Qua mùng mười tháng giêng, Cố Hoài Bích còn chưa chịu trở về, ngày nào Đỗ Uyển Nhu cũng liên tục gọi điện giục Cố Hoài Bích về nhà, nói cậu ở nhà Biên Biên vui đến quên cả trời đất là thế nào, nếu như còn không chịu về, thì ở đó làm cháu rể luôn đi, đừng về nữa.
Nói chưa được hai câu, Cố Hoài Bích đã treo điện thoại, làm cho Đỗ Uyển Nhu tức giận đến không biết phải làm sao, đành phải gọi điện thoại cho Biên Biên, nói tết ở bên này họ hàng đến rất nhiều, còn phải xã giao các thứ nữa nên bảo cô kêu Cố Hoài Bích nhanh về nhà.
Không cần biết Cố Hoài Bích có đồng ý hay không, Biên Biên đã mua vé xe lửa cho cậu, còn giúp cậu sắp xếp hành lý luôn, quyết định đuổi khách.
Đêm trước khi đi, có không ít hàng xóm tới nhà, tặng cho Cố Hoài Bích đủ loại đặc sản địa phương.
Thím Triệu cũng tới, mấy ngày liền vì chuyện của A Tùng, thím ấy tiều tụy đi rất nhiều.
“Tiểu Cố, mấy ngày nay cảm ơn cháu và Biên Biên giúp đỡ A Tùng, thím nghe ông ngoại Biên Biên nói cháu sắp trở về nhà rồi, trong nhà thím không có gì để tặng cho cháu hết, cháu mang thịt khô về ăn nhé.”
Thím Triệu lấy phần thịt khô được gói trong giấy báo từ trong túi ra đặt trên bàn.
Cố Hoài Bích nhìn phần thịt khô đen tuyền, cậu biết, đến ăn tết mà nhà A Tùng còn không nỡ lấy thịt khô này xuống ăn.
Cậu không nhận lấy, im lặng đi ra ngoài sân.
Thế giới này ít khi mang lại cảm giác ấm áp cho cậu, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều vì sợ mà ghét bỏ cậu. Thế cho nên, nhiều năm qua cậu tự nhốt mình trong thế giới riêng, thờ ơ với mọi thứ.
Nhưng ở trấn nhỏ vùng sông nước mấy ngày ngắn ngủi, Cố Hoài Bích lại cảm nhận được sự ấm áp từ nơi đồng quê xa lạ.
Cậu có chút lưu luyến.
Tối hôm ấy, cậu ngồi một mình bên cửa sổ, chống tay sau đầu, nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, một đêm không ngủ.
Cậu quay đầu lại nhìn cô gái đang yên bình ngủ say, gương mặt cô trông hết sức hiền dịu.
Cô vĩnh viễn là nơi tốt đẹp nhất trong lòng của cậu.
Cố Hoài Bích nhảy xuống cửa sổ, đi đến bên giường Biên Biên, cúi xuống ngửi nhẹ ở bên tai cô.
Cô cảm giác ngứa ngáy nên gãi mặt trong vô thức, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
Cố Hoài Bích cọ cánh mũi lên lỗ tai mềm mại của cô, sau đó nhảy xuống cửa sổ.
**
Đám lưu manh Đoàn Bằng đi uống ở quán bar say đến không biết trời trăng gì, đi loạng choạng trên đường, trong miệng còn lảm nhảm mấy lời dơ bẩn: “Đồ thiểu năng trí tuệ đáng chết, còn dám tố cáo chúng ta.”
“Đáng ra nên giết nó luôn.”
“Nếu không thì cắt bỏ cái lưỡi của đồ ngu đó, nghe tiếng nó là thấy phiền.”
……
Đột nhiên tên đi phía trước dừng bước, Đoàn Bằng đụng phải hắn ta, lên tiếng mắng: “Này! Không nhìn đường hả!”
Hắn ta chỉ lên trên nóc nhà, sợ đến nói không nên lời.
