*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh chỉ để trưng bày =))) túm cái quần lại là cái lúc Tan bị bắt =))
Em cầu vote ??
________
-“Quạ, quạ! Đã bắt được Kamado Tanjirou và nữ quỷ Nezuko!! Quạ, quạ!!”
*
-“Hự!”
Một thiếu niên người đầy vết thương bị quăng xuống mặt đất, vết thương cứ đang rỉ máu ra mãi. Em gái cậu thì bị tách ra mất rồi, Tanjirou lo lắng nhíu mày, ngước lên trên. Trước mặt cậu là chín người với khí chất khác nhau, nhưng cậu có thể ngửi được, những người này rất mạnh.
Cậu lia mắt sang anh chàng mặc áo haori hai màu, dường như chiếc áo này rất khác với chiếc áo lần trước mà anh mặc, nhưng điều đó cũng đủ để cậu nhận ra anh. Tomioka Giyuu chỉ là dự họp thay cho Sabito, bởi vì anh ấy phải đi làm nhiệm vụ chưa thể về kịp nên nhờ anh dự dùm, thật cả tình phiền phức thật mà.
-“Cậu trai trẻ, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Em gái cậu là quỷ thật sao? Tại sao cậu lại không gϊếŧ nó? Tại sao lại mang nó đi cùng?”
Một nữ diệt quỷ trẻ tuổi ngồi xuống, mở ống tre đựng nước ra và cho cậu uống. Tanjirou cũng nhấp được vài ngụm, xong, hốt hoảng trả lời.
-“Nezuko em ấy vô tội! Em ấy chưa hề gϊếŧ ai hết! Làm ơn hãy tha cho con bé!”
Giọt mồ hôi chảy xuống gương mặt của cậu, đôi môi khô khan rướm máu mím lại một cách đau. Tanjirou biết rõ, chỉ nhiêu đó thôi không đủ để làm bằng chứng cho em gái cậu, ai mà lại đi tin quỷ chứ?
-“Gϊếŧ con quỷ đó và thằng bé đó ngay và luôn.”
-“Gϊếŧ, gϊếŧ thật hào nhoáng vào.”
-“Tội nghiệp quá… cậu bé ấy và cô bé ấy đáng yêu vậy mà.”
-“Haha! Quỷ không có quyền được tha thứ!”
Cậu thất thần trước lời nói của những trụ cột ở đây, cậu có thể ngửi được sự căm hận quỷ sâu sắc đến cỡ nào trong từng lời nói của họ. Giyuu Tomioka thở dài nhìn cậu, cậu bé đáng thương, đi xa đến từng này lại có kết cục như vậy.
-“Phong trụ đại nhân xin hãy cẩn thận, trong đó có một con quỷ…!”
-“Ha, có con quỷ ở trong đây? Thú vị lắm.”
Sanemi Shinazugawa rút thanh kiếm ra từ vỏ kiếm, đâm mạnh chiếc hộp, máu từ trong hộp bắt đầu chảy ra khiến máu cậu sôi sục lên, cậu thở ra một hơi và vụt biến mất. Tanjirou Kamado chạy thẳng lại chỗ anh, anh vung kiếm nhưng cậu đã nhảy lên không trung, dùng đầu mình đánh anh một cái.
Mọi người ở đó đều trầm trồ ngạc nhiên.
-“Khụ, khụ! Thằng chó…!”
-“Bỏ em gái tôi ra!–“
“Rắc”, trong phút chốc cậu bị đè xuống mặt đất, lực tay của người đàn ông phía sau rất lớn khiến phổi cậu như bị đè bẹp.
-“Yên phận mà nằm đây đi nhóc con…”
-“Dừng lại, Sanemi, Iguro.”
Giọng nói âm trầm, dịu dàng khiến người nghe xúc động. Những trụ cột đều kính cẩn quỳ xuống trước người đàn ông này, cậu thắc mắc, người đàn ông này là ai…? Và ông ấy bị mù sao…? Vết bớt kì dị gì thế kia?
-“Thưa ngài, tại sao lại không cho tôi kết liễu con quỷ này?”
-“Sanemi, không nên hấp tấp vội vàng. Con sẽ biết khi nghe được lá thư này, từ cựu Thủy trụ Urokodaki Sakonji.”
