Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 28: Đổi vị



Hai tuần lễ này bọn họ hầu như như hình với bóng, quan hệ tốt đến nỗi Liêu Thắng Anh buồn bực hoài nghi, “Hai người thân thiết đến thế từ lúc nào vậy, Hứa Huy, mày là đồ vô lương tâm, tao đối xử tốt với mày như thế, mày lại có mới nới cũ, vứt bỏ tao, tao không sống nổi nữa!”

Ngô Cảnh An đi cùng Hứa Huy nhiều lần, cũng đã quen mấy lời đùa giỡn giữa bọn họ, ngồi yên tĩnh một bên ăn gì đó, giả vờ nhã nhặn.

Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt nhìn chằm chằm làm cả người anh không được tự nhiên, vì thế quay đầu, người tới có chút quen mắt, dù sao đều là hồ bằng cẩu hữu của Hứa Huy, chỉ là nhất thời không nhớ ra tên.

Người nọ cười cười, hỏi, “Lão Ngô đúng không, cậu với Hứa Huy, là bạn bè?”

Ngô Cảnh An vừa mới nhét một đũa rau xanh vào miệng liền nuốt không trôi, anh liếc nhìn người đàn ông kia, “Có ý gì?”

Trên mặt người nọ không có biểu cảm gì lớn, vẫn là nụ cười thản nhiên lúc trước, hắn nhìn nhìn Ngô Cảnh An, lại chuyển tầm mắt sang người Hứa Huy, “Hứa Huy xem như là người có bối cảnh tốt nhất trong đám bạn học đại học chúng tôi, tôi coi như có vài phần hiểu biết về cậu ta. Cậu ta, quá ham chơi, có đôi khi điên cuồng lên căn bản sẽ chẳng bận tâm tâm tình người khác, cũng không phải phá phách cái gì, chẳng qua…”

Hắn ý vị sâu xa nhìn Ngô Cảnh An, “Có một số việc, cậu ta chơi được, nhưng cậu, lại chơi không nổi.”

Lời người kia nói thật khiến người ta không thoải mái, nhưng bất ngờ là, phối hợp với khuôn mặt đoan chính ôn hòa của cậu ta, lại không khiến người ta phản cảm.

Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ về lời hắn nói, đang định hỏi lại, có người gọi một câu, “Socola…”

Người nọ liền cười với Ngô Cảnh An rồi rời đi, lúc này anh mới nhớ ra tên cùng biệt danh của người nọ.

Kỳ thật, nếu khi đó anh có thể nghĩ kỹ về những gì Hách Thời nói, có lẽ, những chuyện sau đó đều sẽ không phát sinh.

Anh sẽ không hoang đường như vậy mà nói ra câu nói ấy, sẽ không nếm đến ly rượu độc kia, sẽ không…

Sau này nhớ lại hối hận rất nhiều, nhưng hối hận, vĩnh viễn không thay đổi được hiện thực.

Có một số việc, nhất định phải phát sinh, có vài người, nhất định phải thanh tỉnh.

Thảm thương chính là, ngày nào đó, đúng là sinh nhật Ngô Cảnh An.Sáng sớm, anh đã nhận được điện thoại của chú Câm.

Sinh nhật hằng năm, đều là do chú Câm nhắc nhở anh mới nhớ rõ, sau đó làm theo phép đến nhà chú ấy ăn bữa cơm xem như chúc mừng.

Vừa mới gác điện thoại của chú Câm, mẹ anh đã theo sát mà gọi tới.

Lại là những lời lẽ tầm thường, làm một loạt giáo dục thuyết phục xung quanh đời sống tình cảm của anh, cái gì mà không cần kén chọn cái gì mà gặp được người thích hợp là được, đừng cứ luôn một mình, làm mẹ lo lắng.

Cuối cùng rốt cuộc trở về chính đề, lấy một câu sinh nhật vui vẻ làm kết thúc.

Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An bịt kín chăn muốn ngủ thêm một giấc.

Sinh nhật, sinh nhật, ngoại trừ nhắc nhở anh vừa già thêm một tuổi, còn có thể có ý nghĩa gì?

Đàn ông hai mươi tám tuổi vô tích sự một kẻ làm bạn cũng không có, chỉ có thể trở thành đề tài chuyện cười trong miệng bảy cô tám dì hàng xóm láng giềng.

Sinh nhật, sinh nhật, sinh nhật cái quái gì!

Lúc di động vang lên lần thứ ba, Ngô Cảnh An bực bội, quát lên với đầu kia điện thoại, “Ông đây hôm nay chẳng qua là một cái sinh nhật, mặc kệ là ai, đều đừng nói lời vô nghĩa!”

Không chờ anh cúp máy, đầu kia điện thoại vang lên một tiếng cười không có ý tốt.

Ngô Cảnh An nghi hoặc mà liếc nhìn màn hình di động, đệt, lại là oan gia!

Oan gia cười nói, “Sinh nhật à, sao không nói sớm, gặp mặt đi, tôi giúp cậu chúc mừng!”

Ngô Cảnh An tức giận rống, “Lỗ tai cậu có vấn đề à, tôi đã nói là bỏ đi!”