Đoàn Bằng nhìn theo ánh mắt hắn ta, bỗng nhiên hai mắt trừng to.
Có một con sói lớn đang ngồi trên mái nhà, nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau lưng nó là vầng trăng lạnh lẽo cùng với bầu trời đêm.
Đôi mắt màu xanh của nó trong bóng đêm, cực kỳ tĩnh lặng.
Đám người cứ dụi mắt miết vì cho rằng mình gặp ảo giác, cho đến kia con sói nhảy xuống, đứng ở trong hẻm nhỏ, bước đến gần bọn họ.
Bọn họ ngơ ngác nhìn con sói kia đến gần mình, thậm chí quên mất phải lùi về phía sau.
Con sói há miệng, ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu vào hàm răng bén nhọn dữ tợn của nó.
Chợt có người giật mình hét lên: “Là sói đó, là con sói đồ ngốc kia nói kìa!”
“Mẹ nó, nó, nó không phải đồ điên sao, nó nói thật à!”
Dứt lời, đám thanh niên đều sợ hãi, đặc biệt là Đoàn Bằng, gã đứng gần con sói nhất, nên có thể nhìn thấy rõ ánh mắt sắc bén của con sói.
“Kêu bạn của mày tới.”
Mỗi khi rút một cái móng của A Tùng xuống, bọn họ sẽ hét lên như thế, lúc cậu ngốc A Tùng thoi thóp với hai hàng nước mắt chảy dài, cậu ta cứ gọi sói mãi…
Giờ con sói tới thật rồi.
Đêm đó, trong hẻm nhỏ tiếng hét thảm thiết kéo dài không dứt, phá hỏng giấc mộng đẹp của mọi người trong trấn.
**
Ngày hôm sau, khi Biên Biên tỉnh lại, cảm thấy đầu mình khá choáng rất mệt mỏi.
Cô gõ lên tấm ván gỗ, nhưng không có tiếng cậu đáp lại. Thế nên Biên Biên vén rèm lên, thấy chăn đệm của Cố Hoài Bích vẫn còn ngay ngắn, như là cậu không có ngủ vậy.
Cô rất ngạc nhiên, gọi xuống dưới lầu: “Cố Hoài Bích.”
Không ai đáp lại hết.
Mới sáng sớm không biết cậu đi đâu nữa, buổi chiều là lên xe lửa rồi, bây giờ cậu nên xếp đồ chuẩn bị về mới đúng chứ.
Lúc này, ông ngoại vừa mới đi chợ về trên lưng còn đeo gùi, bà ngoại đang rửa rau hỏi ông: “Bên ngoài ồn ào quá, có chuyện gì sao?”
Ông ngoại nói: “Cái đám lưu manh ngược đãi A Tùng đêm qua bị báo ứng.”
Biên Biên tò mò hỏi ông ngoại: “Là sao ạ?”
“Hôm nay có người phát hiện bọn chúng ngất xỉu ở hẻm nhỏ, nghe nói toàn bộ ngón tay đều bị chặt đứt, còn là đứt tận gốc luôn, hay thật, mấy ngón tay bị rơi hết xuống cống, lấy mang đến bệnh viện cũng không nối lại được.”
Mặc dù ông ngoại đã quen nhìn mấy cảnh máu me, cũng không thể tưởng tượng ra hình ảnh tàn khốc đẫm máu như vậy.
Bà ngoại lập tức niệm “A di đà phật”.
Biên Biên nghi hoặc hỏi: “Là ai làm ạ?”
“Đồn cảnh sát đã cho người qua xem, nhưng nửa đêm hôm qua lại có mưa to nên mọi thứ đều trôi sạch hết rồi.”
Ông ngoại tiếp tục nói: “Mấy người hàng xóm thì đều nói bọn chúng bị thú hoang cắn, không phải trên núi đang xây sở thú à, có rất nhiều động vật chạy xuống trấn, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là sở thú chẳng xây tiếp được.”
