Tháng mười trời thường mưa, có những cơn bão không biết ập đến lúc nào, chỉ khi mưa giông tầm tã mới biết được rằng chúng đang tới. Sáng đó đang ngủ thì Hương nghe tiếng mưa ầm ầm nện trên mái nhà, cô vội vã chạy ra phòng khách để tìm dù đi thu đồ, không ngờ thấy chị dâu đã sớm đi lấy, lúc cô chạy ra phòng khách chị đã mang hết đồ vào nhà.
“Vào ngủ nữa đi mai đi học.”
Hương thấy đầu tóc chị đã ướt cả rồi nên chạy vào nhà tắm lấy khăn tắm lau tóc cho chị, chị yên lặng để cô lau tóc, còn ngáp nhẹ một cái bảo rằng: “Lau một chút được rồi, ngủ mai còn lên trường.”
Là nói cô hay nói chị, cô cũng không biết.
Hai người lau tóc xong liền tách nhau ra mỗi người về một phòng. Trời càng lúc càng sấm gầm nhiều hơn, còn nhớ khi còn nhỏ Hương và bạn cùng nhau đi chơi, trời mưa cả nhóm cùng tắm mưa, hôm đó sét đánh như rạch ngang bầu trời, đám trẻ sợ quá chạy tán loạn. Từ đó về sau không còn đứa nhỏ nào trong nhóm dám tắm mưa nữa, để những cơn mưa biến thành nỗi sợ chẳng biết gọi tên.
Sấm càng lúc càng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng như sát bên cạnh Hương, cô không dám ngủ nữa, lăn lốc trên giường cố gắng dỗ mình vào giấc. Khi còn ở quê mỗi lần trời mưa như thế này cô sẽ đi sang phòng ba mẹ, dụi đầu mình vào người mẹ mà ngủ. Chưa bao giờ Hương nhớ mẹ như ngày hôm nay, nằm mãi trên giường mà giấc ngủ vẫn chưa tới, Hương bất lực, cô ôm chiếc gối con của mình đi sang phòng anh chị hai, gõ cửa chờ đợi.
“Vào đi.”
Hôm nay cửa phòng không khóa, chị ấy nằm trên giường đang nghiêng mình đưa lưng về phía cô, có vẻ như đã chuẩn bị ngủ. Hương sợ mình làm phiền chị nên không biết mở lời thế nào, chỉ gãi gãi đầu mình, vừa muốn nói vừa lại thôi.
“Nằm đi.”
Hình như cho dù chị có không quay lưng lại với cô chị vẫn biết cô đang nghĩ gì trong đầu, thần kì đến như thế. Hương vui vẻ leo lên giường, tiếng sấm bên ngoài cửa cũng đỡ đáng sợ hơn phần nào.
Thỏa mãn, Hương nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì nghe giọng chị giáo trầm trầm nói: “Chú Nguyễn Ngọc Ngạn có kể một truyện, có một người đàn ông thấy vợ mình chết đuối nhưng không cứu, tối đến cũng mưa như thế này, ngoài cửa sổ có tiếng bàn tay cào lên.”
Tiếng sấm vang đùng một cái rõ to. Hương hét toáng lên, cơ hồ muốn chảy nước mắt vì sợ.
Chị ấy lồm cồm ngồi dậy, nhìn cô thất thần mặt mày tái mét liền nhịn không được mà bật cười. Ở nhà với chị ấy cả tháng nay lần đầu tiên thấy chị ấy cười đến vui vẻ như thế. Hương thậm chí quên cả sợ, chỉ biết ngắm nhìn nụ cười kia.
“Sợ?” Chị hỏi nhưng càng giống trêu cô.
Hương phì một tiếng: “Đương nhiên là không sợ.”
Nói là không sợ nhưng khi nằm lại vô thức sát lại người chị ấy một chút, cô có cảm giác không an toàn, nếu đưa lưng ra ngoài chỉ sợ ma sẽ thổi vào lưng mình, quay mặt ra ngoài chỉ sợ ma sẽ xuất hiện trước mặt mà hù dọa. Rốt cuộc làm thế nào Hương cũng thấy sợ.
“Nghe cái khác lãng mạn không?”
“Dạ có.”
“Vào mùa Valentine thường có rất nhiều lá thư gửi đến cho Juliet tại Verona.”
Hương gật gù, chẳng biết gửi thư làm gì nhưng chất giọng của chị giáo quá phù hợp để ru ngủ, nói vài câu đã có cảm giác cơn buồn ngủ ập tới.