“Vì sao chứ? Đã sắp ba mươi, không nên chúc mừng một chút sao?”

“Chúc mừng cái gì lại đi chúc mừng ba mươi, cậu thiếu đức vừa vừa thôi!”

“Ha ha, đi, mặc kệ cậu đồng ý hay không, sự thật vẫn là thế, được rồi, đổi cách nói khác, không nói chúc mừng, nói tạm biệt được chưa, tạm biệt năm qua, nói thế nào cũng là lớn thêm một tuổi.”

“Cmn cậu cứ chọc ngoáy đi, chờ lúc cậu ba mươi, tôi…”

Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem lời này nuốt lại vào bụng. Lúc hắn ba mươi, mặc kệ có cùng với Lâm Giai Giai hay không, đều không liên quan gì tới mình. Ở khu nhà cao cấp, uống champagne, sao còn có thể giao tiếp cùng anh?

“Cậu thế nào? Có phải chỉ có thể nghĩ đến tục chiêu lấy bánh ngọt ụp vào đầu tôi nên ngại nói không, hừ, ba mươi phút sau đến dưới lầu đón cậu, nhanh lên đi!”

Người kia không đợi anh kháng nghị, thẳng thắn cúp điện thoại.

Ngô Cảnh An mắng vào điện thoại vài tiếng, không tình nguyện mà rời khỏi ổ chăn, đứng lên đánh răng rửa mặt thay quần áo ra cửa.

Hứa Huy đến đúng giờ làm Ngô Cảnh An có chút kinh ngạc nho nhỏ, nha, khó có hôm thiếu gia đúng giờ.

Lên xe, Ngô Cảnh An hỏi, “Đi đâu?”Hứa Huy cười, “Người sinh nhật muốn đi nơi nào tổ chức đây?”

Ngô Cảnh An bật cười, “Cậu thật đúng là không có việc gì làm, cậu đã thấy bao nhiêu đàn ông ba mươi không nhỏ không già đi làm sinh nhật, muốn để người ta nói ấu trĩ hay là giả thâm trầm đây?”

Hứa Huy không vui nhăn mi, “Cậu thật là bận rộn quá đấy, bản thân vui vẻ là được, quan tâm người khác nghĩ gì làm gì, ăn no rửng mỡ, chỉ là một tổ chức một bữa sinh nhật, có gì mà lắm chuyện thế!”

Ngô Cảnh An cảm thấy sửng sốt, chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh.

Góc nghiêng khuôn mặt Hứa Huy bị ánh sáng rạng rỡ ấm áp khắc họa thành kiên nghị mà hoàn mỹ, Ngô Cảnh An mạnh mẽ quay đầu nhắm mắt lại.

Tay cầm thuốc lá nắm chặt, lòng, không tự chủ được mà không ngừng kinh hoàng.

Anh, có khả năng, cách điên rồ không còn xa.

Đến trung tâm mua sắm, Hứa Huy ngựa quen đường cũ đi vào khu VIP, đặt mông ngồi trên ghế sa lông, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào lưng ghế sô pha, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, đẹp trai đến không có thiên lý.

Hai nữ nhân viên bán hàng cùng ra trận, nhìn anh đẹp trai cười, “Hứa thiếu, ngài có gì cần chúng tôi phục vụ?”

Hứa Huy nâng cằm về hướng Ngô Cảnh An, “Thích cái gì cứ việc chọn, tôi thanh toán.”

Ngô Cảnh An liếc mắt nhìn gã, lại quay đầu, nhìn khu bán hàng rực rỡ muôn màu không khỏi cảm thán, Lâm Giai Giai quả là kẻ ngốc, bỏ rơi chàng rể quý thế này không cần, lại đi coi trọng ông già đã có vợ, quả là ngốc đến độ làm người ta không nỡ nhìn thẳng. Dù người này là thật lòng hay không, ít nhất cũng có thể thử cảm giác tiêu tiền như nước một hồi, vận khí tốt kéo dài được vài năm, còn kiếm được không ít đâu!

Nghĩ như vậy anh thật sự không khách khí, chọn một cái ví giá cả cao đến quá đáng, khi trả tiền Ngô Cảnh An kề sát bên cạnh gã, “Cậu nói xem Lâm Giai Giai muốn lấy quà của cậu ít nhất còn có thể dâng môi thơm để đáp trả, tôi một đại lão gia, biết làm thế nào cảm tạ cậu đây?”

Hứa Huy cười dán đến, hai cái mũi cách nhau chỉ vài ba phân, “Cậu cũng được mà, đến đây đi, tôi nam nữ đều không ngại.”

Khuôn mặt đột nhiên phóng đại làm tim Ngô Cảnh An đập chệch một nhịp, theo bản năng muốn lui về phía sau, lại nhìn thấy trêu tức trong mắt gã, dừng lại, liền cứ thế, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhận thua mà duy trì hơn mười giây.

Nhân viên bán hàng xấu hổ liếc lẫn nhau một cái, lại không dám lên tiếng quấy rầy.