Biên Biên nghĩ tới lần trước cô bị gấu đen tấn công, không khỏi rùng mình một cái.
Bà ngoại cằn nhằn nói: “Nếu gặp một con sư tử hay sói mà không toi mạng thì bọn họ đúng là may mắn.”
Biên Biên nghe bà ngoại nhắc tới sói, trái tim đột nhiên đập thình thịch, đêm qua hình như cô mơ thấy sói, nhưng cụ thể là mơ thấy cái gì thì cô lại không nhớ rõ, tóm lại là không tốt lắm.
Bỗng nhiên cô có chút hoảng, mới sáng sớm Cố Hoài Bích đã đi đâu rồi?
Hiện tại, bên ngoài ai ai cũng sợ bóng sợ gió, lỡ như cậu gặp phải con thú hôm qua tấn công người thì toi mất!
Biên Biên nhanh về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cậu, nào đâu cô mới vừa mặc áo khoác vào thì nghe thấy bên cạnh có tiếng động.
Biên Biên kinh ngạc vén rèm lên, chỉ thấy Cố Hoài Bích mặc áo sơ mi trắng đứng đối diện cô và cậu đang cài cúc áo.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, dáng cậu vừa cao lại thon, đôi tay gầy trắng nõn đang thong thả cài cúc áo, cơ bụng của cậu, cơ ngực nữa, và còn có cả xương quai xanh xinh đẹp nấp sau lớp áo.
Biên Biên cảm thấy hơi thở của mình chậm hơn nửa nhịp.
“Anh đi đâu đó, mới sáng sớm đã làm tôi giật mình.”
Cố Hoài Bích lơ lời cô nói, cậu cởi cái quần ướt sũng của mình ra rồi lấy cái quần dài màu đen ở trong ngăn tủ mặc vào.
Biên Biên nhìn đến lóa mắt, cô thấy hết từ đôi chân dài săn chắc, đến vùng tam giác phía trên hai chân, đặc biệt là thứ treo dưới lớp quần ló.t thể thao.
Cô hít thở không thông, vội vàng quay người che mắt lại.
Cố Hoài Bích nhanh chóng mặc quần dài vào, Biên Biên nghe thấy tiếng cậu khóa thắt lưng, trái tim cô cũng thắt lại theo.
“Khi thay quần áo anh phải nói trước một tiếng đi chứ!”
“Nói cái gì?”
Giọng cậu vang lên từ phía sau, nghe rất bình tĩnh luôn.
“Mới nãy tôi thấy hết rồi!”
“Cho nên?”
Biên Biên không biết nên nói cậu như thế nào, từ nhỏ đến lớn cậu đều như thế này, giống như là Cố Hoài Bích không hợp với thế giới này vậy, mấy cái quy tắc ở thế giới này không áp dụng được với cậu.
Chỉ cần cậu thích thì cậu có thể ở làm bất cứ thứ gì cậu muốn ở trước mặt Biên Biên.
Biên Biên quyết định quên đi chuyện vừa rồi, dù sao thì sau này hai người cũng không có cơ hội ở chung như vậy nữa.
Cô đi đến bên cạnh cậu, giúp cậu xếp quần áo bỏ vào balo.
Đa số quần áo của cậu ở đây đều là ông ngoại mua cho cậu, tuy phong cách hơi già xíu nhưng với vóc người của Cố Hoài Bích thì mặc gì cũng đẹp.
Giá của đống quần áo này khá rẻ, Biên Biên còn tưởng Cố Hoài Bích sẽ không cần, không ngờ cậu còn cẩn thận gấp lại bỏ vào trong balo chuẩn bị mang về.
“Tối hôm qua anh đi đâu thế?” Biên Biên hỏi cậu: “Hình như là đi suốt đêm đúng không?”
Cố Hoài Bích kéo khóa balo lại, không trả lời cô.
“Tôi đang hỏi anh đấy.”
Cậu vẫn im lặng như cũ.
