Khu nhà Ngô Cảnh An ở gần sát một con đường cái, thường ngày không có việc gì anh sẽ tới đây đi bộ, mua gì hay không không quan trọng, chủ yếu là tản bộ.
Hôm nay Ngô Cảnh An lại tới tản bộ, phía trước dắt theo một con chó quý tộc ngẩng đầu ưỡn ngực.
Chó kia vòng tới vòng lui trong siêu thị, cuối cùng đứng trước quầy bán xương, hướng về phía Ngô Cảnh An “gâu gâu” sủa hai tiếng.
Ngô Cảnh An xoa xoa tai, nghe không hiểu chó sủa là nghe không hiểu!
Con chó kia nóng nảy, véo mu bàn tay của anh một chút, Ngô Cảnh An giận, “Có biết tiêm phòng dại tốn tiền lắm không, đồ phá của!”
Chó khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, nghe không hiểu tiếng người là nghe không hiểu!
“Trưa nay ăn xương hầm.”
“Đã sắp mười một giờ, xương hầm cái gì, muốn đun đến năm nào chứ, nhà tôi chỉ có một lò vi ba, ăn chút gì đơn giản thôi.”
“Vậy hấp cá chép!”
Sao không bảo làm cá chép chua ngọt luôn đi. “Không có nguyên liệu!”
“Tôm thật ngon, làm tôm luộc đi!”
Đúng vậy, một cân hơn một trăm, thật ngon! “Muốn ăn tôm sao, đến đây, hướng này, trong tủ lạnh rất nhiều, chúng ta chọn một chút rồi về!”
Chó quý tộc không đồng ý, ve vẩy đuôi đứng lỳ ở đó.
Ngô Cảnh An đi lên trước, vuốt vuốt lông cho nó, “Ngoan, anh đây hôm nay không mang đủ tiền, thôi, chọn món rẻ hơn chút, còn phải về nấu nữa.”
Thịt xào sợi, cá om, rau cải xanh, cộng thêm một bát canh cà chua mới tạm đuổi đi được con chó quý tộc kén chọn.
Chó kia còn không có lương tâm, vừa ăn vừa cằn nhằn, “Khó ăn!”Ngô Cảnh An thật muốn dọn chén đĩa trước mặt gã đi, khó ăn cậu còn ăn sạch, tám đời chưa ăn cơm sao?
Cơm nước xong, một người một chó ngồi ở ban công phơi nắng.
Ngô Cảnh An liếc người đang nhắm mắt nửa ngủ bên cạnh, cân nhắc một lát cuối cùng vẫn nói, “Lâm muội muội của cậu sắp thành tâm điểm đồn đại rồi, cậu có phải nên đi giải vây một chút không?”
Hứa Huy nhắm mắt, khóe miệng hơi cong lên, lười biếng nói, “Đi chứ, hai ngày nữa đi.”
Trong con mắt Ngô Cảnh An có cái gì chợt lóe rồi biến mất, anh tựa vào ghế chán chường nhìn làn khói trắng từ mũi mình bay lên, lãng đãng trong không trung, quẩn quanh như một bức tranh trừu tượng.
Mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, anh nheo mắt quay đầu đi, thu hết dáng ngủ không hề phòng bị của Hứa Huy vào đáy mắt.
Ánh mặt trời như một họa sĩ tuyệt vời, nhuộm toàn thân Hứa Huy từ trên xuống dưới thành một bức tranh vàng kim ấm áp.
Tóc vàng mềm mại dán sát vào trán, đôi lông mày dỡ xuống phòng bị, hàng lông mi dày cong vút che lại đôi mắt, một sợi tóc không biết từ nơi nào bay tới phất phơ trượt theo cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng mềm mại.
Người như vậy, cũng có thời điểm an tĩnh.
Ngô Cảnh An đờ đẫn nhìn, anh muốn đem thời gian dừng lại ngay lúc này, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, để cho anh có thể si ngốc mà nhìn người kia, ngắm mặt trời lặn.
Đây là thích sao, sau mười năm, lần thứ hai lại có cảm giác thích một người, chỉ là, lại thích không đúng người.
Một tên con nhà giàu cuồng vọng kiêu ngạo, một người đàn ông chỉ yêu phụ nữ.
Nhưng anh, biết là hố bẫy, vẫn ngốc nghếch nhảy vào.
Tay không tự giác vươn ra, muốn chạm vào một mảnh vàng kim kia, muốn sờ vào độ ấm trên trán gã, muốn chạm nhẹ lên chóp mũi kia một lần, muốn dừng lại trên làn môi gã nửa giây.