Cuối cùng vẫn là Ngô Cảnh An bại trận, than nhẹ một tiếng, “Tôi tưởng da mặt tôi đã đủ dày, không ngờ còn chưa là gì so với cậu, không phục không được!”

Ngô Cảnh An nhận thua làm tâm tình Hứa Huy rất tốt, tựa vào ghế sa lông cất tiếng cười to một hồi lâu.

Trong tiếng cười càn rỡ có người bất đắc dĩ gợi khóe môi, lộ ra một nụ cười chua xót.

Chọn xong quà, Hứa Huy làm chủ lái xe đến làng du lịch ngoại thành.

Ngô Cảnh An bất mãn lải nhải, “Đừng đi chỗ xa như vậy, buổi tối tôi còn có hẹn.”Hứa Huy nhìn anh một cái, “Với ai?”

“Cậu quản thật là nhiều, hẹn với ai còn phải khai báo với cậu sao, nhanh lên, trở về!”

Một chân Hứa Huy dẫm phanh xe, thẳng thắn dừng xe ven đường.

Tắt máy, lại không rút chìa khóa, ôm cánh tay ngồi đó, cười cười xem kịch vui, “Muốn trở về cũng được, cậu tới lái đi!”

Ngô Cảnh An buồn bực, “Khoe khoang cậu có xe phải không, được lắm, tôi lái, không sợ chết thì đổi vị trí cho tôi, dù sao tôi cũng chỉ có một cái mạng hèn này, đều chết xem ai chịu thiệt.” Nói xong thật sự kéo tay áo Hứa Huy.

Hứa Huy cũng nháo với anh, ghế trước xe chật chội, hai người đàn ông đẩy tới đẩy lui đổi vị trí, trong lúc đó, không thể tránh được mà có chút tiếp xúc tứ chi, ma sát thân thể.

“Này, cậu sờ chỗ nào vậy!”

“Fuck, cậu tưởng tôi muốn sờ sao! Nhanh, lấy chân cậu ra!”

“Không lấy ra được, có giỏi thì cậu lấy ra đi, có bản lĩnh thì chặt nó đi! Này này, mông cậu ép vào người tôi, nhanh dịch ra!”

“Bớt nói nhảm, cậu sờ mông tôi làm chi, dê xồm!”

“Bla bla…”

“Bla bla…”

Kết quả cuối cùng chính là hai người bất hạnh ngã lên người nhau với một tư thế kỳ quái.

Không may nhất, môi, có vẻ, có lẽ, có khả năng, đại khái, đã tiếp xúc 0,0001 giây.

Vì thế, hai người đều trợn tròn mắt.

Trong mắt Ngô Cảnh An Hứa Huy thật sự kinh ngạc, đôi môi khẽ nhếch, màu sắc ướt át sáng bóng, trêu đùa tâm tình người ta.

Trong mắt Hứa Huy Ngô Cảnh An không những kinh ngạc, còn bối rối, đôi môi còn chưa kịp khép kín, lộ ra răng nanh trăng trắng, cùng với, cái lưỡi đỏ tươi.

Nhất thời, hai người đều quên mất phải làm gì, những ý nghĩ khác cũng bay đi đâu mất, chỉ còn biết nhìn đối phương.

Nhất thời, chỉ còn hoảng hốt, một giây hoảng hốt đó, có ảo giác, thế giới này, chỉ còn tôi và cậu.

Hứa Huy không tự chủ được hé môi, giọng nói trầm thấp mà gọi một tiếng, “Cảnh An.”

Âm thanh mềm nhẹ triền miên khiến Ngô Cảnh An lâm vào cảnh trong mơ khôn cùng.

Người trước mắt, không còn là xa không thể với, một tiếng dịu dàng kia, xóa đi tất cả khoảng cách.

Anh vươn tay, muốn chạm đến người đàn ông sâu trong tâm hồn kia.

Khuôn mặt kia, anh đã từng miêu tả trong mộng bao lần, người kia, anh mơ tưởng đã bao lâu.

Chỉ kém một bước nữa, anh đã có thể đè người nọ xuống ghế, để hai đôi môi chạm vào nhau lần nữa.

Chỉ kém, một bước.

“Đinh linh, đinh linh, đinh linh…”

Chuông tin nhắn đánh gãy không khí ái muội, hủy diệt những điều không thể kia.Hai mắt Ngô Cảnh An đảo loạn, quay đầu đi, hơi nóng trên mặt chưa rút, anh miễn cưỡng cười trừ, “Cậu rốt cuộc có thể lái xe không, có người đổi vị trí như thế sao, ngốc chết đi được!”

Thần trí Hứa Huy cũng trong nháy mắt thu hồi, sắc mặt hơi đổi, nhíu nhíu mày, gã vịn ghế ngồi xuống khỏi người Ngô Cảnh An.

Dựa vào lưng ghế, hạ kính xe xuống, để làn gió mùa hè thổi tan đi không khí xấu hổ bên trong cùng với nhiệt độ cao bất thường trên người gã.

Tất cả, đều loạn. <ins class=”adsbygoogle”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.