Cỏ Dại Trong Gió

Chương 8



Trong lớp học, trên bục giảng cô giáo dạy môn Lịch Sử vẫn thao thao bất tuyệt cố gắng truyền đạt kiến thức cho học trò. Bên dưới cả lớp im phăng phắc, nhưng đừng có lầm tưởng rằng tụi học sinh đang chăm chú nghe giảng. Mặc dù là lớp chọn nhưng đối với môn học khó nhằn như Lịch Sử ai cũng ngán ngẩm. Đến lúc kiểm tra, không cần biết dùng cách gì miễn có thể qua là được.

Bên trên, ngoài mấy học sinh ưu tú chăm chỉ nghe giảng, chép bài thì bên dưới lúc này Yến Nhi vừa buồn ngủ vừa đói. Quay sang bên cạnh khuôn mặt Đình Dương vẫn không cảm xúc. Không thể tin được cậu ta có thể ngồi nghe suốt bốn mươi lăm phút mà không cảm thấy kiến thức cứng nhắc. Phía bàn trên Ly Ly và Vương Quân không khác gì hóa thân của zombie muốn ăn thịt người. Cũng may hồi sáng lúc đi học tiện tay nhét khoai tây chiên vào cặp.

Yến Nhi vươn tay khều áo Ly Ly:

– Ê mày! Ăn khoai tây chiên không? Tao đói gần chết rồi, có thực mới vực được đạo.

– Đâu, đưa đây coi. – Ly Ly đang trong tình trạng tâm hồn lơ lửng cành cây. Nghe đến có đồ ăn mắt bật đèn sáng ngay lập tức.

– Không định cống nạp cho đại ca à? – Vương Quân chỉ vào mình bất mãn nói với Yến Nhi.

– Cống nạp cái rắm ý.

– Được thôi! – Vương Quân gầm gừ giật lấy một túi khoai tây chiên quay lên giấm giúi ăn cùng Ly Ly.

Nhưng Yến Nhi đâu dễ để mình bị chịu thiệt. Sở dĩ cô không đòi lại vì mang tận hai gói khoai tây chiên. Cái gì chứ đồ ăn là chân ái.

– Ây, ăn không cưng? – Cô hất mặt lên nói với Đình Dương.

– Không ăn.

– Ăn.

– Khô.. ng. – Vừa mở miệng ra Yến Nhi đã nhét hai miếng vào miệng Đình Dương. Đắc ý cười khoái chí.

– Hihi, bé ngoan.

– YẾN NHI, ĐÌNH DƯƠNG, trật tự. – Cô giáo gọi to khiến Yến Nhi suýt phụt miếng khoai tây chiên lên bàn. May mà vẫn kiềm chế lại được.

Đình Dương quay sang dùng ánh mắt cảnh cáo. Nhưng cái mặt cô vẫn nhơn nhơn.

– Hì..

Nhiều lúc không hiểu thầy cô giáo lấy đâu ra động lực giảng bài kinh khủng như vậy. Trong khi con dân vừa đói vừa mệt đến mờ mắt.

Mười một giờ ba mươi phút.

Tùng.. tùng.. tùng..

*Yeahhhh.. *

“Được giải thoát rồi về ăn cơm thôi.” – Mặt cô tưng bừng hớn hở như tiết trời mới sang xuân. Vội vàng thu dọn sách vở trên mặt bàn.

Đình Dương nhìn cô không thốt ra lời: “Lúc nãy còn ủ rũ không khác gì bánh bao ngâm nước. Thoắt cái đã tươi cười chói lóa như ánh mặt trời. Con gái là sinh vật khó hiểu!”

Yến Nhi đang cất sách vở với tốc độ chóng mặt. Ly Ly quay xuống quơ tay trước mặt cô.

– Tao phát hiện ở khu đất giải thể phía sau trường có vài cây ổi rất sai quả. Chiều nay đi đột kích không?