Cuối cùng, nhát gan chiến thắng tình cảm, không dám phá hư chút yên lặng an tĩnh kia, anh thu tay lại, yên tĩnh nhìn chăm chú.
Để một ngày nào đó sau này, sau một ngày mệt mỏi, khi một mình ngồi trên ban công, quay đầu lại, anh có thể cười mà nhớ lại,bóng dáng người nọ mơ hồ.
Buổi tối Ngô Cảnh An đi làm, xem xét máy đo áp lực nước, gần năm mươi, trợn mắt với người trực ban, “Cậu cũng thật lớn gan, thêm nửa đơn vị nữa là tôi không dám nhận ca luôn.”
Người nọ cũng nhe răng cười đắc ý, “Ha ha, ai bảo tôi may mắn, cầm chắc điểm áp đỉnh, bạn hữu, buổi tối vất vả rồi.”
Ngô Cảnh An bới móc thiếu sót nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ ba mươi tám phút, “Bạn hữu, cậu lầm, còn hai phút mới đổi ca, ai biết được đâu.”
Người nọ nóng nảy, đạp cái ghế ngồi trên bàn xét nghiệm, “Cmn tôi chờ cho nó đến bốn mươi, xem cậu còn gì để nói.”
Nhận ca, Ngô Cảnh An bắt đầu làm việc, sớm làm sớm xong, cố gắng làm xong trước mười hai giờ để có thể lén ngủ vài giờ.Bên này thiết bị vừa khởi động, anh vừa mới bưng cái cốc ngồi xuống, tin nhắn tới.
“Không phải đang ngủ chứ?”
Ngô Cảnh An cười cười, đặt cốc trà xuống, ngón tay ấn trên bàn phím, “Ai như cậu, không việc làm, đúng giờ ăn đúng giờ ngủ.”
Gửi tin nhắn xong, mở bản ghi chép ra, ghi bậy bạ vài số liệu lên, còn chưa viết xong, tin nhắn lại tới nữa.
“A, người vĩ đại, vất vả như vậy, một tháng kiếm được bao nhiêu?”
Người này, toàn chọc vào điểm yếu của người khác, thế mới nói mấy kẻ con nhà giàu không có ai là người tốt.
“Dù thiếu cũng còn hơn đồ ăn cơm trắng như cậu.”
(Ý là đồ hưởng sẵn, ý chỉ chuyện Hứa Huy được thừa hưởng gia tài chứ không phải làm ra.)
“Lạ ghê, người không ăn cơm trắng chẳng lẽ ăn cơm đen.”
“Đồ ngốc, đó gọi là hoa màu, nhiều dinh dưỡng.”
“Đúng vậy, ăn cơm trắng ăn đến ngốc, nếu không, cậu làm cho tôi nhiều mấy bữa cơm hoa màu.”
Đề tài càng ngày càng đi xa chủ đề ban đầu, khóe môi Ngô Cảnh An nhếch lên cười, câu có câu không nhắn tin với hắn.
Không ai nhắc đến chuyện gọi điện, chỉ dùng vài chữ đuổi đêm dài cô tịch.
Không ai cảm thấy thời gian trôi qua, cứ như vậy cùng nhau tán gẫu.
Anh ở đầu kia, tôi ở bên cạnh, không ngừng liên hệ, đem nỗi nhớ kéo dài.
Cho đến lúc, đêm càng khuya.
Cho đến lúc…
Quản lý tức đến khó thở mà xông tới, rống to với Ngô Cảnh An đang cười ngây ngô, “Khốn kiếp, cậu muốn làm lụt xưởng đấy hả?”
Mang theo hai con mắt đen sì cộng thêm bản kiểm điểm xử phạt, Ngô Cảnh An ủ rũ trở lại ký túc xá, thả người xuống giường.
Thế giới của anh, có chút điên cuồng.
Trong mộng, có một tên con nhà giàu tên là Hứa Huy sau khi triệt để phá hỏng cuộc đời anh xong, thẹn thùng mà nói với anh, “Ngại quá, người ta là thẳng nam, chỉ thích phụ nữ.”
Anh bị ghê tởm tỉnh, tỉnh lại mới phát hiện di động reo không ngừng.
Lau mồ hôi lạnh trên mặt, anh lên tinh thần nhìn cái tên quen thuộc trên điện thoại di động, hít một hơi xong nhấn nghe, “Làm gì?”
Đầu kia điện thoại ngược lại thần thanh khí sảng, “Không có việc gì, hỏi cậu ăn không?”
