Ra cửa, Ngô Cảnh An đá qua một cái, “Diễn không tồi! Vì cái bánh bao mà rơi nước mắt, Tưởng Lộ cậu cũng thật cố gắng!”
Tưởng Lộ không cho là đúng, “Cố gắng cái gì, tôi kiếm thêm được một mẹ, sau này có thêm người thương.”
Ngô Cảnh An cười cười, “Được đó, chờ ngày nào đó mẹ tôi không thể động đậy được nữa, tôi với cậu thay nhau hầu hạ!”
Tưởng Lộ dán sát lại, hai mắt mở to chớp chớp mờ ám, “Mình tôi không được, cùng nhau hầu hạ được không?”
“Cút!”
Tiễn Tưởng Lộ xong, Ngô Cảnh An ở thêm bốn năm ngày mới trở về.
Trước khi đi, Trương Thục cùng con trai vào trong phòng nhỏ nói chuyện tâm sự một hồi.
“Mẹ thấy Tiểu Lộ không tồi, nó cũng có ý với con, con cũng đừng làm cao, sống thật tốt cùng người ta đi.”
“Bạn bè, mẹ không nói các con không phải bạn bè, nhưng bạn bè cùng nhau lâu biến thành vợ chồng cũng không phải ít, con cùng Tiểu Lộ làm bạn nhiều năm như vậy, hiểu biết lẫn nhau, càng dễ phát triển.”
“Con cũng đừng ngại mẹ dong dài, con nói xem con cũng sắp ba mươi, chuyện tình cảm vẫn không yên ổn, mẹ không lo sao được! Con người Tiểu Lộ rất tốt, chạy thật xa đến đây làm gì chứ, con trai, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, nghe mẹ, không sai đâu!””Mẹ nói, Tiểu Lộ có chỗ nào không tốt, mẹ nó mất sớm, con ngay cả mẹ vợ cũng không có, bớt lo bao nhiêu, quả thực đốt đèn ***g cũng tìm không thấy, con còn chọn lựa, kén cá chọn canh cho lắm rồi ở một mình cả đời đi!”
Cửa “soạt” một tiếng mở ra lại “binh” một tiếng đóng lại, mẹ anh tức giận bỏ đi.
Ngô Cảnh An đau đầu nằm trên giường, bị mẹ oanh tạc hơn một giờ, đầu của anh cũng sắp nổ.
Người già rồi có phải đều như thế không, dù anh giải thích hai người là bạn, chỉ là đùa vui bao nhiêu, mẹ anh vẫn là vào tai phải ra tai trái.
Không đúng, có lẽ cả hai lỗ tai đều ném lại phòng ngủ, chỉ đem theo miệng tới.
Đến lúc đi, chú Phương kiên trì tiễn anh đến thành phố, xe lửa còn chưa chạy, hai người ở gần thị trấn T gọi chút đồ ăn.
Chú Phương mua hai lon bia ở đối diện siêu thị, mở một lon đưa cho anh.
Ngô Cảnh An nhận lấy uống một mạch, không dám nói cảm ơn, sợ chú ấy thấy xa lạ.
Ăn xong, chú Phương cười tủm tỉm nói với anh, “An Tử, đừng chê mẹ con dài dòng, bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho con.”
“Con biết.”
“Tiểu Lộ…”
Ngô Cảnh An sợ lại nói cái gì, đầu tiên là mẹ anh, giờ lại đến chú Phương, hai ông bà thay nhau ra trận, có còn để cho người ta sống không.
“Chú Phương, thật sự chỉ là bạn bè, hai người đều hiểu lầm.”
Chú Phương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu, “Mấy ngày nay bị mẹ con lải nhải nhiều lắm rồi phải không, ha ha… Con đừng vội, chú muốn nói Tiểu Lộ đứa nhỏ này không tồi đấy, nhưng, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng con cái gì. An Tử, chú với mẹ con ở cùng nhau chín năm rồi đấy, hằng năm con đều đến hai lần. Chú, cũng coi như nửa cha con, chú nhìn ra, lần này con đến, có tâm sự.”