“Hàm lượng protein trong ve sầu nhiều hơn thịt bò gần bốn lần, so với cá chép thì gấp sáu lần.”
Hương ngáp một tiếng rõ dài, lầm bầm trong miệng: “Ve sầu… ngon hén…”
“Ngôi sao trong vũ trụ nhiều hơn hạt cát trên thế giới…”
Dung nói một số điều cô biết cho Hương nghe, chưa đến năm phút đã nghe tiếng thở đều đều của con bé. Nàng biết đó chính là siêu năng lực của mình, cũng không phải ngẫu nhiên mà học sinh hay đặt tên cho giáo viên là “tiến sĩ gây mê”. Nếu giáo viên muốn học sinh của mình ngủ, chẳng mấy chốc mà ngủ.
Trời mưa từ đêm đến sáng, đến lúc phải đi học đi làm mà trời vẫn còn rả rích. Dung mặc áo mưa của mình, tìm kiếm trong nhà một cái áo mưa dự phòng đặt trên rổ xe của Hương. Nàng biết con bé không có áo mưa, chuẩn bị trước thì Hương mới không phải loay hoay tìm kiếm áo mưa.
Lúc Hương chuẩn bị dắt xe ra khỏi nhà thì thấy trên rổ xe có một cái áo mưa màu xanh đậm, cô mỉm cười, trước đây là cô hiểu lầm tính cách của chị. Thật ra chị không khó gần như vẻ bề ngoài kia, chị là người rất chu đáo và biết quan tâm người khác.
Chạy đến trường trong cơn mưa tầm tã này khiến cô không ướt chỗ này cũng ướt chỗ kia, chỉ có áo trắng là nguyên vẹn do có áo mưa che, phần dưới mưa tạt nhiều nên ướt sũng. Ngồi trong lớp có quạt nên rất lạnh, Hương vừa co ro vừa đọc lại bài cũ chuẩn bị vào tiết. Hôm nay học Văn Văn Địa Hóa Hóa.
Khi chị ấy đi vào lớp cô để ý thấy chị cũng ướt sũng phần dưới giống cô, chiếc quần lụa bị ướt hai ống dưới, đi đứng cũng không thoải mái lắm. Vì điểm kiểm tra một tiết đầu tiên dính con không nên Dung gọi Hương lên trả bài đầu tiết để gỡ điểm, mặc dù là người nhà nhưng nàng không thể nào ưu tiên được, muốn gỡ điểm cũng chỉ còn cách này.
Hương gấp sách lại đi lên bàn giáo viên, cô đứng đối diện với chị ấy, đợi chị ấy hỏi mình.
“Trả lại bài Chạy giặc của Nguyễn Đình Chiểu là được.”
Dung cúi đầu xuống chấm bài của lớp kế bên trong khi Hương thao thao bất tuyệt về bài giảng hôm trước. Từng câu chữ của Hương nói có phần giống với bài nàng giảng cũng có phần khác, điều này chứng tỏ Hương hoàn toàn nắm được bài học của mình, theo cách hiểu mà trả bài. Điều này còn tốt hơn học thuộc lòng rất nhiều, chứng tỏ con bé hiểu được mình đang học cái gì, dùng cho việc gì.
“Từ gì trong bài thơ mà em nghĩ khiến hình ảnh hiện lên chân thật nhất.” Dung ngưng chấm bài mà ngước lên nhìn Hương, nhìn từ góc độ này Hương có thể thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trên đôi mắt đen láy của chị ấy. Bình thường đi dạy chị đeo lens, về nhà chấm bài mới dùng mắt kính, đôi mắt tuy cận nhưng không dại, rất có thần.
Hương nói: “Em thấy “Bến Nghé tan bọt nước, Đồng Nai nhuốm màu mây” là chân thật nhất. Hai câu thơ này vừa nói rõ địa điểm vừa nói lên không gian đó tiêu điều ra sao, cộng với hai câu “lũ trẻ lơ xơ chạy, đàn chim dáo dác bay” càng khiến khung cảnh thêm láo nháo, tang thương. Lũ trẻ và chim có điểm giống nhau, đều là những vật ngây thơ không hiểu rõ được thời thế, chỉ vì hoảng sợ quá mà bỏ chạy.”
“Ừm, về chỗ đi.”
Lạnh nhạt như thế là cùng!