Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Giai Giai vẫn đến bệnh viện kiểm tra. Minh Vũ bảo không cần kiểm, anh bảo có duyên thì con sẽ đến nhưng cô vẫn muốn xem thử.
Trịnh Minh Vũ lái xe đưa cô đi, ngồi trên hàng ghế chờ khiến cô đứng ngồi không yên mặc dù biết chắc chín mươi phần trăm kết quả.
Bác sĩ gọi cô vào, Nhiếp Giai Giai hồi hộp lắng nghe.
“Cô mắc bệnh rối loạn buồng trứng dẫn đến khó thụ thai chứ không hẳn là vô sinh. Nếu bây giờ chuyên tâm chữa trị chắc chắn không lâu sẽ có con thôi”
Nghe xong kết quả, Nhiếp Giai Giai mừng rỡ ôm lấy Minh Vũ, may quá, cô không vô sinh, cô vẫn có thể làm mẹ, anh vẫn có thể làm ba, ông vẫn có thể lên chức cụ rồi.
Trịnh Minh Vũ thấy cô vui vẻ như vậy thì cũng vui lây, anh ôm cô vào lòng rời khỏi bệnh viện.
Thời gian này công ty cô đã bắt đầu chồng chất nhiều việc, Nhiếp Giai Giai liền cho chuyển trụ sở chính về Trung Quốc bởi vì từ giờ cô sẽ ở lại đây.
Lưu Ly cũng đã biết tin Nhiếp Giai Giai và Minh Vũ làm hòa nên cũng yên tâm được phần nào. Hiện giờ cô đã có cho mình một chuỗi nhà hàng phân bố đi nhiều nơi nhưng cô vẫn quyết định ở lại Mỹ.
Tử Nghiên năm ngoái đã lấy chồng, là một người trạc tuổi Minh Vũ, khuôn mặt điển trai lại còn là một luật sư rất nổi tiếng trong ngành.
Nhiếp Giai Giai đã nhắc đến vấn đề đi đăng kí kết hôn lại với Minh Vũ nhưng anh bảo không cần bởi vì tờ đơn ly hôn ngày hôm đó anh lỡ tay xé nát rồi.
Không lâu sau dưới sự điều trị tận tình của bác sĩ, Nhiếp Giai Giai đã mang thai thành công.
Ai cũng đã có cho mình một gia đình, hạnh phúc riêng, sự nghiệp hay thú vui riêng, nhưng chẳng ai hay biết Thời Địch hiện giờ đang ở đâu.
…
Một năm sau.
Lưu Ly thân là bà chủ nhưng vẫn thường xuyên đến quán lau dọn và sắp xếp.
Cửa mở ra sẽ có tiếng leng keng vui tai, cô vẫn miệt mài lau và nói.
“Xin chào quý khách quý…”
Ngẩng đầu lên, chiếc khăn trên tay cô bất giác rơi xuống đất, khuôn mặt mà cô vẫn nhớ như in từ cái ngày cô bước lên máy bay rời khỏi Lạc Thành.
“Ly Ly”
Giọng nói ấm áp ấy.
Lưu Ly cong nhẹ khóe môi nhìn anh nói.
“Đã lâu không gặp rồi, Thời ca”
Không lâu sau đó đám cưới của Lưu Ly và Thời Địch được tổ chức ở Trung Quốc, lúc đầu nhận được thiệp mời ai cũng ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa.
Hôm đám cưới, Nhiếp Giai Giai bụng đã rất to nhưng bất đắc dĩ vẫn phải đến dự đám cưới, Minh Vũ thì chỉ kè kè sát cô để bảo vệ cho hai mẹ con 24/24.
Đến lúc ném hoa, Phong Huyền Diệu may mắn bắt được. Hạ Chí Nguyên ngay lập tức chạy ra bế cô lên xoay vài vòng rồi vui vẻ nói.
“Cưới anh nha?”
Phong Huyền Diệu cười híp mắt trên vòng tay của anh, nói.
“Em đồng ý!!”
Còn chưa đợi mọi người vỗ tay hoan hô, Trác Hạo Nhiên đã xông ra hùng hổ nói.
“Con m* nó Hạ Chí Nguyên, ông vậy mà lại định lấy vợ trước tôi à??”
Mọi người trong đám cưới phì cười.
Phong Tiêu Hành cũng chạy theo.
“Hạ Chí Nguyên, tôi không đồng ý nhận anh làm em rể đâu, mau buông em ấy ra”
Hạ Chí Nguyên nhìn hai thằng bạn thiểu năng của mình, anh trực tiếp phớt lờ hôn lấy Phong Huyền Diệu.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng cho đôi trẻ.
Phong Tiêu Hành cùng Trác Hạo Nhiên khóc lóc ôm nhau, chỉ còn hai người họ ế chỏng trơ không ai hốt.
Đến đoạn chụp hình, tất cả mọi người đứng thành một hàng chụp một bức ảnh kỉ niệm một ngày đông đủ nhất.
Thợ chụp ảnh bắt đầu hô: 1 2 3.
Nhiếp Giai Giai liền kêu lên đau bụng, nước cũng bắt đầu chảy rồi.
Tất cả mọi người hốt hoảng nhìn về phía cô, thành ra tấm ảnh trông rất buồn cười.
Trịnh Minh Vũ trực tiếp bế cô lên ra ngoài xe bảo tài xế lái đến bệnh viện. Nhiếp Giai Giai đau đớn túm tóc kéo tai anh.
Trịnh Minh Vũ la lên.
“Đừng đừng đau anhhh”
Vài tiếng trôi qua, tiếng khóc trong trẻo vang lên trong phòng đẻ, một quý tử chào đời.