Tay cầm đũa của Ngô Cảnh An dừng một chút, chậm rãi giương mắt nhìn chú Phương.
Ông già vẫn cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền hòa thân thiết.
“Trước kia con chưa bao giờ nhìn hoa cỏ trong vườn mà ngẩn người, cũng sẽ không nửa đêm đứng dậy hút một điếu thuốc.”
Ngô Cảnh An không nhớ rõ mình có thật sự làm như vậy hay không, có lẽ thời điểm chính mình đang ở trong u buồn bàng hoàng, chỉ nhớ rõ những thương đó, đau đó, mà đối với những hành vi giải sầu kia ngược lại nhớ không được.
Chú Phương cũng là tâm tư của một người cha, lại lưu ý đến.
“Chú Phương, con…”
Chú Phương gật gật đầu, “Không có việc gì, An Tử, lúc tuổi trẻ, ai mà chẳng có chút chuyện phiền lòng. Nếu là phương diện tình cảm, chú với mẹ con thật cũng không giúp được con. Bà ấy sở dĩ thúc giục chuyện giữa con và Tiểu Lộ, cũng chỉ là sợ con tương lai sau này một người cô đơn. An Tử, các con… Muốn tìm một người làm bạn không dễ dàng. Nhiều năm như vậy, con cũng chịu không ít đau khổ đi. An Tử, chỉ cần chú và mẹ con còn sống một ngày, nơi này vĩnh viễn vẫn là nhà của con, nếu trong lòng khổ sở lại trở lại đây ở mấy ngày, có lẽ chú Phương không thể giúp con giải quyết, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho con một chén mì nước. Đây không phải là ý nghĩa của gia đình sao! Mệt mệt mỏi mỏi, liền trở về, đừng ngại, nhớ kỹ, đây là nhà con, chú và mẹ con không phải người ngoài.”Ngô Cảnh An rốt cuộc ăn không vô nữa, thức ăn dừng lại trong cổ họng, nghẹn làm anh khó chịu. Anh đứng lên, “Chú Phương, con đi ra ngoài một chút.”
Ra cửa, đi mau vài bước, rẽ vào ngõ nhỏ gần đó, dựa vào tường, anh đưa tay che lên trán mình, thân mình không kiềm chế được mà run rẩy.
Có cái gì, chảy xuống lòng bàn tay.
Bao nhiêu ngày qua, chưa từng có ai hỏi anh, đau tới mức nào.
Đau đến nỗi như xé rách tâm can, nhưng anh, dù với ai cũng không thể nói.
Chuyện yêu đương của anh không vẻ vang, chuyện yêu đương của anh rất buồn cười, thậm chí cái gọi là yêu kia bản thân nó đã là chuyện cười.
Vì thế vết thương chỉ có thể giấu dưới lớp quần áo, đau chỉ có thể giấu trong thân thể.
Anh cho rằng đã che giấu rất tốt, lại vẫn bị một người đàn ông một năm chỉ gặp hai lần xem thấu.
Người đàn ông kia không phải cha ruột anh, lại sẽ để ý những lúc anh ngẩn người, hút thuốc, cho ra kết luận anh bị thương.
Đau tới mức nào?
Anh cũng không thể nói là rất đau, đau đến chết, đau đến mức anh muốn vác dao đi làm thịt tên khốn kiếp Hứa Huy kia.
Chú Phương nói trong lòng có khó chịu, hãy trở lại, chú sẽ làm một chén mì nước con thích ăn, đừng ngại, nơi này vĩnh viễn là nhà con, chú và mẹ con không phải người ngoài.
Thì ra, anh còn có nhà, còn có nơi để trở về làm nũng, khóc rống lên.
Anh nên cười, nên biết ơn không phải sao? Sao nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
Yếu đuối không ngừng được như kéo tơ lột kén từng sợi từng sợi từ trong thân thể để lộ ra.
Lúc này, anh tận tình phát tiết.