Ngô Cảnh An nghe lời này liền giận, “Cậu ăn no dửng mỡ hả?”
Một tiếng cười cuồng vọng truyền ra, “Làm sao cậu biết hôm nay tôi ăn no, ha ha…”
“Có bệnh!” Ngô Cảnh An căm giận cúp điện thoại, tiếp tục nằm trên giường ngủ bù.
Còn chưa ngủ được hai phút, di động lại vang lên, Ngô Cảnh An thực sự giận, cầm lấy di động nói luôn, “Có biết hôm qua tôi làm ca đêm không hả? Còn chưa thôi!”Đầu kia điện thoại tạm dừng vài giây, mới có một thanh âm sợ hãi truyền đến, ” A, thật xin lỗi, tôi không biết, ngại quá, anh đang nghỉ ngơi sao, thực xin lỗi, anh tiếp tục ngủ đi!”
Đầu óc Ngô Cảnh An rõ ràng chậm mất nửa nhịp, mở to mắt suy nghĩ kỹ một lát, lại nhìn nhìn cái tên trên điện thoại di động mới biết thì ra là đối tượng xem mắt, vội vàng giải thích, “Không sao, không sao, Tiểu Thiên, ha ha, dọa cậu rồi, tôi cứ tưởng đồng nghiệp đùa dai. Không ngờ là cậu, ngại quá!”
Thanh âm trong điện thoại giống như thở phào, “Tôi, tôi không biết lịch làm việc của anh, nếu, nếu như tiện, chúng ta gặp mặt đi, được không?”
Hai chữ “được không” cuối cùng nhỏ đến mức Ngô Cảnh An hầu như không nghe thấy, có thể thấy được Phương Tiểu Thiên này có bao nhiêu ngại ngần, nhưng mà, chính phần cẩn thận này lại làm anh cảm động.
Không nghĩ tới người thanh niên nhát gan ngượng ngùng kia lại chủ động gọi điện thoại cho anh, lại bởi vì sợ bị cự tuyệt, vì thế cẩn thận thăm dò.
Loại biểu hiện của thiếu niên lần đầu yêu đương này, không ngờ lại xuất hiện trên người người thanh niên kia, lại không nghĩ tới, sẽ để anh thấy được.
Khiến người ta có cảm giác phải cẩn thận bảo vệ cảm xúc của anh ta.
Khóe miệng Ngô Cảnh An cong lên, “Hai ngày nay tôi có ca đêm, đi không được, ngày thứ hai là làm ca sáng, đến giữa trưa nghỉ, buổi chiều gặp, được chứ?”
“Uhm.”
Chẳng qua là một tiếng, Ngô Cảnh An lại từ đó cảm nhận được tâm tình nhảy nhót vui vẻ của đối phương.
Phương Tiểu Thiên, người cũng như tên, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, không phóng khoáng, nói khó nghe chút chính là có chút nữ tính, trước kia, Ngô Cảnh An không thích loại này.
Nhưng hôm nay, anh muốn nếm thử một chút, có một người để anh mỗi ngày quan tâm nhung nhớ, muốn chăm sóc, hẳn cũng không tồi.
Chủ yếu là loại người này chắc sẽ thật kiên định sống qua ngày, không giống Tưởng Lộ, không giống… tên con nhà giàu kia.
Kết thúc ca đêm thứ hai, con nhà giàu đúng bảy giờ lại gọi điện thoại đến quấy rầy.
Ngô Cảnh An đang mộng đẹp, đột nhiên bị đánh thức, sợ tới mức linh hồn cũng muốn bay ra, hoang mang hồi lâu mới kịp phản ứng là di động vang.
Nhận điện thoại, mang theo tất cả sự bực bội mới ngủ dậy mà rống giận, “Cmn, cậu đừng có mỗi ngày không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện, suy xét tình huống thực tế của người khác một chút, cậu còn như vậy, lần sau mỗi khi tôi làm ca đêm đến nửa đêm hai giờ sáng lại gọi điện thoại cho cậu xem cậu chịu được không!”
Đầu kia điện thoại con nhà giàu vừa hồng hộc thở gấp, vừa hưng phấn mà nói, “Được thôi, gọi nhiều hơn cũng không sao, mỗi khi tôi ngủ đều tắt chuông, chờ tôi tỉnh lại nhất định sẽ gọi cho cậu.”
