Anh nghĩ mình là một thằng đàn ông, chẳng lẽ dính tí nước mưa đã choáng váng đầu óc rồi sao.
Anh hít một hơi để bình tĩnh lại, cất giọng hỏi.
“Là cái gì?”
“Một tài liệu điều tra án mạng từ ba năm trước, lạ quá mày nhỉ, cái này phải giữ ở đồn cảnh sát chứ sao lại ở đây được?”
“…”
“Chả lẽ ma để ở đây?”
Câu nói đùa của Khôi khiến Vũ lạnh toát sống lưng.
Vũ trầm mặc không nói, làm Khôi ở đầu dây bên kia thấy anh hôm nay thật kỳ lạ.
“Mày bị sao đấy?”
“Không… không sao…”
Khôi nghĩ nửa đêm nửa hôm ngồi một mình xem tài liệu án mạng đúng là thần kinh, với lại anh cũng muốn để Vũ ngủ lấy sức ngày mai còn trực, nói dăm ba câu tào lao rồi cúp máy.
Vũ thất thần ngồi trước bàn làm việc, cảm thấy cổ họng khô khốc, vội đứng dậy đi xuống phòng khách uống nước.
Một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh, tự nhiên lại bất an thấp thỏm cái gì chứ?
Anh rót một cốc nước, đưa lên miệng uống ừng ực, hơi thở dồn dập.
“Reng reng reng…”
Điện thoại lại rung chuông, tuy bên ngoài mưa rất lớn nhưng tường nhà cách âm nên trong phòng lặng im không một tiếng động, tiếng chuông điện thoại vang lên nghe quỷ dị lạ thường.
Vũ mất kiên nhẫn, chẳng nhìn người gọi là ai, bấm nghe, giọng gắt gỏng:
“Thằng chết giẫm nhà mày, gọi gì mà gọi lắm thế!”
Đáp lại anh là tiếng gió gào rít và tiếng mưa ào ào…
“Cứu mạng… cứu mạng… cứu mạng…”
Giọng nữ yếu ớt thê lương truyền vào tai anh.
Vũ kinh hãi quăng điện thoại đi, tay khua vào cốc nước trên bàn, cốc nước rơi xuống đất đánh “choang” một tiếng.
Vài mảnh thủy tinh vỡ bắn vào tay anh, máu tươi từng giọt nhỏ ra.
Ba mẹ anh nghe thấy tiếng động hốt hoảng dậy bật đèn, chạy xuống phòng khách.
Họ nhìn thấy con trai chật vật ngã ngồi trên sàn, cách đó không xa là chiếc điện thoại di động bị quăng vỡ nát, còn có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe.
Bà Phương nhanh mắt nhìn đến cánh tay đầy máu của Vũ, bà biến sắc chạy đến, lo lắng cầm tay anh đưa lên xem, luống cuống phát khóc.
“Làm sao mà chảy máu nhiều thế này? Lớn từng này rồi mà không biết cẩn thận là gì thế!”
Bà Phương vừa mắng vừa đi lấy đồ xử lý vết thương cho Vũ.
Bà lải nhải rất nhiều nhưng Vũ không hề nghe, anh thất thần nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại vừa bị mình quăng nát.
Ông Lâm cảm thấy con trai rất kỳ lạ, nhưng thấy anh bị thương nên cũng không hỏi nhiều, đợi sáng mai nói sau.
Vũ trở về phòng, đầu óc mông lung nghĩ về cuộc gọi lúc nãy.
Nhất định là anh mệt mỏi quá sinh ra ảo giác rồi, trên đời này làm gì có ma quỷ.
Sáng hôm sau, bệnh viện.
“Vũ, mày làm sao mà mắt thâm sì như gấu trúc thế kia?”
Khôi nhìn vẻ mặt phờ phạc hốc hác của Vũ, sợ hết hồn, bây giờ mà là đêm tối anh còn tưởng mình nhìn thấy ma.
“Tao lạy mày, đêm qua mày thức đến mấy giờ đấy? Mày có nhớ đêm nay mày phải trực không?”
Vũ không trả lời, uể oải hỏi lại:
“Cái tài liệu mày nói đâu?”
Nhắc đến tài liệu đó, mắt Khôi sáng lên, đêm qua anh xem qua rồi nhưng không hiểu mấy.
Thằng Vũ học nhiều biết nhiều, cho nó xem thì hơn.
Khôi nhìn trước ngó sau, không có ai thấy, đưa tập tài liệu cho Vũ.
Vũ chẳng nói chẳng rằng nhận lấy, cất vào cặp, bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.
“Ơ hay thằng này, mày định xem một mình à? Có còn là bạn bè không đấy?”
Vũ đi thẳng không thèm nhìn lại một cái, Khôi ngớ người nhìn theo, thằng này cứ như bị ma nhập thế nhỉ.
Đêm nay đến lượt Vũ trực.
Cả đêm qua anh không ngủ được, cũng may lúc trưa tranh thủ ngủ một chút, nếu không sợ là đêm nay không trụ nổi.
Anh lặng lẽ lấy tập tài liệu ra, suy nghĩ một lúc, lại cất trở lại vào cặp.
Tập tài liệu này rất kỳ quái, tốt nhất là đem về nhà rồi xem.
Thằng Khôi nói “chẳng lẽ ma để nó ở đây”, anh thì lại nghĩ, chẳng có ma quỷ nào ở đây cả, chuyện quái dị như thế này chỉ có người quyền lực nhất ở đây làm được mà không bị ai phát hiện thôi.
Viện trưởng có liên quan không, khó nói lắm.
Với tài năng của anh, hết năm nay khả năng lớn anh sẽ được ông ta cất nhắc lên làm trưởng khoa tim mạch, người này không thể đắc tội.
Vũ lấy ra điện thoại mới, mở lịch sử cuộc gọi, bần thần nhìn số máy lạ gọi cho anh đêm qua.
Trời xui đất khiến thế nào mà anh lại bấm gọi cho số máy đó, đến lúc anh tỉnh táo lại, thì đã thấy mình đang gọi cho số máy này rồi.
Vũ chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó gần anh.
Da đầu anh tê rần, người cứng ngắc đứng dậy đi về phía phát ra tiếng chuông điện thoại.
Phòng trực nằm ngay đầu cầu thang, Vũ chầm chậm bước từng bước lên tầng trên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại càng lúc càng rõ ràng.
Ở khúc ngoặt của cầu thang, có một cô gái tóc dài ngang mông xõa bù xù đứng nhìn chằm chằm vào anh.