Trước lúc lên xe lửa, anh xoay người trịnh trọng nói với chú Phương:
“Cảm ơn ba!”
Chữ “ba” này, anh gọi rất nặng.
Khom người thật thấp cúi chào, anh đem cảm kích từ tận đáy lòng biểu đạt ra.
Người đàn ông này, không phải cha ruột anh, lại hơn hẳn người cha như u ác tính sinh ra anh.
Người đàn ông này, xứng đáng với tiếng gọi này của anh.
Chú Phương mờ mịt tiếp thu tiếng xưng hô này, dần dần, ướt hốc mắt.
Xe lửa đi thật xa, Ngô Cảnh An nhìn bóng dáng người đàn ông kia xa dần, hình như còn phất phất tay với anh, hình như, khóe miệng vẫn treo nụ cười bất biến kia.
Mệt, mệt mỏi, đau đớn, sẽ trở lại! Nơi này, là nhà anh!
Xuống xe lửa đổi xe bus, mười phút sau, mượn một câu trên tờ rơi quảng cáo du lịch, “Trở lại căn nhà ấm áp!”
Ngô Cảnh An ném hành lý, vọt vào phòng tắm thoải mái tắm một trận, mở điều hòa, mĩ mãn ngủ một giấc.
Tục ngữ nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, nằm ở chỗ quen thuộc, ngửi hương vị của nhà, chỉ vài phút sau đã đi vào mộng đẹp.Còn dư hai ngày nghỉ, thừa dịp hai ngày này, anh phá lệ tổng vệ sinh một lần.
Đem toàn bộ quần áo mùa đông ra phơi nắng, sàn nhà trong ngoài chùi ba lượt, ga giường vỏ chăn ném vào máy giặt quần áo, chùi rửa góc nhà góc tủ không còn một chút bụi.
Làm xong tất cả, mệt rũ cả người.
Cơm trưa chưa ăn, để bụng đói đến buổi chiều, thật sự không có sức, kiên cường chống đỡ lết đến phố bán thức ăn gần đó tìm một chén mì sợi.
Sau đó đi dạo siêu thị, muốn mua một chút đồ buổi tối đến nhà chú Câm.
Tại khu bán hoa quả, nhân viên bán hàng Tiểu Trương quen mặt trêu ghẹo nói hôm nay sầu riêng không tồi, có muốn ngửi thử hay không.
Ngô Cảnh An không để ý đến chế nhạo của hắn, nhìn mấy quả sầu riêng chín đến sắp nứt ra, đẩy xe mua sắm xoay mặt chạy lấy người.
Thích thì sao chứ, còn phải suy nghĩ đến ví tiền của bản thân, không biết tự lượng sức mình, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy kết quả đáng ghê tởm.
Mua chút đồ ăn cùng vật dụng hằng ngày, ra khỏi siêu thị, khu trò chơi điện tử đối diện mở nhạc rung trời, nghĩ nghĩ, anh đi vào chơi một hồi.
Điên cuồng ném bóng rổ, nóng đến mức đầu anh đầy mồ hôi, vẫn chỉ có thể qua cửa thứ nhất, cửa thứ hai cần 150 điểm mệt chết cũng không đạt được.
Bắn súng, anh tưởng tượng những con sâu ghê tởm trong màn hình lớn trước mặt đều là mặt con nhà giàu, vì thế ánh mắt hung ác nhìn chúng bị nổ tan xác, đầu óc ruột gan máu me một mảnh.
Thoải mái!
Chơi một giờ mới về, đi đến cửa nhà, Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn tay nắm cửa treo mấy hộp sầu riêng đã lột vỏ.
Đệt, này, này, ai mà tốt bụng như vậy, phân phát sầu riêng!
Nhìn nhìn tay nắm cửa phòng bên cạnh, không đúng, không có gì, rõ ràng là không phải phân phát.
Ngô Cảnh An tới gần túi platic, dùng sức hít hít, đem toàn bộ mùi vị hít vào trong bụng, ôi cái mùi này!
