!”
“Hảo, Tiết tiểu thư càng lúc càng hung dữ a!”
Tố Kiều đặt muỗng nĩa xuống dĩa, ngoan ngoãn mang xuống bếp, sau đó trở lên nói: “Đại di, tiểu di, con với Tiểu Cẩn về trường đây.”
“Hảo.”
Tốn Như cũng nhanh chóng kết thúc bữa sáng của mình, vừa kéo vali vừa vẫy tay: “Đại di, tiểu di, hôm khác con lại đến thăm hai ngài.”
“Được rồi mau đi đi.” Mã Vân Nhu nói: “Cẩn thận xe cộ đấy.”
“Bọn con biết rồi.”
Tiết Cẩn hôn vội lên gò má của Tiết Dung Nhất và Mã Vân Nhu một cái, cười thật rạng rỡ: “Tháng sau con lại về thăm hai ngài, nhớ giữ gìn sức khỏe đó.”
“Hảo liễu, đi đường cẩn thận, nếu có cần gì thì phải gọi về cho ta và tiểu di của con.”
“Vâng ạ.”
Tiết Cẩn kéo vali rời đi, vẫn luyến tiếc quay đầu lại, vẫy tay nói: “Đại di, tiểu di, các ngài trở về đi.”
“Được rồi, con mau đi đi.”
Tiết Cẩn cuối cùng cũng chịu rời đi, kéo vali đi đến nhà ga.
Đến nhà ga Tiết Cẩn định vào mua vé thì Thiên Hương đã ngăn lại, nhỏ nhẹ nói: “Để mình.”
Tố Kiều nhanh tay kéo Tiết Cẩn lại, nói: “Vậy Thiên Hương nhờ cậu cả nhé.”
“Ân.”
Đợi Thiên Hương đi rồi, Tiết Cẩn bất mãn quay lại trừng nàng: “A Kiều, cậu làm cái gì thế?”
“Nga, mình đang làm một việc tốt cho cậu a.”
“Việc tốt?”
“Cả ngày hôm qua cậu cứ ăn xong lại chui vào trong phòng đóng cửa lại, không nói với Thiên Hương tiếng nào, cậu ấy rầu rĩ cả một ngày. Hôm nay nếu cậu không để cậu ấy làm chút gì cho cậu, cậu ấy còn nghĩ bản thân bị cậu chán ghét nữa đó!”
“Không nghiêm trọng vậy chứ?”
“Rất nghiêm trọng là đằng khác!” Tốn Như nhỏ giọng nói: “Hôm qua Thiên Hương có ngỏ ý với đại di là muốn được kết hôn với cậu, đại di nói rằng cậu không có đối tượng, hiện tại cũng chưa có tình cảm với ai cho nên đã khéo léo từ chối Thiên Hương rồi.”
“Chuyện xảy ra khi nào? sao mình lại không biết thế?” Tiết Cẩn gấp đến độ cuống quít lên: “Để chuyện xảy ra rồi các cậu mới báo mình là sao?”
“Hồi trưa hôm qua, mà chuyện này còn không phải tại cậu sao?” Tốn Như nhíu mày không vui: “Vừa ăn cơm xong đã chạy vào trong phòng rồi ở đó cả buổi có chịu ra đâu, bọn mình cũng không thể đến gõ cửa phòng cậu, sợ Thiên Hương hiểu lầm.”
Tiết Cẩn phiền não nói: “Rõ ràng mình đã cố lảng tránh cậu ấy vậy mà cậu ấy lại đề cập đến chuyện đó, thảo nào đại di lại hỏi mình có muốn kết hôn hay chưa, thì ra là bị Thiên Hương đề cập đến chuyện đó.”
“Tiểu Cẩn, cậu tính sao tiếp theo đây?”
“Còn tính sao nữa? Tiết Cẩn rầu rĩ nói: “Cứ thuận theo tự nhiên đi, tránh được lúc nào hay lúc đó.”
Vừa vặn Thiên Hương cũng trở về, nói: “Chúng ta đi thôi, có vé rồi.”
“Hảo.”
Thiên Hương tiến đến cạnh Tiết Cẩn, dịu dàng mở lời: “Tiểu Cẩn để mình giúp cậu kéo vali cho.”
