Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 42: Cao Thệ: Tàng trữ chất độc hóa học trái phép



Giáo sư hớt ha hớt hải chạy tới tìm con gái, phá tan tình cảnh lúng túng.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vừa nhìn thấy con gái của mình liền mềm nhũn hai chân, vội vàng ôm con gái vào lòng.

Sau khi nghe Cao Thệ kể ngắn gọn lại tình hình, lập tức nước mắt giàn giụa, không thèm giữ hình tượng trước mặt đồng nghiệp và sinh viên, trong lòng nghĩ mà sợ.

Giáo sư khóc quá dữ làm con gái trong lòng đang khóc phải nín lại, cô bé cắn đầu ngón tay, ngửa đầu nhìn ông cha nhà mình, lại nhìn quần chúng xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác.

Mình, mình có nên khóc tiếp không?

Bảo vệ xách xô đá vôi và ống nước đến xử lý bãi axit đậm đặc trên đất, theo lời khai rời rạc của cô bé, chai axit là của Tần Thời đưa cho cô bé, lúc ấy hắn nói cần cô bé cầm giúp một lát.

Cô bé lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui sao có thể biết được có người lợi dụng lòng tốt của mình để mưu đồ chuyện xấu.

Khi sinh viên la thất thanh chạy ra, cậu ta vừa kêu cứu vừa báo cảnh sát, bởi vì chứng kiến cú sút bay người với một độ cao khó tưởng, nhìn kiểu gì cũng không giống đánh nhau bình thường.

Thời gian vừa lúc, khoảng mấy phút sau xe cảnh sát rú còi ‘éo éo éo’ tới hiện trường vụ án, hai cảnh sát xuống xe, đám đông tự động nhường ra một con đường, hai cảnh sát vừa cúi đầu, ôi vãi! Đúng lúc đối diện với Cao Thệ đang ngẩng đầu lên.

“Anh Cao?!”

Cao Thệ bị ‘gô cổ’ tại chỗ, xe cảnh sát lại rú còi ‘éo éo éo’ đưa một nhà ba người Cao Thệ lên xe phóng đi.

Xe cứu thương chở Tần Thời và cảnh sát trông chừng rú còi ‘ò í e’ theo sát phía sau.

Thật ra Cao Cố Sanh cũng nên được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng bây giờ không có vệ sĩ ở đây, anh không dám để Cao Cố Sanh rời khỏi tầm mắt.

Cũng may tình trạng của Cao Cố Sanh không nghiêm trọng, có lẽ lát nữa sẽ tỉnh lại.

Nói về vệ sĩ, Cao Thệ không thể không hoài nghi, lần này thật sự là trùng hợp.

Ban đầu cử ba vệ sĩ đi theo bảo vệ Cao Cố Sanh, cốt là để phòng ngừa kế điệu hổ ly sơn, nhưng lần này cả ba người đều xảy ra chuyện.

Tình huống bên chỗ dì Vân đã nói rõ, chuyện đột xuất là mẹ của dì Vân bị té xỉu bất ngờ.

Kỳ lạ là khi dì Vân vừa đến bệnh viện thì bà mẹ đã tỉnh lại.

Vì để phòng ngừa ngoài ý muốn vẫn là nên kiểm tra lại một lần, kết quả cho thấy ngoại trừ nội tiết tố tăng cao, cơ thể của bà mẹ vẫn khỏe mạnh, còn tốt hơn mấy thanh niên hai mươi tuổi cú đêm hiện nay, bà còn là center của đội múa quảng trường, năng lượng tràn trề đánh đâu thắng đó.

Lần này té xỉu là vì lúc bà đi dạo trên đường, đúng lúc có hai bông bồ công anh bay tới chui tọt vào mũi bà, khiến bà bị dị ứng.

Có điều lần này bị dị ứng ập tới dữ dội nhưng lại khỏi chóng vánh, hoàn toàn không để lại di chứng gì.

Xác thật kiểm tra không có vấn đề, bà mẹ liền đòi xuất viện, từ video call do dì Vân gọi tới có thể thấy bà mẹ tỏ ra cực kỳ bất mãn vì bị con gái không cho đi múa quảng trường.

“Xời ơi mẹ mày là bông hậu của đội múa quảng trường đó, dáng người mẹ này bốc lửa thế này cơ mà! Tối nay mẹ mày có hẹn với ông Từ hàng xóm, còn phải đi mua quần áo nữa, đi lo công việc của mày đi, con nít con nôi đừng xía vào chuyện của người lớn.” thuyngu.wordpress.com

‘Con nít con nôi’ ba mươi tuổi cười khổ với Cao Thệ: “Đội trưởng, cậu cũng thấy mẹ tôi tinh thần phấn chấn, trông có vẻ không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn không yên tâm, muốn xin nghỉ mấy ngày.”