Sau đó lấy di động ra gọi cho Tưởng Lộ.
“Cậu tới nhà tôi?”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím điên cuồng, “Cái gì? Honey, cậu nhớ tôi?”
Ngô Cảnh An càng buồn bực, “Cậu chưa từng tới?”
“Chỗ nào? Nhà cậu? Tôi hôm nay rất bận, từ sáng tới giờ mông còn chưa rời ghế dựa, đến giờ cơm trưa còn chưa ăn đâu! Hôm nay không đến chỗ cậu được, ngoan, ngày mai tôi đến!”
Ngô Cảnh An xem xét túi platic chứa toàn sầu riêng trong tay, đây ít nhất cũng phải hai trái sầu riêng to mới có thể lột ra được nhiều như vậy.
“Không cần, trước cửa nhà tôi treo một túi sầu riêng to, tôi tưởng cậu tới.”
“Hắc, mệnh cậu tốt thật, sao tôi lại không gặp phải chuyện như thế chứ, vậy cậu còn vô nghĩa cái gì, nhanh chóng lấy vào nhà ăn đi thôi!”Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, không ổn, “Cũng không biết ai để, có lẽ là để nhầm cửa, sao có thể tùy tiện lấy đi. Lỡ như người ta trở về tìm thì làm sao?”
“Quan tâm làm gì! Hắn bỏ nhầm cửa coi như hắn xui xẻo, ai bảo hắn không mọc mắt, cho nên cậu nhanh chóng lấy vào ăn, tiêu diệt chứng cớ, không phải cậu thích thứ này sao.”
“Rất thiếu đạo đức, thôi, cậu làm việc đi!”
Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An lại phát sầu.
Giờ mà coi như không phát hiện, tiếp tục để ở đây, không chừng bị ai tiện tay dắt dê trộm đi, được rồi, coi như tiểu khu này người người đều văn minh, nhưng để trong trời nóng thế này một buổi chiều, còn không phải hỏng sao!
Lấy vào trong phòng? Lại sợ người ta trở về nhìn không rõ cửa, hoặc là gặp phải một kẻ không nói lý, mắng anh ham món lợi nhỏ.
Đệch, món ngon trước mắt chỉ có thể nhìn không thể ăn, đây là chuyện gì!
Ôm tâm tình phức tạp, Ngô Cảnh An lưu luyến dời khỏi túi sầu riêng trước mắt.
Vào phòng xong, anh ngồi không được đứng cũng không xong, vẫn quan tâm đến gói mỹ vị trước cửa, vểnh tai nghe động tĩnh trên hành lang.
Có người lên lầu, mẹ nó, lại dừng ngay tầng này.
Là muốn dắt dê sao? Không đúng, dắt sầu riêng.
Ngô Cảnh An tựa cửa nhìn qua mắt mèo ra ngoài.
Tiếng bước chân lần thứ hai vang lên, người nọ lên lầu.
Ngô Cảnh An hoảng hốt mở cửa, nhìn gói sầu riêng kia còn thành thành thật thật treo trên cửa, nháy mắt thả tim xuống.
Một giờ sau, nhà bác Từ tầng năm gõ vang cửa nhà anh, “Bác nói này Tiểu Ngô, cháu cũng thật sơ ý, sao lại đem đồ quý như vậy quên ngoài cửa, bị ai lấy đi thì làm thế nào! Nhanh chóng lấy vào đi, cái mùi này nha, thiếu chút nữa thì hun chết bác rồi.”
Ngô Cảnh An gật đầu, yên tâm thoải mái mà nhận cái gói sầu riêng anh tâm tâm niệm niệm.
Lại không dám ăn, lại chờ thêm hai giờ, đến chạng vạng, anh bất chấp tất cả đem thứ kia đến nhà chú Câm.
Sợ cái gì, nếu thật có người đến tìm đền tiền là được, không phải, không phải chỉ mấy trăm tệ sao! Có giỏi thì tháng này ông đây cai thuốc!