“Ấy, không cần đâu.” Tiết Cẩn cười gượng, nói: “Mình kéo là được rồi, cậu cũng có vali của cậu mà.”
Thiên Hương cũng nhận ra Tiết Cẩn đang lảng tránh mình, cũng không ép buộc nàng nữa, chỉ yên lặng đi theo phía sau bảo hộ nàng. Nhìn theo bóng lưng của Tiết Cẩn, Thiên Hương âm thầm thở dài một tiếng, nàng ấy chính là như vậy, không thích cũng không tuyệt tình đến mức nói ra, đều cố gắng lảng tránh tạo khoảng cách để không có bất cứ hiểu lầm nào xảy ra. Cũng chính vì tính cách thụ động dễ mềm lòng của Tiết Cẩn mà Thiên Hương mới yêu thích nàng, nhưng xem ra, bản thân lại không khiến nàng động tâm.
Mang theo phiền não lên xe, suốt đường đi không ai nói ai câu nào, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Trở về trường, Thiên Hương cũng không thể theo Tiết Cẩn đến tận ký túc xá, đành trở về ký túc xá alpha của mình.
Kéo theo vali nặng gần chục ký đi vào ký túc xá, Tiết Cẩn mệt mỏi ngồi xuống giường, nâng tay nhu hai bầu mắt sưng húp của mình.
Tố Kiều và Tốn Như sắp xếp xong liền hỏi: “Tiểu Cẩn, cậu chưa ăn sáng có muốn đến canteen ăn gì không?”
“Không cần đâu, Huyễn Diệp Chí nói chị ấy sẽ mua thức ăn cho mình.”
“Tiểu Cẩn cậu là sướng nhất rồi.” Tố Kiều kéo gò má nộn hồng của Tiết Cẩn, nói: “Vậy ở lại ký túc xá nghỉ ngơi đi, mình với A Như đi xuống canteen ăn một chút, vẫn còn đói a.”
“Ân.”
Đợi khi Tố Kiều và Tốn Như đã rời đi rồi, Tiết Cẩn mệt mỏi nằm xuống giường, che miệng ngáp một tiếng. Nhìn đồng hồ cũng đã bảy giờ, Tiết Cẩn trở mình, sao đến giờ Huyễn Diệp Chí vẫn chưa liên lạc với nàng?
Còn đang miên man suy nghĩ đột nhiên cửa bị người bên ngoài gõ vào, Tiết Cẩn vội xuống giường mở cửa ra, nguyên lai là quản lý ký túc xá.
Quản lý ký túc xá Trương sư tỷ đưa một túi đồ cho nàng, nói: “Có người nhờ tôi gửi cho em.”
Tiết Cẩn tiếp lấy túi đồ, hỏi khẽ: “Là ai gửi đến ạ?”
“Chị cũng không rõ, sáng nay đã thấy túi đồ này đặt ở trên bàn, còn có một tấm giấy nhắn giờ gửi và người nhận nữa.”
“À, vâng, cảm ơn sư tỷ.”
“Không có gì.”
Đợi sư tỷ đi rồi, Tiết Cẩn mới đóng cửa lại, đem túi thức ăn đặt lên trên bàn.
Điện thoại ở trên bàn cũng rung lên, Tiết Cẩn chưa kịp cầm điện thoại lên thì màn hình đã tối đen.
“Không phải chứ!?” Tiết Cẩn bất mãn nói: “Khi nãy rõ ràng hơn 20% mà.”
Vội lấy dây sạch điện thoại ra, Tiết Cẩn thở dài, tiền bối gọi cho nàng mà nàng lại không thể nghe máy được, có khi nào sẽ sinh khí không a?!
Đặt điện thoại lên trên bàn, Tiết Cẩn ngồi xuống bàn, kéo túi thức ăn lại, bên trong có rất nhiều món ăn khác nhau. Còn có trà sữa mà nàng thích, Tiết Cẩn lấy ba ly trà sữa ra, phát hiện bên trong còn có vài bình nước hoa quả.
Tiết Cẩn không khỏi kinh ngạc, tiền bối cũng thật giàu, ngày nào cũng mua nhiều đồ như vậy vẫn không oán than nửa lời a!