Nghe đến đây Yến Nhi thèm nhỏ dãi gật đầu lia lịa. Lâu lắm rồi không được đi khám phá. Điều này làm cô rất hào hứng.

– Ok baby, chiều có những ai?

– Tao, mày, Hạ Thu, Thanh Lan, Vương Quân. Nghe nói Vương Quân định rủ Nhật Minh và Huy Hoàng đi nữa. – Ly Ly liệt kê.

– Vui quá ta!

Chợt cô nghĩ ra điều gì đó quay sang nhìn tên máu lạnh kia một cách đầy mờ ám. Bình thường Đình Dương chả bao giờ tụ tập bạn bè, nhân cơ hội này kéo cậu ta đi mới được và hơn nữa. Cậu ta cao như vậy đứng dưới gốc cây thôi cũng chảy được khối. Yến Nhi cất suy nghĩ bỉ ổi của mình đi mỉm cười nịnh nọt. Cô chớp chớp mắt nhìn Đình Dương:

– Đình Dương, để tạo thêm kỉ niệm cho một con người nhạt nhẽo như cậu. Tôi – một Yến Nhi cao cả và đầy lòng bao dung rủ cậu tham gia đột kích vườn ổi. Thế nào? Rất hấp dẫn đúng không?

– Ai muốn làm mấy trò trẻ con chứ tôi thì không. – Đình Dương khoác cặp đi về phía khu để xe.

Yến Nhi vội khoác cặp đuổi theo kéo áo Đình Dương lại:

– Ây ây, đợi đã gì mà trò trẻ con, cậu thì người lớn chắc. Có Vương Quân, Huy Hoàng và cả Nhật Minh cũng đi.

Nghe đến Nhật Minh, Đình Dương chợt dừng lại. Nhưng rồi lấy xe đi biến. Yến Nhi hét lên mặc kệ Đình Dương có nghe thấy hay không.

– Mười ba giờ, ngã tư vào trường.

Tại nhà Yến Nhi.

– Con bé này. Có ai cướp đồ ăn đâu mà ăn nhanh vậy? Tối nay học thêm Toán lúc đi học con nhớ mang bánh và sữa theo ngộ nhỡ chiều đói. – Hà Phương Nguyên bất lực dặn dò con gái.

Yến Nhi ăn vội vàng rồi lên giường nghỉ chút, sau đó sắp sách vở phóng xe đi mất hút. Cái nóng của buổi trưa không thể dập tắt đi lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Đến nơi Ly Ly và Thanh Lan đã có mặt. Phía xa xa có một cái bóng cao lớn ngồi dựa vào gốc cây.

“Khoan đã. Cái bóng to lù lù sau gốc cây kia quen quá.”

Yến Nhi chạy lại vỗ mạnh vào vai người đó. Không ai khác chính là Đình Dương.

– Aiza, có người nói không tham gia cái trò trẻ con mà nhỉ. – Cô đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai cười khẩy.

Đáp lại vẻ hiếu thắng của Yến Nhi, Đình Dương im lặng không nói gì chụp mũ lên mặt lim dim ngủ. Lúc đầu Đình Dương không có ý định tham gia nhưng sau khi nghe cô nhắc đến Nhật Minh không hiểu sao tự nguyện vác thân mình đi làm mấy trò xàm xí này.

Yến Nhi bị Đình Dương bơ đẹp giận dữ đá đất đá cát. Một lúc sau thì mọi người đã đến đầy đủ.

– Yeahhh! Xuất phát thôi. – Cô nhảy chân sáo.

– Làm gì mà xung thế? Bộ trưa nay nhịn cơm hả? – Vương Quân đi ngay sau Yến Nhi nhìn cô như vậy cậu cũng cảm thấy vui lên vài phần.

– Cậu làm sao hiểu được hương vị đồ ăn đi đột kích và đồ ăn của nhà trồng nó khác nhau như thế nào.