Biên Biên tiện tay đẩy Cố Hoài Bích một cái, nào ngờ lúc cô chạm vào cậu, bỗng nhiên cậu nắm lấy cổ tay cô, giây tiếp theo, cậu ném mạnh cô lên giường, sau đó đè lên.
Biên Biên bị hành động của cậu hù cho hoảng sợ, cô giãy ra nhưng lại cảm thấy cơ thể cậu đang run bần bật lên, là kiểu run lẩy bẩy từ bên trong ra không cách nào kiềm chế được.
Mắt cậu nổi đầy tơ máu, trông rất hung dữ, như rơi vào bị trạng thái mất lý trí.
“Trần Biên Biên, dù cho tôi có trở thành cái gì thì cô cũng đừng rời khỏi tôi.”
Câu này được cậu nói ra với giọng cực trầm, như thể cậu phải gồng cả người để nói ra câu này.
Biên Biên nhìn con ngươi màu quả phỉ kề sát mình, với khoảng cách này cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng cậu, cô căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên…”
Tuy nhiên, cô mới vừa nói ra một nửa thì sửng sốt phát hiện sau tai của Cố Hoài Bích mọc lông lên, tiếp đó, cổ cậu cũng bắt đầu thay đổi mọc ra bộ lông dài.
Biên Biên cảm giác người đè ở trên mình ngày càng nặng, cơ thể cậu phình to ra đến chiếc áo sơ mi sắp bị căng rách, cậu vùi mặt vào cổ cô, phả ra luồng hơi thở gấp gáp và nóng bỏng, cậu vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế mình…
Biên Biên duỗi tay chạm vào phần lông trên cổ cậu, cảm giác hết sức quen thuộc!
Sói.
Cậu là sói.
“A Hoài?”
Là nó, Biên Biên có thể cảm giác được!
Hơi thở khô nóng phả vào bên tai cô, cả người cô run lên, từng cơn tê dại chạy dọc cột sống và cô siết chặt các ngón chân lại.
“Có thể sợ tôi, ghét tôi, nhưng là không thể rời bỏ tôi.”
Giọng nói cậu trở nên nặng nề, cả khuôn mặt chôn ở trong cổ cô, thế cho nên Biên Biên không nhìn thấy cậu đã biến thành cái gì.
“Anh là A Hoài.”
Cậu nhẹ nhàng cọ vào vành tai Biên Biên, ngầm thừa nhận câu trả lời của cô.
“Là anh làm đúng không?” Giọng cô bình tĩnh đến lạ thường: “Chuyện đêm qua…”
Người cậu càng run thêm dữ dội.
Cảm giác khí huyết cuồn cuộn thế này không có cách nào khống chế d.ục vọng, khiến cậu muốn phát điên.
Đây là cái động không đáy, một khi cậu nhiễm máu tươi, dù là năm giác quan hay là d.ục vọng thì đều sẽ phóng đại đến hàng trăm lần như muốn nổ tung, giống như tối hôm qua, cậu cắn xé tay bọn họ, sau đó còn muốn xé nát cổ họng bọn họ.
Nếu như một ngày nào đó cậu không kiểm soát được bản thân mình, Cố Hoài Bích chẳng tưởng tượng ra nổi mình sẽ biến thành cái gì.
Có lẽ, cậu sẽ bị máu tanh và d.ục vọng khiến cho đánh mất chính mình, thật sự biến thành con “Quái vật” ăn tươi nuốt sống trong bóng tối.
Cậu dán vào cổ cô, khẽ gọi tên cô, lúc thì khe khẽ, lúc thì nặng nề, như đó là ngọn hải đăng dẫn lối cho những con thuyền nhỏ bị lạc trong đêm tối.
“Trần Biên Biên, đừng rời khỏi tôi.”
Trước giờ Cố Hoài Bích chưa từng cầu xin ai cái gì, nhưng hiện giờ cậu như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Bất chợt, Cố Hoài Bích cảm giác được bàn tay lành lạnh của cô nhẹ nhàng xoa lỗ tai mình.
Như là đáp lại, lại như là trấn an.
