Đối diện với Ba Lạc Bá Tư đang không vui, Khắc Bối một bên rót rượu, một bên nói vài lời êm tai:
” Haizzz, phụ nữ chỉ là công cụ phát tiết, đâu cần phải quá câu nệ?”
Vốn dĩ Khắc Bối đã nhìn trúng cô, muốn biến cô thành tình nhân nhưng ngặt nỗi anh ta chỉ là một hoàng tử của một vương quốc nhỏ, vì tình hữu nghị mà phải đến nơi này làm con tin, ngày ngày phải ở hoàng cung, dù có muốn làm gì thì cũng phải thông qua ý kiến của quốc vương.
Cô là nô lệ, lại bị câm, cho nên dù có oan ức thì cũng chẳng thể nói được, một món đồ tốt thế kia lại phải dâng lên lấy lòng hắn, vậy mà Ba Lạc Bá Tư còn chê bai.
” Nếu ngài cảm thấy cô ta ti tiện, thì cứ thử cho mặc đồ rồi trang điểm giống quý tộc xem thế nào? Đây đang là một thú vui mới đấy”.
Hắn liếc nhìn Khắc Bối một cái, không nói gì rồi chậm rãi đứng lên.
Sau khi vị ‘công tước đáng kính’ kia rời đi, cả đám đàn ông mới thở phào một phen, dù không thích hắn nhưng chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, không vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì lợi ích khi ở bên cạnh hắn quá lớn.
Ba Lạc Bá Tư trở về toà thành của mình, đi qua khuôn viên liền nghe thấy âm thanh cười đùa.
” Haha, xin lỗi nhé\~ vì cô không lên tiếng cho nên tôi không biết cô đang đứng ở đây, lỡ tay đổ nước lau sàn lên người cô rồi”.
Cô gái bị đổ nước lên cơ thể, ướt như chuột lột, chỉ có thể đứng yên bất động, cúi đầu.
” Nói gì đi chứ?”.
” Đừng có làm khó người ta, bị câm thì sao nói được? Sủa tiếng chó không biết có làm được hay không, hahahahaha”.
Sau khi đã thoả mãn, đám người liền rời đi, bỏ lại cô gái nhỏ đứng ở đó.
Cô xuất thân là nô lệ cho nên vốn không có tên, vài ngày trước được Khắc Bối mua về để dâng lên cho vị anh hùng chiến tranh đang được tung hô. lúc vừa đến đây, cô còn ngây ngốc suy nghĩ rằng liệu vị anh hùng giúp dân chúng thoát khỏi lầm than có thể thương xót cô hay không.
Nhưng có vẻ như cô đã nhầm, vừa mới gặp, hắn đã không thương tiếc ấn đầu cô vào nơi sưng to kia. Cô gái nhỏ 19 tuổi xuất thân là nô lệ cho nên cũng đã nhìn thấy không ít cảnh tượng nam nữ, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người ta thô bạo làm như thế, vậy nên không tránh khỏi sợ hãi, vùng vẫy thoát thân, kết quả khiến cho hắn nổi điên, sai người nhốt cô vào củi.
Người hầu ở đó nhìn thấy cô mới đến đã lâm vào tình cảnh như thế liền vô cùng hả hê, nhất là những người muốn leo lên giường hắn nhưng không được như ý nguyện.
Chỉ mới vài ngày ở nơi này, cô đã bị bắt nạt và cô lập.
Đám nữ hầu đó đều là con cháu quý tộc, đối với một nô lệ câm như cô chẳng ai có một chút thương xót nào, cứ thẳng tay mà làm những chuyện xấu xa.
Ở toà thành này, ai cũng gọi cô là Câm.
Cô đứng dưới cái nắng gắt giữa trưa hè, chầm chậm lau đi nước bẩn dính trên gương mặt, mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước xuống khiến cho dáng vẻ của cô uỷ khuất vô cùng, nhưng cô không nhăn nhó dù chỉ một cái, hoàn toàn chấp nhận hiện thực tàn khốc.
Câm từ khi còn nhỏ đã được trời ban cho một gương mặt tinh xảo và xinh đẹp, vậy nên dù cô là nô lệ nhưng vẫn chưa bị vấy bẩn, chỉ chờ được bán đi với giá cao.
Người đàn ông đứng ở hành lang nhìn thấy tất cả, Câm chỉnh sửa trang phục xong, xoay đầu một cái liền nhìn thấy hắn.
Đôi mắt hạnh nhân to tròn sáng lấp lánh, hoàn toàn không thấy được sự xấu hổ, đau khổ trong cô. Câm hơi cúi đầu, chỉ là cô không muốn nhìn thấy hắn chứ không phải vì tình cảnh ngại ngùng trước mắt.
Ba Lạc Bá Tư hừ một tiếng tỏ rõ thái độ coi thường rồi bước đi.
Hắn ghét nhất những kẻ yếu đuối, dù bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.
Nhưng hắn là kẻ cao quý, nào hiểu được hoàn cảnh của cô?
Một nô lệ không quyền thế, nếu đắc tội với quý tộc thì cuộc đời của cô coi như chấm hết. Dù bị bắt nạt thì đã sao?
Những người hầu phục vụ ở toà thành này phải ở lại, cách 3 tháng chỉ được về nhà thăm người thân theo định kỳ, vừa vào làm thì quản gia sẽ sắp xếp hai người một phòng.
Nhưng chẳng ai muốn ở cùng cô, vậy nên Câm chỉ có thể ở một mình trên gác mái.