Đem nước hoa quả và trà sữa vào trong tủ lạnh, Tiết Cẩn cũng bắt đầu dùng bữa sáng của mình. Thức ăn của thần tượng quả thật rất đặc biệt, Tiết Cẩn tuy không kén ăn nhưng cũng không phải loại nào cũng ăn được, nhưng thức ăn của Huyễn Diệp Chí mua thật sự rất hợp khẩu vị của nàng. Cũng có thể nói thức ăn của thần tượng, dù là cơm sống cá sống cũng cảm thấy ngon, cũng cảm thấy hạnh phúc a~
Ăn xong Tiết Cẩn dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, cũng không quên lau dọn phòng lại, chỉ đi một ngày mà sàn nhà đã đầy bụi như vậy rồi.
Dọn dẹp xong lại không có gì làm, Tiết Cẩn ngồi xuống ghế, mở laptop ra lên mạng. Không ngờ vừa vào mạng đã nhận được tin nhắn của Huyễn Diệp Chí, nàng ấy giống như sợ nàng mất tích, lo lắng đến độ nhắn hẳn hai mươi tin.
Tiết Cẩn không khỏi dở khóc dở cười, gửi một tin cho Huyễn Diệp Chí.
[Bồ Công Anh]: Tiền bối chị đừng lo, do tối hôm qua em quên không sạc pin nên điện thoại hết pin không liên lạc được mà thôi.
[Huyễn Diệp Chí]: Chị còn sợ em xảy ra chuyện gì, không sao thì tốt rồi.
[Bồ Công Anh]: Tiền bối, em có chút không hiểu.
[Huyễn Diệp Chí]: Chuyện gì?
[Bồ Công Anh]: Sao chị lại không để cho Phương Diệp Cẩn nhận ra tình cảm của Huyễn Thư a? rõ ràng Huyễn Thư biểu lộ ra như vậy, nhưng chị vẫn cứ để Phương Diệp Cẩn vô tư, em cảm thấy có chút bất bình thay Huyễn Thư nga.
[Huyễn Diệp Chí]:…em bất bình thay cho Huyễn Thư?
[Bồ Công Anh]: Vâng, Huyễn Thư mỗi ngày đều chăm sóc, lo lắng, bảo hộ cho Phương Diệp Cẩn, nhưng sao Phương Diệp Cẩn lại có thể vô tư đến mức như vậy chứ?
[Huyễn Diệp Chí]: Là do em ngốc thôi.
[Bồ Công Anh]: Hả!?
[Huyễn Diệp Chí]: Đều đã biểu lộ thành như vậy mà em vẫn không biết.
Tiết Cẩn dựa vào ghế, phồng má, đây là mắng nàng ngốc đi!?
[Bồ Công Anh]: Tiền bối chị thật xấu tính, vậy mà chị lại nói chị sẽ sửa đổi, rõ ràng có sửa cái gì đâu!
[Huyễn Diệp Chí]:… Muốn sửa cũng cần phải có thời gian, chị sẽ cố gắng…
[Bồ Công Anh]: Tiền bối, chị cũng không cần nghiêm túc thế đâu.
Tiết Cẩn ở sau màn hình lắc đầu cười, Huyễn Diệp Chí này thật sự nghĩ nàng đang trách nàng ấy sao?
[Huyễn Diệp Chí]: Sắp tới truyện sẽ xuất bản, chị có vài mẫu bìa muốn cho em xem.
[Bồ Công Anh]: Nhanh như vậy? không phải cuối năm nay sao?
[Huyễn Diệp Chí]: Không phải nhanh, muốn xuất bản đúng thời gian thì chúng ta phải hoàn thành truyện trước đó hai tháng, để bên nhà xuất bản in ấn sửa chữa lại nữa.
Tiết Cẩn gục đầu xuống bàn, tay nàng a, mấy hôm nay gõ đến sưng đỏ cả lên rồi, viết truyện kiểu này là muốn mạng người đây mà!
[Bồ Công Anh]: Tiền bối, Thiên Điệp Chi Mộng có được chuyển thể thành phim không?