“Thật sự rất đáng sợ.” Cô dịu dàng nói, giọng nói có chút khàn: “Sợ quá.”
Tay cô không ngừng xoa lỗ tai của Cố Hoài Bích, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc cậu.
Bất cứ lúc nào, Trần Biên Biên đều khoan dung với Cố Hoài Bích, về điểm này, rất lâu về trước Cố Hoài Bích đã cảm nhận được.
Không biết là cậu trở thành bộ dạng gì, Biên Biên luôn có thể nhanh chóng chấp nhận cậu.
Một cô gái không dám xem phim kinh dị, lại có thể chấp nhận đủ các bộ dạng đáng sợ của cậu.
Cuối cùng lông cậu cũng dần biến mất, trở về làn da mềm mại trơn nhẵn ban đầu.
Cậu từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn kề sát cô.
“Đồng ý với tôi.” Con ngươi cậu sâu không thấy đáy.
“Đồ ngốc.” Biên Biên đẩy mặt cậu ra: “Trần Biên Biên là quý nữ của Cố Hoài Bích, tất nhiên sẽ không rời bỏ anh rồi.”
Cố Hoài Bích nhìn cô một lúc, đột nhiên hôn lên môi cô.
Nụ hôn này vừa mạnh mẽ lại thô bạo, Biên Biên có thể cảm nhận rõ lực m.út trên môi.
Cô mở to hai mắt, nhìn cậu khó tin.
Buổi sáng là lúc ánh mặt trời tinh khiết nhất, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng lông mi lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Có điều vài giây sau, Biên Biên đẩy mạnh cậu ra, che miệng mình lại, hoảng hốt nói: “Anh làm cái gì vậy!”
Ngực Cố Hoài Bích phập phồng, cậu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
“Thổ lộ.” Cậu trả lời ngắn gọn mà súc tích.
Môi Biên Biên vẫn còn hơi tê do vương những xúc cảm thô bạo mới vừa rồi.
Cố Hoài Bích liế.m môi, thẳng thắn nói: “Tôi chẳng giấu diếm gì cô hết.”
Át chủ bài cuối cùng của cậu, tuyệt đối không thể nói ra, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy, đều lồ lộ ở trước mặt cô.
Biên Biên hoàn toàn không đoán được cậu sẽ làm thế, vừa giận vừa lo: “Trên đời này, không có người đàn ông nào dùng cái hôn thô bạo như vậy để thổ lộ!”
Con ngươi thâm thúy màu quả phỉ của Cố Hoài Bích nhìn cô, bình tĩnh nói: “Cô chỉ cần trả lời đồng ý hay không thôi.”
“Tôi muốn nói không đồng…”
“Tôi sẽ ăn thịt cô.”
“……”
Biên Biên thẹn quá hóa giận, lại cảm thấy lòng dạ rối bời, ném ra một câu “Vậy anh ăn thịt tôi để hủy tiêu chứng cứ đi”, sau đó vội vàng chạy xuống cầu thang.
Cậu ở phía sau nhìn bóng cô chạy đi, trầm giọng nói: “Cố Hoài Bích tôi nói cả đời chính là cả đời.”
“Loảng xoảng”, ở ngoài hàng lang phát ra những tiếng vang nặng nề, Biên Biên bị vấp ngã.
Cố Hoài Bích bước nhanh qua, thấy cô đang ngồi ở cầu thang, nhíu mày xoa khuỷu tay mình.
Những tia sáng nhỏ xuyên qua bức tường gỗ và chiếu lên mái tóc đen dài mềm mại như tơ lụa của cô, đôi môi anh đào đỏ hồng dẩu lên trông rất tủi thân, đôi gò má ửng đỏ, vẻ mặt chán nản.
Cố Hoài Bích thong thả bước xuống cầu thang, kéo ống quần lên ngồi xuống bên cạnh cô.
Biên Biên dịch người sang bên cạnh, giống như thật sự sợ hãi.