Lúc cậu tỉnh tôi vừa mới ngủ, Ngô Cảnh An mắng liên tục vài câu mẹ nó. Da mặt vô lại luôn rất dày, dù cho đánh một trăm hai mươi tám chưởng, làm không đến nơi đến chốn, cũng sẽ chỉ làm trình độ vô lại tăng cao mà thôi.Ngô Cảnh An lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, “Không có việc gì thì cúp đây.”
“Có chuyện tốt! Ha ha, đừng ngủ, vào thành phố đi, tôi đến sân ga đón cậu.”
“Bạn à, tôi hôm nay làm ca đêm, giờ giấc còn chưa chỉnh lại đâu, đừng gây sức ép cho tôi nữa!”
“Ăn cơm trưa xong ngủ tiếp, ngủ một buổi chiều cũng không ai quản cậu, đến đây đi, cơm trưa tôi mời, cả bữa tối bữa khuya nữa.”
Ngô Cảnh An thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, “Tôi ngày mai làm ca sáng, bốn giờ phải có mặt, đại ca, anh đừng đùa!”
Con nhà giàu nghĩ nghĩ, nói: “Đi, sáng sớm ngày mai tôi chở cậu qua đó.”
Ngô Cảnh An thụ sủng nhược kinh, không xác định mà nhắc nhở gã một câu, “Là bốn giờ điểm danh, từ trong thành phố xuất phát thì ba giờ phải rời giường, ba giờ, là ba giờ nha!”
(thụ sủng nhược kinh: được chiều chuộng mà lo sợ)
Con nhà giàu cắn chặt răng, “Ba giờ thì ba giờ, tôi không tin tôi dậy không được.”
Ngô Cảnh An triệt để ngỡ ngàng, nhưng…
“No, no no no, muốn điên tự cậu điên đi, tôi không hầu! Có gì ăn ngon đóng gói cho tôi một phần để trong tủ lạnh chờ tôi về rồi ăn, có gì vui phiền ngài chơi giùm tôi đi, tôi đây già cả rồi, thật sự chơi không nổi, cứ như thế nha, tín hiệu không tốt, nghe không rõ, cúp đây.”
Kết thúc cuộc gọi, tắt máy, Ngô Cảnh An rốt cuộc thoải thoải mái mái mà ngủ.
Buổi chiều lúc khởi động máy, Ngô Cảnh An hít dài một hơi, cừ thật, mười hai cuộc gọi kế đó, toàn đến từ…Khổng Tân.
Người này tìm mình làm chi, còn gọi liên tiếp mười hai cuộc, đòi mạng à?
Gọi qua còn chưa kịp mở miệng hỏi, đầu kia pháo đã oanh tạc không ngừng, mắng anh vì cái gì tắt máy, còn không khởi động máy hắn liền phải đánh xe chạy tới.
Ngô Cảnh An tò mò hỏi: “Nhà cậu cháy?”
“Phi, nhà cậu mới cháy, mẹ nó, miệng chó không phun được ngà voi, đừng nói nhảm, nhanh tới đây.”
“Chuyện gì mà vội vậy, ba thiếu một à? Không nên không nên, tháng này tôi có chút kẹt, không đánh không đánh.”
“Đánh cái gì mà đánh, không phải, aiz, dù sao cậu mau đến đây, đừng chờ biện pháp mạnh, gọi cái xe, nhanh lên.”
“Cậu trả tiền xe à?”
“Được, trả một đầu trâu cũng được, tóm lại trong vòng nửa giờ xuất hiện cho tôi!”
Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An chậm rãi sửa soạn bản thân, lững tha lững thững đi tới nhà Khổng Tân.
Có chuyện gì chứ, còn làm thần thần bí bí như vậy.
Ngô Cảnh An mới chân thấp chân cao đến nơi, đã bị một người túm lấy áo, tha lên lầu ba.
“Lão Đại, quần tôi ba trăm tệ đó nha!”
“Còn nói nữa tôi lột quần cậu bây giờ!”
“Ấy… sao nói vậy được, em dâu nghe xong lại khóc bây giờ, sao cậu lại có ham mê này chứ?”Khổng Tân buồn bực đến mức muốn tát cho người này vài cái, “Đừng nhảm, đứng đắn chút, có chuyện tốt cho cậu đây.”
Ngô Cảnh An đứng nghiêm, ánh mắt hoài nghi nhìn người đàn ông nghiêm trang trước mặt, “Nói xem, rốt cuộc có chuyện gì!”
Mặt lạnh của Khổng Tân không trụ được bao lâu, “Phốc” một tiếng cười ra, “Tên nhãi cậu hôm nay gặp vận đào hoa.” <ins class=”adsbygoogle”