Cao Thệ sảng khoái cho dì Vân nghỉ phép mấy ngày, nhưng sau khi tắt video call, anh lại nhận thêm hai bảng báo cáo sức khỏe của hai vệ sĩ kia.

Kết quả cho thấy là ngộ độc thực phẩm.

Thức ăn rất dễ bị hư vào mùa hè, chuyện này rất đỗi bình thường, nhưng nhà bếp của Kinh Đại rất nổi tiếng về việc khắt khe trong khâu chế biến và bảo quản, xảy ra vấn đề lớn như vậy quả là rất hiếm hoi.

Càng trùng hợp hơn là lại cố tình xảy ra vào đúng hôm nay, mẹ của dì Vân bị té xỉu không rõ nguyên nhân, Tần Thời thì lẻn vào trường.

Kinh nghiệm những năm qua đấu trí đấu dũng với cốt truyện mách bảo cho Cao Thệ biết, cốt truyện không thể cưỡng ép thay đổi quỹ tích vận mệnh của con người, chỉ có thể lợi dụng sự trùng hợp để đẩy cốt truyện quay lại quỹ đạo vốn có của nó.

Ví dụ như Cao Cố Sanh trong mộng gặp gỡ đám tra công đều có tiền căn hậu quả, cốt truyện không thể sửa đổi thế giới này một cách vô lý được, cũng không có khả năng tạo ra thứ không thuộc về thế giới này, chẳng hạn như tạo ra Godzilla cướp Nhạc Nhạc đi, sau đó ném cho tra công.

Cốt truyện có thể làm mẹ của dì Vân té xỉu, nhưng dị ứng nhẹ kiểu đó không gây ảnh hưởng đến sức khỏe của bà, càng không thể làm bà đột ngột té xỉu khi đang băng qua đường hòng gây tai nạn, cốt truyện chỉ có thể làm bà hơi xây xẩm trong tình huống an toàn, không nguy hiểm đến tính mạng.

Mà kiểu té xỉu bất ngờ này vẫn không thể tác động trực tiếp đến con người, cần phải tìm môi giới để tác động lên thế giới này, chẳng hạn như bồ công anh.

Còn về vấn đề an toàn thực phẩm, cốt truyện không thể nhúng tay, càng không thể đẩy nhanh thời gian để thức ăn bị hư, cũng không thể thay đổi thức phẩm sạch thành thực phẩm bẩn, lại càng không thể làm nhiều sinh viên đau bụng cùng một lúc.

Vì thế, Cao Thệ nghiêng về khả năng có người giở trò trong sự kiện ngộ độc thực phẩm, hoặc là nguyên liệu nấu lẩu xiên que của trường học thật sự có vấn đề. Còn chuyện mẹ của dì Vân té xỉu chính xác là do cốt truyện nhúng tay.

Sau khi hai vệ sĩ bị ngộ độc thực phẩm, cốt truyện ra tay dụ dì Vân đi, tạo cơ hội cho Tần Thời.

Vậy thì bước kế tiếp, chính là điều tra người phụ trách nguyên liệu nấu lẩu xiên que.

Trong lúc suy nghĩ đã đến đồn cảnh sát.

Ứng Bất Giải và Cao Cố Sanh còn hôn mê được đưa đến phòng nghỉ ngơi, Cao Thệ đi làm tường trình.

Như đã nói, Cao Thệ rất giàu kinh nghiệm trong việc khai báo tường trình, không đợi cảnh sát hỏi, anh đã nói rõ ràng đầu đuôi sự việc.

Tần Thời bị Cao Thệ đá gãy hai cái xương sườn, có điều vì vụ án thuộc về tội mang tính bạo lực nên bên thứ ba có quyền tự phòng vệ, do đó Cao Thệ vô tội.

Còn vài chuyện nữa cần được xử lý, nhưng tạm gác lại.

Lát sau Cao Cố Sanh tỉnh lại, cậu cũng kể lại đầu đuôi sự tình— Vì là lần thứ hai nên đã quen, lần đầu tiên là tự tay tiễn Ôn Lương vào đồn cảnh sát, lần này là tiễn Tần Thời vào.

Cao Cố Sanh bi phẫn nắm chặt tay Cao Thệ: “Ba, con không thể qua được ải mười tám cộng? Không phải con bị làm, mà suýt chút nữa là bị làm!”

Cao Thệ yêu thương vò đầu chó của thằng con, lại nghe chó con nhà mình nói: “Ủa? Chẳng lẽ chúng ta không thể qua được ải mười tám cộng sao? Lần trước là con bị làm, lần này tới ba bị làm, lần sau không lẽ tới ông nội… Ui da! Đau đau đau đau con sai rồi baaa!!”

Cao Thệ không chút thương tiếc bóp gáy nhấn đầu thằng con xuống: “Ông nội mày đã lớn tuổi, đừng để ổng khó giữ khí tiết tuổi già.”

