Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 35: Ghen



Buổi tối ở bệnh viện trung ương rất đông người đến thăm bệnh nhân nhưng tại khu vực phòng điều trị hồi sức đặc biệt thì lại hoàn toàn im lặng. Tất cả bệnh nhân ở đây mỗi người một bệnh khác nhau nhưng đều rơi vào tình trạng hôn mê sâu, rất khó tỉnh lại.

Giường bệnh của Minh Châu nằm trong góc phòng, sát cửa sổ nhìn ra sân bệnh viện. Do không thể liên hệ được với người nhà Minh Châu, sau khi làm xong thủ tục nhập viên, Ân Lãm đã mời một phụ nữ chuyên chăm sóc bệnh nhân đến chăm sóc riêng cho cô.

Hôm nay, như thường lệ, bà mang nước ấm và khăn sạch tới lau người cho cô. Vừa làm, bà vừa nói khe khẽ: “Bác lau người cho con, mau tỉnh lại nhé.” Dù nhiều đồng nghiệp hay chê bai thói quen lầm cẩm này của bà nhưng bà vẫn kiên trì, với mỗi bệnh nhân mình chăm sóc đều nói với họ như vậy mỗi ngày. Bởi bà tin rằng tuy bệnh nhân hôn mê nhưng họ vẫn có thể nghe thấy lời mình gọi. Đến một lúc nào đó, họ sẽ tỉnh lại.

Người phụ nữ tuần tự làm hết một lượt công việc, sau đó đứng nghỉ một lát. Bà nhìn kĩ cô gái này, rất trẻ, còn trẻ hơn con trai của bà nhiều. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn với đôi mắt nhắm nghiền thật đáng tiếc.

Không biết vì sao mà cô bé lại bị tổn thương nặng như vậy, người nhà cũng chẳng thấy tăm hơi. Duy nhất có một anh chàng thuê bà chăm sóc cho cô rồi cũng biến mất, hiếm hoi lắm mới thấy gọi điện hỏi thăm tình hình.

Ài, cô gái đáng thương này. Hẳn là bị người ta bỏ rơi chăng?

Nghĩ ngợi linh tỉnh một hồi, người phụ nữ định đi tới bê chậu nước đi đổ thì giật mình nhìn thấy ngón tay của cô gái nhúc nhích. Bà định thần nhìn kí lại, quả nhiên là một, rồi đến hai, ba ngón tay ngọ nguậy.

Quá vui sướng, bà vội vàng bấm nút đỏ trên đầu giường gọi bác sĩ. Với nhiều năm kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, bà biết rằng cô bé này có khả năng sống sót rồi. Bác sĩ trực cùng y tá nhanh chóng kiểm tra tình trạng bệnh nhân một lúc lâu, sau đó kết luận rằng bệnh nhân quả thực bắt đầu có phản ứng. Nhưng để thực sự tỉnh lại thì còn cần một khoảng thời gian nữa. Người phụ nữ hiền lành nghe xong, liền bấm điện thoại cho Ân Lãm, thông báo tình hình: “Cô Minh Châu đã có phản ứng. Bác sĩ nói sau một thời gian nữa sẽ tỉnh lại.”

Ân Lãm nhận được tin báo đúng lúc vừa ăn chực.

bữa tối của bà Hai xong, đang định vỗ bụng ra về.

Thấy thông tin như vậy, anh tính báo cho Tống Thành luôn nhưng Hà Văn Nhĩ đã cản lại, nói cậu chủ đang bận nghỉ ngơi, nếu không phải việc công ty gấp gáp thì không nên làm phiền. Ân Lãm nghe xong thì biết điều rút lui, không dại gì bay tới phá hư chuyện tốt của ông chủ.

Trên lầu, Tống Thành quả thực đang làm “chuyện tốt“ thật. Hắn bắt An Nhiên nằm sấp, sau đó săm soi hai bắp chân cô. Đúng là chồng chất vết thương nhìn rất đáng sợ.

Những vết thương cũ đã thâm lại, máu tụ bầm tím, loang rộng trên da. Vết kim châm thì tấy đỏ do bị xát muối. Trong lòng Tống Thành rất xót xa. Dù An Nhiên không nói ra nhưng hắn biết những vết thương này từ đâu mà có. Giờ thì may cho cô ả kia là đang ở bệnh viện chờ nối gân tay, không thì hắn cũng sẽ cho cô ta biết bị kim châm thoải mái tới mức nào.

Bàn tay to lớn của Tống Thành thận trọng bóp chút thuốc mỡ mát lạnh, chấm nhẹ lên các vết thương.

