Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 5: Kẻ tự sát (phần hai)



Bởi vì thật sự không có cách nào giao ra kẹo cao su, cuối cùng Hách Phúng chỉ có thể đầu hàng, ăn ngay nói thật.

Nhưng ngoài ý muốn chính là sau khi Lâm Thâm biết chân tướng cũng không truy cứu cậu nữa, kẻ mà vừa nãy mới nói sẽ trừ hai đồng đối với chuyện cậu không lấy lại tiền lẻ thế mà lại không nói gì thêm.

“Chuyện đó… kỳ thật tôi mới đến, cũng không nên làm khó người ta đúng không?” Hách Phúng giải thích: “Huống hồ tạo quan hệ tốt với bà con láng giềng xung quanh cũng là một chuyện rất quan trọng.”

Đương nhiên, sau khi làm thân với người ta sẽ bắt tay tìm hiểu bí mật thầm kín của Lâm Thâm hoặc mấy cái khác, chứ có cậy miệng, anh ta cũng chả thèm nói một chữ.

Lâm Thâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hách Phúng mới dám thở phào một hơi.

“Cậu không cần giải thích với tôi.”

Lại nghe thấy Lâm Thâm nói tiếp: “Nếu như cậu đã quyết định, thì tổn thất cậu phải phụ trách. Về chuyện rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ gì, tôi không có hứng thú muốn biết.”

Hách Phúng nghẹn họng, một lúc lâu mới phun ra một câu.

“Rốt cuộc anh đã ở trên núi bao lâu vậy?”

Cách nói chuyện của Lâm Thâm hoàn toàn không thèm kiêng nể ai, một chút mặt mũi cũng không cho, nói trắng ra là lạnh lùng vô tình, có ai mà lại nói thẳng mặt với nhân viên mới mướn như vậy không? Cho dù trong lòng nghĩ vậy, tối thiểu khi nói ra cũng phải che dấu một chút chứ. Người bình thường cũng không ai phạm phải sai lầm cấp thấp khi giao tiếp này, Hách Phúng nghiêm túc hoài nghi rằng Lâm Thâm không hề biết kỹ năng giao tiếp với người khác.

Có điều nhìn anh nói chuyện với chú Vương cũng bình thường mà.

Liếc nhìn Hách Phúng đang suy nghĩ sâu xa một cái, anh không trả lời, Lâm Thâm tiếp tục bước đi. Mấy cái bao đồ đều do anh xách, không hề đưa cho Hách Phúng xách thứ gì. Trên thực tế, Hách Phúng chưa quen với đường núi, cầm một túi nặng như vậy mắc công lại làm rớt.

Lâm Thâm tựa hồ chú ý tới điểm ấy, cũng không tính sẽ đưa cho cậu cầm. Có điều loại quan tâm cẩn thận này xuất phát từ lòng yêu mến cấp dưới, hay vì bản năng tính lợi tính hại thì phải coi lại.

Hách Phúng đoán khoảng 99,999% nằm ở vế sau.

Hai người đi đến giữa sườn núi thì trời đã không còn sớm, không biết từ khi nào trên trời đã có một đám mây đen rất lớn, báo hiệu trời sẽ có mưa to.

“Gió lên rồi.”

Lâm Thâm đi ở phía trước đột nhiên nói: “Tối hôm nay sẽ có mưa to.”

“Đúng vậy.” Hách Phúng không chút để ý mà trả lời: “Vậy chẳng phải chúng ta phải chạy nhanh về thu quần áo vào à?”

“Sau cơn mưa, mọi dấu vết trên mặt đất sẽ bị xóa sạch.” Lâm Thâm nói tiếp.

Hách Phúng chẳng hiểu mô tê gì, anh ta đột nhiên nói cái này làm gì vậy?

Giây tiếp theo, cậu liền thấy Lâm Thâm cầm cả đống đồ nhét vào ngực cậu, còn mình chạy đi.

“Này, từ từ! Anh muốn đi đâu?!”

Bóng người đã chạy đi xa, không trả lời cậu, chui thẳng vào rừng. Rất nhanh chóng chỉ vài bước nhảy, đã không thấy tăm hơi.

Cầm một đống đồ, Hách Phúng không biết nói gì thêm. Thằng cha Lâm Thâm này, cậu thật sự nhìn không thấu anh ta, toàn làm mấy chuyện khó hiểu không báo trước.

Người đi rồi, Hách Phúng chỉ có thể cầm đống đồ tiếp tục đi. Khoảng nửa tiếng sau, cậu về đến nhà gỗ.

Bên ngoài quả thật còn vài bộ quần áo đang phơi, Hách Phúng đem đống đồ để vào phòng bếp, đi ra lấy quần áo vào.

