Trước cửa dinh thự, quản gia đã đứng đó đợi từ lúc nào chẳng biết, nhìn thấy đoàn người hộ tống chiếc xe ngựa, liền nhanh chóng đi đến đứng cách đó một mét rồi cung kính cúi đầu:
” Chào mừng ngài đã về”.
Hào Kiện mở cửa xe, từ trong xe, một bóng dáng nhỏ bước xuống khiến cho những người ở trong dinh thự có mặt ở đó không khỏi sửng sốt, quản gia muốn hỏi tại sao cô lại ở trong chiếc xe sang trọng chỉ dành cho chủ nhân, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn liền nuốt những suy nghĩ tò mò vào trong bụng.
Câm bước ra ngoài, dự định đứng nép ở một góc để hắn bước xuống, nhưng chỉ nghe thấy người đàn ông trống không mà nói:
” Đỡ”.
Cô nhìn ánh mắt phức tạp của quản gia và người hầu trong dinh thự, lại nhìn Hào Kiện đang đứng ở gần mình, chỉ thấy anh ta ra ám hiệu bằng mắt cho cô, miệng lẩm nhẩm:
” Mau đỡ ngài ấy”.
Ba Lạc Bá Tư vẫn ngồi ở trong xe ngựa, kiên nhẫn đợi cô đỡ mình xuống.
Câm đứng ở dưới loay hoay, cô chưa bao giờ làm những việc này cho nên cũng không biết phải thế nào mới đúng.
Ai lại bảo nô lệ thấp hèn làm việc này cơ chứ? Nếu như đi không nỗi thì có thể gọi quản gia, cớ sao lại là cô?
Người đàn ông bước xuống xe, tay trái giơ ngang vai ý bảo cô đỡ, Câm cuối cùng cũng hiểu được ý hắn, máy móc vòng tay hắn qua vai mình.
Cánh tay của ngài công tước hạ xuống…
Phịch!!!
Cô gái nhỏ chống đỡ không được, té nhào.
“………”.
Khung cảnh hiện tại có chút ngượng ngùng.
Cô gái vốn chỉ trầy xước nhẹ vì đỡ không nỗi một người đang trọng thương mà nằm dưới đất, còn người đàn ông kia đáng lý phải té theo cô nhưng lại đứng yên như pho tượng, cánh tay trái vẫn dang ra.
Câm xấu hổ đứng lên, cúi đầu không dám nhìn ai, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng cười mỉa của vài nữ hầu đang đứng cách đó không xa.
Nhưng đâu thể trách cô được?
Cô đi bộ tự toà thành này đến nơi buôn nô lệ, chạy trong rừng cả buổi, tiếp đó quỳ trên xe ngựa từ lúc về đến tận bây giờ, chân tê mỏi và đau nhức cho nên không thể trụ nỗi là đương nhiên mà.
Người đàn ông im lặng nhìn cô gái đang cúi đầu, đám người hy vọng hắn sẽ phát cáu sau đó đá cô một cái chỉ có thể ôm lấy thất vọng khi hắn lên tiếng:
” Làm lại”.
Câm ngượng chín mặt đáp một tiếng ”A” rồi đi đến bên cạnh hắn.
Một tay cô nắm lấy cánh tay rắn chắc kia, tay còn lại vòng qua hông hắn, nhưng mà… cô cũng cảm thấy được bản thân không có tý lợi ích cho lắm.
Chưa thể gọi là đỡ, nhìn giống như gấu Koala đang ôm mẹ hơn.
Chật vật một hồi lâu mới đưa được hắn vào trong đại sãnh của dinh thự, người đàn ông nằm ngả ngớn trên sofa dài, thanh đoản kiếm vẫn còn găm trên bụng, chẳng hiểu sao hắn có thể điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Nhìn hắn vẫn rất bình thường, dù cơ thể gần như bán khoả thân, máu me be bét… nhưng cô thì không.
Hắn so với cô, cao hơn một cái đầu, chân cô đã đau sẵn từ trước đó vô cùng khó khăn khi di chuyển, mà nay lại thêm mỏi vai, cánh tay thì tê rần.
Quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ đến, người hầu đều bị đuổi ra ngoài.
Câm sau khi dìu hắn vào bên trong dinh thự, cũng lần vào đám nữ hầu, lúc cô đang định theo dòng người rời khỏi đây thì liền nghe thấy một giọng nói âm trầm:
” Ở lại”.
Tất cả những nữ hầu đều đang suy tưởng liệu có phải đang gọi mình hay không, chỉ duy một mình cô là mong không phải.
Hào Kiện lại tinh ý lên tiếng:
” Lui ra ngoài hết, Câm ở lại”.
Cô thực sự muốn hít vào một hơi thật sâu rồi thất vọng thở ra, nhưng không khí đi vào liền nghẹn lại ở lồng ngực, chỉ có thể nhẹ thật nhẹ thở ra sự bất mãn.
Ba Lạc Bá Tư đưa tay chỉ chỉ xuống nền đất gần dưới chân mình, ý bảo cô ngồi ở đó. Câm chỉ có thể nghe theo.
Đầu vai của cô cụp xuống, bộ dạng vô cùng rầu rĩ.
Bác sĩ đến rồi tiến hành rút thanh đoản kiếm đang cắm sâu ở trong cơ thể của hắn ra, suốt quá trình cô đều không dám nhìn, cúi đầu rồi nhắm mắt.
Người đàn ông còn chẳng thèm nhìn lấy vết thương một cái mà chỉ chăm chăm nhìn vào cô gái đang ngồi ở phía đối diện, nhưng hắn lại không nhận ra, ánh mắt khinh thường dành cho cô nay đã vơi đi không ít.