Cả bọn đi đến khu giải thể, ở đây là một khu đất rộng được chính quyền tỉnh quy hoạch xây dựng trung tâm thể thao. Khu đất này bỏ đã lâu, cũng ít người lui tới. Đặc biệt xung quanh bốn bức tường che chắn rất cẩn thận.

Yến Nhi ném cặp vào giỏ, cô nhìn bức tường khẽ mỉm cười xoay xoay cổ tay lấy đà nhảy lên. Bức tường này cũng khá cao nhưng chuyện nhỏ. Cô quay người ra hiệu.

– Ly Ly nhảy đi tao kéo.

Ly Ly nhìn bức tường cao có hơi ớn nhưng cũng dũng cảm leo lên. Cộng thêm sức kéo và có sự trợ giúp của Vương Quân cuối cùng Ly Ly cũng leo lên được.

– Chị ấy chắc chắn là bị khỉ nhập rồi. – Huy Hoàng – em họ Yến Nhi thốt lên đầy kinh ngạc.

Vương Quân thấy Huy Hoàng kinh ngạc không khỏi tiếc thương cho thằng bạn biết sự thật này quá muộn. Vương Quân vỗ vai rồi lắc đầu:

– Chị cậu không phải bị nhập đâu mà là khỉ chân chính đấy.

Yến Nhi đứng từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đất lá phủ khá dày, nhảy xuống chắc chắn không bị xây xát chân tay. Cô nhảy xuống sau khi tiếp đất còn lăn một vòng. Nhanh chóng đứng dậy phủi quần áo rồi đỡ Ly Ly xuống. Những công việc này đáng nhẽ tụi con trai là người đảm đương nhưng cô thân là nữ hảo hán. Một mình vẫn ổn không cần đến nam nhân.

Cả sáu người đều nhanh chóng trèo qua. Trừ Thanh Lan và Hạ Thu ở lại trông xe. Chứng kiến tận mắt mấy cây ổi sai trĩu quả Ly Ly và Yến Nhi ôm nhau nhảy múa.

– Wowwwww! Đây chính là thiên đường. – Cô thốt lên.

Trong phút chốc Đình Dương và Nhật Minh đứng bên dưới đã chảy đầy một túi. Quay ra không thấy Yến Nhi và Ly Ly đâu. Đình Dương đi đến chỗ Vương Quân và Huy Hoàng đang ngồi.

– Con nhỏ ồn ào đó đâu rồi?

Cả hai đều đưa tay chỉ cùng một hướng có ai đó đang leo tít lên ngọn cây. Nhật Minh và Đình Dương đều ngoái lại nhìn theo thì thấy một người tung và một người hứng. Không cần nghĩ cũng biết ai tung và ai hứng.

Nhật Minh thấy cô trèo cao quá đứng dưới gốc cây lo lắng gọi:

– Về lớp thôi, bọn tôi hái được cũng nhiều rồi.

Yến Nhi gật đầu rồi tụt xuống. Đến lưng chừng đạp phải một cành cây khá mềm.

*Rắc rắc*

– Cẩn thận! – Đình Dương và Vương Quân hét to lên cùng lúc nhào tới.

Yến Nhi bất ngờ túm được một cành cây khác. Quay xuống nở nụ cười nhìn chỉ muốn cho ăn đánh.

– Hì hì, không sao.

Đình Dương thở phào. Cậu giận dữ đi tới ra lệnh:

– Xuống ngay!

Yến Nhi biết mình suýt ngã gãy răng nên cũng ngoan ngoãn tụt xuống. Khuôn mặt như vừa phạm phải sai lầm gì lớn lao. Nhật Minh thấy cô gần xuống cũng không đành để cô nhảy liền dang hai tay ra đỡ. Yến Nhi ngượng ngùng lí nhí cảm ơn.

Ly Ly nhìn đồng hồ sốt ruột gọi lớn:

– Đi thôi, sắp muộn rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.