Trong tay cậu đang cầm một cái quần lót tứ giác màu đen lạ hoắc. Từ khi cậu đến đây, lấy quần áo và mấy việc linh tinh gì đó Lâm Thâm đều để cậu làm. Hiện tại, Hách Phúng đã có thể bình thản giúp một thằng đực rựa khác lấy quần lót vào… Quần lót và mấy thứ ba chấm khác, cậu đã miễn dịch với nó.

Thực tế chứng minh năng lực thích hứng của con người quả nhiên rất mạnh.

Đùng Đùng Đoàng…

Một tia sét đánh trên đỉnh đầu, gần như là nghe bên tai. Hình như vì ở trên núi nên khoảng cách với đám mây đen kia cũng rất gần, mơ hồ thấy được cả dòng điện lưu chuyển trong từng tia sét.

“Không xong rồi.”

Sờ giọt nước trên trán, Hách Phúng cảm giác trời đã bắt đầu mưa lâm râm, vội vã xoay người, đem quần áo bỏ vào thau rồi ôm vào nhà.

Lúc này sắc trời đã tối đen, rõ ràng mới ba bốn giờ chiều, lại tối như đêm khuya. Mưa trên núi đặc biệt dữ dội, kể cả khí thế cũng không giống như bình thường.

Xoạt xoạt.

Trong bụi cây tùng cạnh nhà có cái gì đó đang động đậy.

Hách Phúng vừa chạy tới cửa giật giật lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không. Giây tiếp theo, cậu tận mắt chứng kiến bụi cây đang chuyển động, như có con gì đó đang núp bên trong.

Không phải chứ?

Cậu căng thẳng dựa lưng vào cửa, đồng thời đánh giá xung quanh có cái gì tiện tay lấy làm vũ khí không.

Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này rất có khả năng là dã thú chạy vào sân trú mưa.

Hách Phúng cầm chặt cây chổi mới tìm được, đồng thời lấy thau quần áo làm tấm khiên che trước người, đề phòng nhìn bụi cây đang di chuyển kia.

Xoạt xoạt, bụi cây rung mạnh hơn, động tác mạnh mẽ như vậy chắc chắn là một dã thú không hề nhỏ chuẩn bị đến gần rồi.

Mãi đến lúc bụi cây di chuyển đến gần cậu, dã thú hình như chuẩn bị ra khỏi bụi cây. Giây tiếp theo, một bóng đen nhảy xổ ra.

Chính là lúc này, Hách Phúng ném thau quần áo qua, chuẩn xác ném lên đầu dã thú, tay phải cậu cầm cây chổi, hét lớn một tiếng dùng sức đánh.

Bộp…

Đánh trúng rồi!

“Shhh… Đau quá.”

Hở, dã thú cũng biết nói chuyện à?

Hách Phúng trợn mắt há mồm, có chút thấp thỏm nhìn thau đồ. Dưới đống quần áo kia là một sinh vật chưa xác định đang nhúc nhích. Lúc nãy không phải mình đánh trúng con người chứ?

“Đáng đánh.”

Trong lúc cậu ngẩn người, Lâm Thâm phủ đầy lá cây, cũng từ trong bụi rậm chui ra.

“Lúc tôi đuổi theo nó đến đây, đã nghĩ cậu có thể bắt được nó.”

Lâm Thâm hiếm khi khen cậu được một câu: “Làm không tồi.”

Đuổi?

Hách Phúng chú ý tới cách dùng từ của anh, lập tức hỏi:

“Anh đuổi theo dã thú hả?”

Lâm Thâm liếc cậu một cái “Tay không mà dám dí nó?” Ai lại đi làm chuyện ngu ngốc như vậy?

“Ờm, vậy… rốt cuộc nó là con gì thế?”

Thay cho câu trả lời, Lâm Thâm đi qua bới đống quần áo lên, dần dần hiện ra một cái đầu đen như mun – là đầu người, đầu của người sống.

Thì ra là một thằng nhóc, Hách Phúng nhìn má bên trái của nó có một vệt đỏ, hình dạng đó trùng khớp với cái đuôi chổi.

Hách Phúng âm thầm lặng lẽ đem chổi giấu ra phía sau, rồi tiến lên dịu dàng nói với đứa bé kia:

“Nhóc nè… Em không sao chứ?”

“Phụt… phụt!”

Phun mấy lá cây trong miệng ra, thằng nhóc xui xẻo bị Hách Phúng cho là dã thú đánh không thương tiếc rốt cuộc cũng nói chuyện.

“Mấy người thật là khốn kiếp! Dám đánh tôi thảm như vậy. Cmn, đừng để ông đây bắt được! Ông mà bắt được nhất định đem hai người… Đừng…ưm ưm…”

Nhìn Lâm Thâm dùng quần áo nhét vào miệng thằng quỷ nhỏ kia, khóe miệng Hách Phúng giật giật, rốt cuộc cũng miễn cưỡng giữ được nụ cười thân thiện trên mặt.