Một trong hai đứa trẻ dìu ngài liền lôi trong áo ra một bức thư liền đọc.
-“Mong các vị hãy tha thứ cho Tanjirou đã đi cùng với em gái quỷ, Nezuko có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đã giữ lại được lí trí của con người, cho dù trong tình trạng đói khát con bé cũng không ăn con người. Cô bé đã như vậy hơn hai năm rồi. Một tình huống bất ngờ khó có thể tin, nhưng đây là sự thật không thể nào phủ nhận. Nếu như, Nezuko tấn công con người… Tanjirou và Tomioka Giyuu cùng với Urokodaki sẽ mổ bụng tự sát.”
Khi nghe xong mọi người đều im lặng một lúc, nhưng Shinazugawa đã phá vỡ bầu không khí ấy ngay lập tức.
-“Nhưng không có bằng chứng nó sẽ không tấn công con người.”
Oyakata gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp lại.
-“Và cậu cũng không có chứng cứ để chứng minh con bé sẽ tấn công con người. Việc quan trọng ở đây rằng, Tanjirou Kamado đã từng đụng độ với Kibutsuji Muzan.”
-“Cái!?”
-“Kibutsuji Muzan sao!?”
-“Trụ cột như chúng ta còn chưa hề đụng độ với hắn!”
Xong, cả đám quay sang hỏi cậu lia lịa.
-“Tôi không thể tin được khi bảo con quỷ này không hề thèm khát máu tươi thịt người, xin hãy cho tôi một lần thử nghiệm.”
Xong, anh cầm thanh kiếm của mình lên và rạch một đường ở tay rồi cười.
-“Này quỷ, dậy đi! Đến giờ ăn rồi!”
Máu tươi nhỏ lên trên chiếc hộp gỗ mà nơi em gái cậu đang trú ngụ, điều đó làm cậu muốn tức điên lên cho anh ta thêm một nhát vào đầu nữa nhưng không thể. Iguro thở dài nhắc nhở.
-“Shinazugawa, nếu không phải bóng râm thì con quỷ không ra ngoài đâu.”
-“Vậy, Oyakata-sama xin thất lễ.”
Shinazugawa nhảy vọt vào trong căn phòng, nơi mà Yuki đang ở trên thanh gỗ gác xếp nhìn xuống. Anh đâm vào chiếc hộp làm cho cánh cửa của chiếc hộp vỡ tan, Nezuko cứ thể mà đứng lên. Mùi hương từ máu làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự thèm khát máu của Nezuko, đánh thức bản năng của quỷ. Tanjirou phía bên ngoài la hét muốn vào cứu em gái mình, liền bị Xà trụ ép cho gần như muốn vỡ mạch máu.
-“Iguro-san, anh ép cậu ta quá rồi đấy.”
-“Vậy nếu cậu ta di chuyển, cô sẽ ngăn lại sao?”
Sanemi rít lên, nụ cười của anh trông rất đáng sợ, anh rất căm hận loài quỷ…
-“Nào con quỷ! Máu mà ngươi thích nhất đây!”
Nezuko thở hồng hộc trước mùi máu ngọt ngào ấy, đồng tử cô co lại trông rất đau đớn không thể nếm thử được vị máu. Nhưng không, Nezuko đã quay đi chỗ khác mặc cho nước trong miệng cứ trào ra mãi. Một cô bé kế bên ngài đã nói cho ngài sự việc.
-“Vậy là đã chứng minh được Nezuko không hề tấn công con người. Vậy Tanjirou, từ nay hãy đóng góp nhiều hơn cho sát quỷ đoàn nhé.”
Chất giọng dịu dàng, Tanjirou chỉ nghe qua đã thành một con cún nhỏ, không còn hung hãn như trước nữa. Đây là người đàn ông đã chỉ huy sát quỷ đội, thật uy lực. Cậu lấp bấp gật đầu.
-“Vâng, nhất định tôi sẽ đánh bại Kibutsuji Muzan! Thoát khỏi xiềng xích của loài quỷ!”
-“À trước đó cậu phải đánh bại được thượng huyền trước đã.”
-“Eh…”
______________
Sao nhỉ =)) đang bí ý tưởng cho cái truyện của mama Yuki =( ai đó cho xin cái mở đầu ra sao đi =(
Ảnh chống trôi:))