Lúc này, ông nội mới hơn bốn mươi tuổi của Cao Cố Sanh đột nhiên hắt hơi một cái rõ to.

Xử lý xong xuôi mọi chuyện, ba người Cao Thệ có thể về nhà.

Cao Thệ ngoái đầu nhìn đồn cảnh sát, rồi dời mắt về.

Lần này Tần Thời bắt cóc cưỡng gian bất thành, còn cố ý gây thương tích, tàng trữ hóa chất độc hại trái phép, tội chồng thêm tội, tính chất nghiêm trọng, sợ là bóc lịch không dưới mười năm.

Cao Thệ thuận tay vò mạnh đầu thằng con mình thêm hai cái, làm Cao Cố Sanh phải ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn anh.

“Ba giận sao?”

“Không có.”

Cao Thệ cười một tiếng.

Trong mơ, Tần Thời không được tính là một tra công, chỉ có thể xem là người qua đường, một con tốt thí.

Trong giấc mơ hồi hôm qua, Cao Thệ nhìn thấy Tần Thời giống như một con chó sói chảy dãi hôi tanh, quan sát Cao Cố Sanh với ánh mắt tham lam.

Hắn không dám động tay, vì toàn bộ công ty đều biết Cao Cố Sanh là người của sếp Lệ.

Khi hắn lén nhìn Cao Cố Sanh thì đụng phải ánh mắt tràn đầy cảnh cáo của Lệ Mạch Trần.

Mặc dù hắn thèm muốn Cao Cố Sanh nhưng không dám khiêu chiến quyền uy của Lệ Mạch Trần, chỉ là dục vọng u ám ngày càng chồng chất.

Sau đó, có lẽ dây thần kinh nào đó trong đầu Lệ Mạch Trần bị đứt.

Hắn bị Lệ Mạch Trần gọi vào phòng làm việc, nhìn thấy Cao Cố Sanh đỏ hồng toàn thân đang nằm nửa mê nửa tỉnh trên thảm.

Cao Cố Sanh bị bỏ thuốc.

Lệ Mạch Trần bóp cằm Cao Cố Sanh bắt cậu ngẩng đầu lên.

“Rất cứng đầu nhỉ.”

“Tôi rất thích bẽ gãy xương cứng.”

Tần Thời cứng ngắc, trực giác của hắn mách bảo sắp có chuyện xảy ra, máu huyết toàn thân sôi trào theo từng tiếng rên rỉ yếu ớt của Cao Cố Sanh.

Lệ Mạch Trần hất tay ra, ngẩng đầu nhìn Tần Thời.

“Không phải cậu muốn ngủ với cậu ta sao, cho cậu một cơ hội.”

“Ở đây.”

Tần Thờ há miệng, phát hiện cổ họng của mình khô rát.

“Sếp Lệ, tôi…”

“Đừng giả vờ mình trong sạch lắm.” Lệ Mạch Trần cất giọng mất kiên nhẫn: “Tôi đều biết mọi chuyện cậu lén lút làm, muốn hay không, nói.”

Yết hầu của Tần Thời trượt lên trượt xuống.

Hắn biết, sếp Lệ và thiếu niên quyến rũ trước mặt này chắc chắn có mối quan hệ nào đó không thể nói ra, hắn mà dây vào, chưa chắc sẽ có kết cục tốt.

Hắn nên từ chối.

Hắn nên lập tức từ chối, nên lo sợ, nên chỉ tay lên trời thề độc rằng bản thân tuyệt đối không có ý đồ bất chính.

Nhưng trong căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi hương làm người ta mê đắm, khiến hắn không tự chủ nhìn về nơi phát ra mùi hương— Là thiếu niên đang nằm run rẩy ở đó.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như đã mất tiêu cự, phủ đầy hơi nước, tựa như mặt hồ gợn sóng dưới ánh trăng, trông quyến rũ khó cưỡng.

Cậu dùng ánh mắt cầu xin, hy vọng Tần Thời có thể cứu cậu, bị đôi mắt này nhìn thật giống như bản thân trở thành thần linh duy nhất của thiếu niên.

Dục vọng trong người Tần Thời bành trướng, hắn giống như bị mê hoặc, đi từng bước về phía Cao Cố Sanh.

Thật đẹp.

Khi Tần Thời xé áo của thiếu niên ra, chút hy vọng trong mắt thiếu niên vỡ toang, giống như mặt nước được ánh trăng chiếu xuống bị khuấy tung lên.

Giây phút này, hắn sâu sắc cảm nhận được, bị mê hoặc chẳng qua chỉ là một lời nói hoa mỹ.

Rõ ràng là do dục niệm sôi trào của hắn, muốn kéo ánh trăng cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Ngày đó, Cao Cố Sanh suýt chút nữa là chết trong phòng làm việc rộng lớn kia.

