Cô Gái Lái Đò

Chương 10: Câu chuyện của phách



Lâm giật mình nhìn ra hướng lùm cây ngay gần cổng nhà Bột, trời tối nên không thể thấy đó là gì, nhưng quả thật có cái gì đó mà trắng trắng ở phía ấy. Cái thứ ấy dường như chuyển động có phần nhẹ nhàng, nhưng vụt một phát nó biến mất sau khi một con gió mạnh thổi qua. Lâm lắp bắp:

– – Chúng mày có nhìn thấy không..? Cái gì vậy..?

Phách từ nãy đến giờ vẫn chưa dám nhặt cái chén lên bởi quá chăm chú nhìn về phía cái bóng trắng, Bột cũng vậy, không thốt được câu nào….Lâm nói:

– – Bột, nhà mày thì mày thử đi ra phía ấy xem nó là cái gì…Hay là tao hoa mắt.?

Bột ú ớ:

– – Không, tao không đi đâu…Mày điên à, chẳng lẽ cả ba thằng đều hoa mắt.

Phách run rẩy chắp tay lạy như tế sao:

– – Mai ơi, tớ lạy cậu, cậu sống khôn thác thiêng thì đừng về ám bọn tớ….Tớ chưa nói gì cả…

Cả ba quay lại thì không thấy cái Mến đâu, rõ ràng mới đây nó còn ngồi kể chuyện, vậy mà vừa tức thì đã không thấy nó đâu cả. Bột bèn gọi vợ:

– – Mến ơi, em đâu rồi…?

Mến đi từ dưới bếp lên tay cầm đĩa đồ ăn nóng hổi, thấy chồng gọi như thế thì hỏi:

– – Mấy anh làm sao vậy, sao đang uống rượu lại quỳ lạy thế kia. Em đi lấy thêm đồ ăn cho mọi người chứ đi đâu đâu mà gọi.

Lâm nhìn cái Mến có chút e dè đáp:

– – Sao mày đi nhanh thế, vừa mới đây anh còn thấy mày ngồi kể chuyện. Lúc sau quay lại đã mất hút…

Mến cười nói:

– – Ồi dào, thì từ đây xuống nhà bếp có mấy bước chân. Anh cứ làm như xa lắm…Mà có chuyện gì vậy ạ..?

Bột trả lời vợ:

– – Ban nãy bọn anh nhìn thấy chỗ lùm cây ngoài cổng kia có cái gì trắng trắng đứng ở đó. Mà giờ không thấy đâu nữa rồi…Mà đúng lúc nhắc đến Mai nên…hơi…sợ.

Mến nhòm nhòm về phía cổng rồi đáp:

– – Có cái gì đâu, để em đi ra xem xem nào..? Có khi mấy anh uống rượu vào rồi nhìn gà hóa quốc. Ở nhà mình đông người thế này ma quỷ nào xuất hiện..

Lâm vội nói:

– – Ừ, ừ…vậy mấy anh em mình đi cả ra chỗ đó xem có gì không..? Nãy anh còn thấy nó động đậy..

Mến đi trước, Lâm đi sau, Bột với Phách thì nhát sẵn nên đi cách hẳn một đoạn. Đến chỗ lùm cây ban nãy Mến dòm dòm rồi lấy tay bới lùm cây ra, đột nhiên nó hét lớn:

– – Á….á……á…..Cái gì thế này…

Lâm giật mình lùi lại sau, còn Bột với Phách cũng hồn xiêu phách lạc suýt chút nữa bắn tim ra ngoài. Cái Mến dùng tay giơ lên rồi cười lớn:

– – Ha ha ha….là cái áo trắng của em, lúc chiều thu vào còn sót, gió thổi mắc vào cái cây rồi rơi xuống chỗ này. Có thế mà các anh cũng sợ, à mà tiện nói đến cái áo, áo này là áo đôi chị Mai mua cho em đấy. Em một cái…chị….ấy….môt…một…cái…có thêu…chữ..M….nhưng..

Lâm thở phào nói:

– – Con điên này, mày dọa chết anh rồi…Mày xem chồng mày kia kìa, sợ đến rúm cả người. Bảo sao gió thổi một cái là nó rơi xuống đất biến mất. Thôi vào ngồi tiếp đi, ban nãy mà là thật chắc hôm nay tao không dám về quá.

Ba thằng bạn bị dọa cho một phen gần chết lại kéo nhau vào chiếu ngồi tiếp, nhưng không ai chú ý cái Mến đang đứng như trời trồng ở giữa sân mắt nhìn chăm chăm vào cái áo. Bột thấy vậy gắt vì còn tức chuyện bị dọa ban nãy:

– – Lại còn đứng đó, nhặt được áo rồi thì không đem vào nhà mà cất đi….Lần sau bỏ cái thói đấy đi. Biết chồng sợ ma mà còn dọa, tôi mà chết cô ở một mình…

Mến lúc này đang vã mồ hôi hột, nhưng cô vội túm chiếc áo lại, lấy tay lau mồ hôi rổi ấp úng nói với gương mặt đầy lo sợ:

– – Dạ…vâng…vâng…em….em..vào ngay….đây.