[Huyễn Diệp Chí]: Em muốn Thiên Điệp Chi Mộng chuyển thể thành phim?
[Bồ Công Anh]: Vâng, một tác phẩm hay như vậy không chuyển thành phim rất uổng phí a.
[Huyễn Diệp Chí]: Có bốn công ty muốn mua lại bản quyền Thiên Điệp Chi Mộng để chuyển thể thành phim, chị cũng chưa muốn bán, nhưng nếu em đã muốn xem bản chuyển thể thì chị có thể trao đổi với vài công ty.
[Bồ Công Anh]: Tiền bối, chị làm em cảm thấy bản thân thụ sủng nhược kinh a.
[Huyễn Diệp Chí]: Tại sao?
[Bồ Công Anh]: Tác phẩm của chị, chị lại để cho em quyết định, không thụ sủng nhược kinh mới là lạ.
[Huyễn Diệp Chí]: Ngay cả chị cũng do em quyết định không phải sao?
[Bồ Công Anh]: Hả!?
Tiết Cẩn sờ lên mặt mình, nóng như vậy, nhìn qua gương, mặt đã đỏ hết lên rồi!!!
[Huyễn Diệp Chí]: Trưa nay muốn ăn gì?
Cái này lại để nàng quyết định!?
[Bồ Công Anh]: Ăn món Trung đi, em ăn thức ăn nước ngoài có điểm không quen.
[Huyễn Diệp Chí]: Được rồi, chị có chút bận, một lát sẽ gọi lại cho em.
[Bồ Công Anh]: Vâng.
Khi vừa nhắn xong tin cuối cùng, khoảng mười giây sau Huyễn Diệp Chí cũng thoát mạng.
Tiết Cẩn nằm dài trên bàn, bấm lung tung trên bàn phím, buồn chán không có gì để làm. Lúc này Tố Kiều và Tốn Như vẫn chưa về, Tiết Cẩn cũng không có ai để nói chuyện, đành lên diễn đàn trường xem vài tin lá cải gϊếŧ thời gian.
Đập vào mắt Tiết Cẩn là tin tức hot nhất trong ngày hôm nay, chính là chuyện hai ngày trước nàng được Kỷ sư tỷ cõng về ký túc xá. Không biết ai đã chụp những bức ảnh này, nói nàng cố tình gây sự chú ý với Kỷ nữ thần của họ, nói nàng không có liêm sỉ cướp người yêu của muội muội mình, còn rất nhiều lời lẽ quá đáng hơn nằm rải rác trên diễn đàn. Tiết Cẩn không ngờ có ngày bản thân bị đem ra bôi nhọ, hình ảnh còn cố tình làm xấu đi, rõ ràng người đăng tin này lên diễn đàn hận nàng đến thấu xương.
Vừa lúc đó Tố Kiều và Tốn Như cũng trở về, các nàng lao vào phòng rồi vội vàng đóng cửa lại.
“Tiểu Cẩn, nguy to rồi!”
Tiết Cẩn quay lại, nói: “Có phải các cậu cũng biết tin?”
“Phải, bọn người đó đúng là nhàn đến phát hoảng rồi!” Tố Kiều bất mãn giậm chân: “Sao có thể nói Tiểu Cẩn như vậy chứ?”
Tốn Như rít lên: “Nếu để mình biết được ai là người đăng tin này lên diễn đàn nhất định mình sẽ lột da lóc xương người đó ra!”
“Tin này rốt cuộc là có từ khi nào thế?”
Tố Kiều mở điện thoại ra xem, nói: “Hai ngày trước, vào buổi tối, lúc đó chúng ta đang chuẩn bị để về nhà cậu nên không biết có chuyện xảy ra.”
“Thật là quá đáng rồi!” Tiết Cẩn tức giận nói: “Họ tại sao có thể ăn không nói có như vậy chứ!”
“Đúng là không nên đến gần Kỷ nữ thần mà!” Tốn Như thở dài, nói: “Tiểu Cẩn, coi như cậu xui xẻo, được Kỷ nữ thần giúp đỡ chính là xui xẻo nhất đời cậu!”
Tiết Cẩn hít một hơi thật sâu, nói: “Mình phải đi giải quyết chuyện này!”