Thuốc mỡ tê mát làm An Nhiên có phản ứng, cô khế rụt mấy ngón chân hồng hồng lại, cơ bắp chân cũng cứng lên.

Tống Thành xoa nhẹ để thuốc ngấm vào da, nói khẽ như dỗ trẻ nhỏ: “Không sao. Chịu khó một chút.”

Hắn còn cẩn thận thổi nhè nhẹ lên những vùng da đã thoa thuốc. Làn hơi quét trên lớp thuốc mỡ mát lạnh không khác gì một cái lông vũ mềm mại lướt qua lướt lại, khiến An Nhiên ngứa ngáy vô cùng.

Cô úp mặt vào cánh tay, nghĩ đến lúc mình bôi thuốc cho Cá Chép cũng y chang như vậy. Vừa lóng ngóng vụng về sợ làm đau vết thương, vừa chậm rãi, nhẹ nhàng an ủi thằng bé. Tự nhiên, nước mắt lại ứa ra. Cô thì thào: “Em nhớ con quá!”

Tống Thành thấy cô sụt sịt cũng có chút thương xót, hắn chậm rãi nói: “Hôm nay anh đưa thằng bé tới trường xin học.”

Tin tức này khiến An Nhiên nhảy chồm lên kinh ngạc. Con trai cô mới ba tuổi, sao hắn lại bắt thằng nhỏ đi học sớm như vậy? Tống Thành không cho là quá sớm, hơn nữa con trai còn tỏ ra yêu thích trường học, muốn ở lại. Hắn đem điều đó nói cho An Nhiên, cô lại tưởng hắn ngụy biện, liền mắng hắn: “Em đẻ ra nó mà em còn không biết tính nó hay sao? Anh làm sao dám chắc hiện tại nó không nhớ nhà đến mức khóc ầm 7?”

Tống Thành không cho là phải, hắn nói: “Em cứ ôm ấp con mãi, làm sao nó trưởng thành được. Con trai thì phải rèn luyện được bản lĩnh, bắt đầu từ việc tự lập khi còn nhỏ.”

Lời nói của Tống Thành không sai, nhưng An Nhiên hoàn toàn không chấp nhận. Cô cay nghiệt chỉ trích: “Nó là con em, đương nhiên em phải bảo vệ nó.

Không phải con anh nên anh không xót, đúng không?”

Tống Thành nghe thế thì khựng lại, trong lòng ê ẩm không ít. Hắn im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Từ giờ, nó cũng là con anh.”

Với để tài này, An Nhiên cực kì nhạy cảm. Cô không muốn con mình phải lo lắng về việc mẹ đi lấy chồng rồi bỏ rơi nó. Trên đời này hiếm có người đàn ông nào yêu cô mà lại yêu cả con trai bé bỏng của cô lắm.

Tống Thành không muốn tranh cãi với cô nên cứ thế im lặng thoa thuốc. Chỉ còn An Nhiên vẫn khó chịu vì hắn tự tiện quyết định chuyện của con trai mình, bèn lẩm bẩm: “Đừng tùy tiện quyết định chuyện của Bình An.

Ngay cả Hoàng Kiên cũng chưa từng làm gì cho thằng bé mà không có ý kiến của em.”

Lòng kiên nhẫn của Tống Thành bị chao đảo khi nghe đến cái tên Hoàng Kiên. Hôm qua, em gái hắn cũng làm phiền hắn vì gã này, đòi hắn giúp minh oan cho hắn. Hôm nay thì đến lượt vợ nhỏ nhà hắn nói hắn còn không bằng Hoàng Kiên. Trận thua này hắn chịu sao thấu!

Tống Thành đậy nắp chai thuốc, ném lên mặt bàn gần đó, sẵng giọng: “Em bây giờ là vợ anh. Đừng nhắc đến tên của thằng đàn ông khác.”

An Nhiên thấy hắn ghen tuông vô cớ thì bực bội, muốn cãi nhau với hắn. Cô hoàn toàn không biết Tống Nguyệt Sương, em gái của chồng mình đang say mê Hoàng Kiên như điếu đổ. Cô nhấm nhằng nói Tống Thành là kẻ ích kỉ, khiến Tống Thành nổi cáu. Hắn gầm gừ như một con mãnh thú đang đe dọa đối phương: “Em không thể gặp lại gã đó đâu. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu không, tôi sẽ bóp nát ý nghĩ đó của em ngay từ trong trứng nước.”

Cự cãi một hồi, An Nhiên thấy tình hình càng lúc.

càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục, cô sẽ lại quay về ngõ cụt. Thế là cô đành xuống nước: “Được rồi. Em đã biết.”