Sau Tần Thời, còn có bọn cấp dưới của Lệ Mạch Trần, giống như rơi vào vòng lặp vô tận không hồi kết. (Chó má)

Cậu bị ép rơi vào vực sâu dục vọng, bị đè gãy sống lưng, bị đánh gãy hai chân, bị tướt đoạt tôn nghiêm làm người.

Cậu nằm trên mặt đất dơ bẩn, đôi mắt không tiêu cự nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, không hiểu tại sao mình còn sống.

Sau đó, có lẽ vì dục vọng độc chiếm buồn cười của Lệ Mạch Trần, Tần Thời bị thủ tiêu.

Ngày Tần Thời bị thủ tiêu, Cao Cố Sanh cũng ở đó, Lệ Mạch Trần giống như tự cảm thấy cậu hẳn là nên vui vẻ, nên đội ơn đội đức với gã, nên dập đầu lạy tạ vì gã giúp một món đồ chơi như cậu trút giận.

Nhưng cậu nhìn Tần Thời khóc nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng chỉ có bi ai và chết lặng.

Tần Thời chết.

Fan bạn gái đông đảo của hắn khóc xỉu lênxỉu xuống.

Sau khi Hàn Chi Miêu biết được tin tức, cô ôm bụng bầu té xỉu bên lề đường, sau khi tỉnh lại thì biết đứa bé không thể giữ được, bản thân cô cũng bị tổn thương nghiêm trọng, sau này không thể làm mẹ.

Thanh niên bị Tần Thời ép bẻ cong vốn tính nhạy cảm, sau khi Tần Thời chết, cậu ta mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực trầm trọng, cọ vẽ trong tay mất đi màu sắc. thuyngu.wordpress.com

Cô gái mười sáu tuổi kia càng bị trầm cảm nghiêm trọng, sau khi biết Tần Thời chết, mỉm cười lừa cha gạt mẹ, mặc bộ váy thích nhất rồi gieo mình xuống từ lầu cao.

Rõ ràng bọn họ không sai, nhưng bọn họ phải chịu hành hạ đến chết.

Cũng may, bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Hàn Chi Miêu và cô gái mười chín tuổi động viên lẫn nhau, dắt nhau ra khỏi sương mù, thanh niên là phái nam duy nhất bị hại đứng ra gánh vác trách nhiệm bảo vệ các cô gái, sau khi đảm nhận trọng trách thì nụ cười dần trở lại trên môi cậu ta.

Còn thiếu nữ vị thành niên được sự chăm sóc tận tình của bác sĩ tâm lý, triệu chứng trầm cảm từ từ chuyển biến tốt, cô gái kính nhờ ba mẹ mình gửi một lá thư đến tận tay Cao Thệ, chữ viết nắn nót của thiếu nữ tràn đầy sự cảm kích, cô gái cam kết sẽ học tập thật giỏi, để ba mẹ có một cuộc sống tốt hơn.

Các cô gái từng bị Tần Thời tổn thương nương tựa vào nhau, càng trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn.

Tất cả đều thay đổi.

Còn có Cao Cố Sanh, con trai của anh.

Cao Thệ cúi đầu nhìn Cao Cố Sanh đang lục ba lô của mình, cậu đã trở lại với dáng vẻ hồn nhiên hoạt bát thường ngày, một thiếu niên mười tám tuổi tràn đầy thanh xuân phơi phới, chứ không phải bị giam cầm trong phòng, ngày càng khô héo tàn lụi.

“Ba ơi ba ơi, kẹo mút bị bể mất rồi! Đây là cái tròn đẹp nhất con tỉ mỉ chọn ra đó, ai dè bị bể! Tần Thời mất nết, tao sẽ không đội trời chung với mày!!”

Cao Cố Sanh lấy ra một cây gậy, trên đầu bọc một cái túi nilon óng ánh, bên trong toàn là bột trắng, có thể thấp thoáng thấy vài mảnh vụn màu sắc. thuyngu.wordpress.com

Cao Thệ không khỏi cười phá lên: “Gì thế này? Gậy đánh chó?”

Cao Cố Sanh nổi điên: “Không phải! Tại sao bể tan tành thế này?! Nó là một cây kẹo mút khổng lồ!!”

Cao Thệ mỉm cười cầm lấy cây gậy, trước ánh mắt long lanh tội nghiệp của Cao Cố Sanh, anh thò tay vào bọc nilon lấy ra một mảnh kẹo cho vào miệng.

“Vị ngon đó, chỉ bị bể chút thôi mà, còn ăn được.”

Cao Thệ thấy thằng con nhà mình được dỗ xẹp lông, trái tim mềm nhũn ra, anh xoa đầu Cao Cố Sanh, nói: “Có muốn tới khu trò chơi điện tử chơi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.