Cậu ngẩng đầu, nhìn tên đầu sỏ, hỏi:

“Ranh con… à thằng nhóc này anh lừa ở đâu ra vậy?”

“Không phải tôi lừa nó. Thằng quỷ nhỏ này trốn trên núi đó.”

Hách Phúng sửng sốt: ”Chẳng lẽ là…”

“Chính là thằng nhóc trưa hôm nay chạy như điên rồi tông sầm vào cậu đó.”

Lâm Thâm nói: “Tôi mất cả ngày mới tìm được nó, rồi đuổi nó từ trong cánh rừng chạy đến đây.”

“Phụt!” Tiểu quỷ kia phun quần áo ra. “Ông tìm tôi làm gì? Căn bản tôi không cần người ta tìm thấy tôi! Là ông phá hư chuyện tốt của tôi! Khốn kiếp, đầu heo, vương bát… ”

Lúc này người bịt miệng thằng nhóc đó chính là Hách Phúng, cậu cười cười với nó nói: “Nhóc mà còn dám chửi bậy, cẩn thận anh nhét cái này vào miệng nhóc.”

Cậu quơ quơ thứ đang cầm trong tay, thì ra cái quần lót màu đen của Lâm Thân.

“Ưm… ưm… a….a! Ưm… ưm… ưm” Bị bịt miệng lại, thẳng nhỏ chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm a a tối nghĩa.

“Liệu hồn đi, anh dám nói thì dám làm.” Không biết nó nghe hiểu hay không, Hách Phúng tiếp tục đe dọa nó.

“Nếu nhóc không nghe lời, anh có thể tìm được nhiều thứ nhét kín miệng nhóc. Nhóc biết trên núi này có nhiều gì nhất không? Mấy cái khác thì không có chứ phân thì không hiếm, anh nhớ ở sau nhà còn có một hầm ủ phân, muốn anh ném nhóc vào đó không, chắc vậy nhóc mới ngoan một chút nhỉ?”

“…”

Đáng thương cho tiểu quỷ mới bước chân vào đời, dưới nụ cười của ác ma, sợ tới mức không dám động đậy.

“Anh buông tay ra, nhóc không được phản kháng không được chửi bậy, hiểu chưa?”

“Ừm… ừm!”

Hách Phúng nhìn tiểu quỷ kia liều mạng gật đầu đích, thử buông tay.

“Đồ khốn… hức!”

Hách Phúng dùng tốc độ sấm sét vơ đại cái gì gần tay nhất nhét vào miệng thằng quỷ nhỏ.

Nó ngây ngẩn cả người, cũng nghẹn ngào, chờ đến khi nó biết cái gì đang nằm trong miệng nó, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, hai mắt nhắm đảo liên tục, cứ như vậy hôn mê.

“Mới thế đã xỉu à, mình có làm quá hay không nhỉ?”

Hách Phúng chậc chậc cảm thán, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh không rõ nguồn gốc, lạnh hết cả sống lưng.

Cậu cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt Lâm Thâm y như ác quỷ đòi mạng nhìn chằm chằm vào mình.

”Quần lót của tôi à?”

“Ờm…”

“Là cái ngày hôm qua mới giặt.”

“Không phải, làm ơn nghe tôi giải thích đi Lâm Thâm! Đây là do tình thế bắt buộc thôi, đột nhiên thằng ranh…”

Lâm Thâm gật đầu, thấy anh hành động như thế, chế độ cảnh báo nguy hiểm của Hách Phúng lập tức báo động đỏ, xong phim rồi!!!

“Tôi nói rồi, những chuyện cậu làm, tôi không cần biết lý do, chỉ cần cậu chịu trách nhiệm. Về phần cái quần lót này…” Hách liếc cậu một cái “Cho cậu hai lựa chọn. Một, mua cho tôi 100 cái quần lót mới. Hai là bắt đầu từ hôm nay, cậu phụ trách giặt quần lót của tôi một trăm lần. Tự cậu chọn đi.”

Nói rồi Lâm Thâm vác tiểu quỷ đang hôn mê trên mặt đất vào nhà, để lại Hách Phúng vẫn đứng bế tắc tại chỗ, sắc mặt xanh trắng.

Mua một trăm cái quần lót? Tào lao, tiền lương tháng sau của cậu còn chưa có, tiền đâu mà mua?

Giúp Lâm Thâm giặt quần lót miễn phí?! Không, đây quả thực là chuyện còn tuyệt vọng hơn khi nói cho cậu biết phụ nữ trên đời này chết hết rồi.

Chính là hình như cậu không còn lựa chọn nào khác.

Đùng… đùng…

Giống như muốn phối hợp với tâm tình của Hách Phúng lúc này, sấm sét lại hiện ra, một tia sét cắt ngang không trung, chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Hách Phúng.

Mưa to giàn giụa trút xuống.

Facebook Comments


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.