Tống Thành vẫn chưa hết bực: “Biết sai ở đâu chưa?”

“Nhắc tên người đàn ông khác khi ở trên giường với chồng.” Lời đáp ngọt xớt của An Nhiên khiến hắn trở tay không kịp, choáng váng cả mặt mũi.

Thấy hắn không đáp, An Nhiên nghĩ hắn vẫn còn giận, lại nhún thêm một bước nữa, cố kéo lại không khí hòa thuận trước đó: “Em quen với việc tự mình nuôi dạy con rồi. Đột ngột kết hôn thế này, em chưa thích nghỉ kịp.”

Tống Thành thấy vợ thành khẩn như thế cũng không để bụng nữa, liền duỗi người nằm xuống cạnh cô. Một tay hắn choàng qua eo cô, kéo sát về phía mình. Hắn ậm ừ trong cổ họng: “Từ giờ còn có anh.”

Trái tim đang nhảy loạn xạ vì tức giận của An Nhiên bỗng dừng lại một nhịp.

THỊCH!

Sau đó, tim cô đập điên cuồng.

Cô hoảng sợ vô cùng, vội tìm cách trốn khỏi âm thanh hoang dã náo loạn đó bằng cách rúc vào trong vạt áo choàng tắm của Tống Thành. Đồng thời, cô tìm cách đánh trống lảng: “Vậy anh thả em ra được không? Em không thích bị giam như vậy.”

Tống Thành nghĩ tới Minh Châu đang hôn mê trong viện, nếu để An Nhiên biết bạn tốt của mình bị thương nặng vì muốn bảo vệ con trai cô không bị bắt cóc, cô sẽ tự trách bản thân ghê gớm. Vì thế, anh từ chối: “Nếu chỉ đi lại trong phạm vi ngôi nhà này thì được.”

Không đúng như cô mong muốn. Nhưng thôi, chí ít cũng được ra khỏi bốn bức tưởng chật hẹp cũng coi như thành công bước đầu. Cô lại đánh liều xích lại gần Tống Thành một chút, thỏ thẻ: “Dạ. Giờ em đi lấy quần áo mặc vào được chưa?”

Tống Thành nhìn bộ dạng run rẩy kia, lại muốn trêu cô một chút: “Chưa được. Để thuốc ngấm hết đã.”

Bàn tay hư hỏng của hắn lướt dọc lưng cô theo chuỗi xương sống. An Nhiên rùng mình, hai bàn tay siết chặt lại, cố ngăn một âm thanh kì quái đang chực chờ thoát khỏi cổ họng. Cô vô thức nhích ra xa một chút, mặt vùi vào gối. Mái đầu nhỏ run khe khẽ.

Tất cả những phản ứng đó lọt vào mắt Tống Thành khiến hắn chán nản, buông tay khỏi người cô.

Hắn sẽ chờ cho tới khi cô thực sự chấp nhận gần gũi với hắn. Một cách tự nguyện.

Hắn lại ngồi dậy, với tay lấy một lọ rượu thuốc khác tiếp tục bôi lên vết bầm trên đầu gối cô. Đây là do quỳ nhiều quá mà thành. An Nhiên vẫn đang khỏa thân, không dám nằm ngửa lên cho hắn xoa bóp đầu gối. Cô một mực nằm sấp, giấu mặt vào gối. Tống Thành đành lấy một chiếc gối khác kê lót dưới đùi cô, đem phần đầu gối nâng lên để dễ luồn tay xuống thoa rượu thuốc.

Cảm giác sần sùi, khô cứng chạm vào tay khiến hắn giật mình, vội cúi xuống kiếm tra. Hắn kinh ngạc phát hiện hai đầu gối của An Nhiên thấm màu và chai cứng bất thường, bèn dò hỏi. An Nhiên xuôi xị đáp: “Không có gì. Hồi nhỏ bị mẹ phạt quỳ nhiều quá.”

Một đứa trẻ phải quỳ nhiều đến mức nào mới có thể đem hai đầu gối trắng trẻo biến thành thế kia?

Tống Thành tự trách bản thân, trong một phút ấu trĩ đã bắt An Nhiên phải quay lại thời điểm khó chịu đó. Hắn lấy thêm rượu thuốc, xoa đều trong hai bàn tay rồi áp lên đầu gối của cô, mượn sức nóng của tay làm rượu thuốc thấm nhanh vào da thịt.

Hắn tự hứa với lòng mình, sau này sẽ không bao qiờ bắt cô phải quỳ nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.