Hai tay Mến đang giấu trong chiếc áo run lên bần bật, cả người cô lạnh toát giống như vừa có ai đứng ngay phía sau, ngay khi Mến nhận ra cái áo đó không phải là của mình cô bất chợt có cảm giác rờn rợn khi biết ngay phía sau, trong bóng tối kia dường như có ai đó đang chăm chăm nhìn cô nhưng cô không dám quay lưng lại.

Cái áo đó được quả đúng là được thêu chữ M nhưng Mến nhớ chữ M màu vàng này là áo của Mai, còn áo của Mến là chữ M màu đỏ. Vì hai chị em có chữ cái đầu cùng vần nên hôm mua áo Mai có nói:

– – Chị em mình mặc áo đôi, của chị sẽ thêu chữ M màu vàng vì hoa mai màu vàng mà. Còn của em chữ M màu đỏ nhé, nhớ không được cho ai đâu đấy..

Mến nuốt nước bọt vì không biết tại sao chiếc áo của chị Mai lại xuất hiện ở đây vào ngay lúc này. Ban nãy Mến chưa nhìn rõ nên cứ nghĩ là áo của mình nên thấy tất cả đang sợ nên trêu một chút. Giờ đây cầm chiếc áo của người đã chết trên tay Mến sợ đến không nói lên lời. Cô ngồi xuống cạnh chồng mà mồ hôi không ngừng túa ra, cô muốn nói cho mọi người biết cái áo này không phải của cô nhưng nói ra chỉ càng làm mọi người sợ hãi. Bột thấy vợ run run thì nói:

– – Em sao đấy, lúc nãy còn cười to sao giờ lại im lặng thế. Thôi chết hay trúng gió, để anh dìu em vào nhà..

Mến kéo tay chồng lại nói khẽ:

– – Em..em…không sao…cứ để…em ngồi đây…thôi.

Tự nhiên Mến lại thấy sợ khi phải ở một mình, Mến sợ nếu như giờ cô đi vào trong nhà có thể hồn ma của chị Mai sẽ hiện lên bất cứ lúc nào. Vừa mới đây thôi thật sự Mến cảm nhận được sự hiện diện của Mai ở đâu đó quanh ngôi nhà, hoặc có thể là do biết chiếc áo trên tay cô là của Mai nên cô bắt đầu suy diễn. Nhưng cô biết, nếu ở một mình nỗi sợ còn khủng khiếp hơn rất nhiều.

Lâm hất hàm hỏi Phách:

– – Không có ma quỷ gì thì mày kể nốt câu chuyện ban nãy đi. Tao sốt ruột quá, thế Mai làm sao..?

Nói đến tên Mai là tất cả mặt hơi biến sắc, Phách nói lý nhí:

– – Hay là thôi đi, tuy ban nãy không có gì nhưng nói thật tao sợ lắm. Giờ còn tối như thế này nữa, tao…tao….không…kể…nữa đâu..

Lâm đặt mạnh cái chén xuống mâm rồi nói như quát:

– – Bạn bè mà thế à, thôi được rồi…Có thể nói ra chúng mày không tin, nhưng lần này tao về đây cũng chính là vì cái chết của Mai.

Bột ngẩng mặt lên hỏi:

– – Vậy là mày cũng nghe qua gì rồi à..?

Lâm nói dối:

– – Ừ thì tao cũng nghe phong thanh một chút nhưng là người ngoài làng người ta nói. Cái tao muốn nghe là nghe từ những người bạn, từ người trong làng như chúng mày đây này. Thế bọn mày có kể không..? Không thì từ sau đừng bạn bè gì nữa….Tao đi về..

Lâm giận dữ làm bộ định đứng dậy thì Phách hắng giọng đáp:

– – Thôi được, nếu đã như vậy thì tao sẽ kể. Nhưng tao nói trước nghe xong mày đừng làm gì liều lĩnh. Bởi dù sao chuyện này cũng không còn ai kiểm chứng nữa rồi.

Lâm ngồi xuống lắng nghe, vợ chồng Bột cũng im lặng không hé nửa lời, Phách lấy bình tĩnh nói:

– – Mày còn nhớ thằng Hân tụi chứ..? Thằng đầu gấu ở làng mình ngày trước ấy..?

Lâm trả lời:

– – Tất nhiên là tao nhớ, ngày trước thằng đó nó chẳng cậy đông đánh mấy anh em mình. Quên sao được, giờ tao đi bộ đội về cỡ đấy gặp tao tao đập chết. Ngày xưa nó cậy đông thôi.

Phách tiếp:

– – Nó giờ có ở làng nữa đâu mà mày đòi gặp.

Lâm vẫn chưa hiểu gì hỏi tiếp:

– – Mà thằng Hân tụi thì có liên quan gì đến Mai mà mày nhắc đến nó. Nó không ở làng thì kệ mẹ nó chứ.

Phách chép miệng nói:

– – Vậy mà nó lại chính là nguyên nhân khiến Mai lấy tay Phong đó đấy. Cái này tao cũng tình cờ nghe được thôi, nhưng sau đó thì không ai làm chứng cả. Chuyện này tao cũng chỉ dám kể với thằng Bột, ngay cả Mai khi tao hỏi cô ấy cũng không nhận. Nhưng tao nghĩ chuyện đó là thật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.