Lúc ăn cơm ở nhà chú Câm, chú Trương nói sẽ mang chú Câm đi bờ biển chơi một chút, khoảng hơn nửa tháng! Bảo anh không cần đến đây.
Ngô Cảnh An nghe xong hâm mộ ghen tị không thôi, đương nhiên, không hận.
Từ lúc anh quen biết hai người đến nay, đã bị cái thái độ không lúc nào quên diễn ân ái này của hai người đả động, mới có thể khiến anh vẫn luôn kiên trì đi trên con đường này. Tin tưởng sẽ có kỳ tích.
Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An đi đại học X.
Nhớ rõ Tưởng Lộ từng nói Trương Tề học tiếng Trung, khó khăn tìm được khoa tiếng Trung, lại nghe nói Trương Tề xin nghỉ một tuần.
Ngô Cảnh An bất đắc dĩ trở về nhà, buổi chiều thu dọn một chút xong, chuẩn bị tinh thần bị kiểm điểm nghi vấn ngồi trên xe đi làm.
Đến ký túc xá đầu tiên là bị một phòng người bao vây truy hỏi trong thời gian này anh đi đâu làm chuyện tốt gì, điện thoại cũng toàn bộ không tiếp chơi mất tích, có phải lên nhầm cái thuyền giặc toàn MM, luyến tiếc xuống khỏi giường?
(MM: muội muội, em gái)
Đi làm, Khổng Tân, Đại Cương, Tiểu Kiều làm đại diện, một đám người lại càng thẩm vấn anh một trận.
Ngô Cảnh An không chống đỡ được, thối lui tới góc tường, giơ cánh tay, ánh mắt u oán nhìn một đám đàn ông, “Tha tiểu nhân một mạng đi, lần sau tiểu nhân không dám, không dám nữa.”
Một tay Khổng Tân đặt trên bả vai anh, cùng anh ngồi xổm xuống, “Nói nghe một chút, cậu bị hồ ly tinh nào mê hoặc đến nhà cũng không về, không sao, anh giúp cậu giữ bí mật.”
Đại Cương vuốt cằm cười đến muốn có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu,”Hắc hắc, mang đến cho các anh nhìn xem cái thì càng tốt, đừng chỉ lo vui vẻ một mình, cất giấu nhiều ăn không tiêu đâu! Đúng không?”
Ngô Cảnh An lắc đầu, liên tục thở dài, “Aiz, tôi vừa mới thất tình, ra khỏi nhà chữa thương, xem tôi gầy như vậy còn không rõ sao? Các vị, xin thương xót, để cho tôi một đường lui đi!”
Tiểu Kiều tiếc hận chậc lưỡi, “Nhìn xem, anh Ngô của chúng ta đã gầy thành thế này, mấy anh em vẫn nên nhanh chóng, ngày mai mua ngưu tiên tới bồi bổ đi!”
(Ngưu tiên: pín bò, bộ phận sinh dục của bò đực)
Tiếng cười nổi lên bốn phía.
Khó khăn trốn thoát khỏi ma chưởng của đám vô nhân tính kia, Ngô Cảnh An ngồi dựa vào ghế trong phòng trực ban, ai thán mình kết toàn là một đám bạn xấu.
Nghỉ ngơi năm phút, nhận mệnh lấy nón bảo hộ đội lên đi vào phân xưởng làm việc.
Việc, vẫn phải làm ngày, vẫn phải qua.
Tên khốn nạn kia một ngày còn chưa chọc thủng lai lịch của anh, anh vẫn phải đeo mặt nạ trộn lẫn qua ngày.
Cuộc sống không có tiền, cũng đành phải như vậy.
Khởi động thiết bị xong, anh trở lại phòng trực ban điền ghi chép.
Đúng giờ, Lâm Giai Giai đem bình lấy mẫu đã chuẩn bị xong đi ra ngoài.
Cửa phòng trực ban vang lên tiếng bị người kéo mở ra, Lâm Giai Giai kinh ngạc kêu lên.”HứaHuy?” <ins class=”adsbygoogle”