Cố Hoài Bích kéo khuỷu tay cô, nhìn vết trầy da trên cánh tay trắng nõn. Cậu không chút do dự liế.m xuống khuỷu tay cô.
Cô vừa có cảm giác ngứa vừa có cảm giác tê dại khi tưa lưỡi ấm áp cọ vào miệng vết thương của cô, Biên Biên rút tay về theo phản xạ, nhưng Cố Hoài Bích chịu không buông tay, nhắm mắt lại, nghiêm túc liế.m láp miệng vết thương.
“Không phải anh định ăn tôi thật đâu nhỉ.”
Cô nhìn cậu đầy lo lắng, trong lòng có hơi sợ thật, sợ cậu sẽ làm chuyện đáng sợ như vậy.
Cố Hoài Bích dứt khoát trả lời: “Ăn.”
Biên Biên lập tức rút tay về, Cố Hoài Bích vẫn giữ chặt cánh tay cô và hôn nhẹ lên miệng vết thương của cô.
“Ở bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ ăn thịt cô.”
Biên Biên tức giận nói: “Anh uy hiếp tôi!”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt sâu xa: “Khoảnh khắc cô đặt tên cho con sói, nó chính là cô, sinh ra vì cô, chết đi cũng vì cô. Nếu một ngày nào đó cô không cần nó nữa, nó sẽ ăn thịt cô.”
Biên Biên nhìn vẻ mặt của Cố Hoài Bích trông không giống nói đùa, cô vừa hơi run sợ vừa có chút bực dọc, rầu rĩ nói: “Anh đâu giống vậy.”
_______
Cậu ngốc A Tùng bị ngược đãi dã man nhưng lại không để lại dấu vết gì, lần này mấy người Đoàn Bằng bị cắn đứt ngón tay, ngoại trừ vết thương ở ngón tay, thì mọi manh mối ở hiện trường đều bị mưa to rửa trôi hết.
Kết quả giám định ban đầu của cảnh sát là vết thương trên ngón tay bọn họ do thú vật cắn.
Chuyện này ồn ào đến mọi người trong trấn đều hoảng sợ, ngày nào cũng có phóng viên vác camera đi phỏng vấn khắp nơi.
Chuyện mỗi ngày một lớn, khiến cho các quan chức cấp cao chú ý và người dân thị trấn thì đối với hạng mục xây dựng sở thú ở núi Thúy Vi vô cùng tức giận, ngay sau đó, việc xây dựng sở thú đành phải dừng lại.
Rất nhiều thú hoang đi lang thang quay về núi, ông ngoại nói đám người Đoàn Bằng bị như thế là do báo ứng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện “Không phải là không có báo ứng, chẳng qua là chưa tới lúc”.
Mỗi lần ông ngoại nói, Cố Hoài Bích đều im lặng lắng nghe.
Biên Biên để ý, kể từ đêm đó Cố Hoài Bích trầm tính hẳn đi, không chịu nói chuyện gì cả.
Ngày mười lăm, Biên Biên cùng Cố Hoài Bích quay trở về Giang Thành, ông ngoại bà ngoại đưa hai người ra nhà ga còn mang theo rất nhiều đặc sản, Cố Hoài Bích nhận hết tất cả và nói cảm ơn ông bà.
Ông ngoại nói đùa với Cố Hoài Bích: “Thằng nhóc này, ông truyền cho cháu bí kíp gia truyền làm bánh rồi đấy, nếu mà không chịu làm cháu trai nhà ông thì đúng là không nói nổi mà.”
Cố Hoài Bích nghiêm túc gật đầu: “Ông yên tâm.”
Ông ngoại nhìn Cố Hoài Bích một lúc lâu, sau đó vỗ vai cậu, không nói gì thêm.
Sau khi lên xe, Biên Biên ngồi xuống ở chỗ cửa sổ, còn Cố Hoài Bích mang túi lớn túi nhỏ đặt lên trên giá rồi ngồi xuống cạnh cô, sau đó thuận tay lấy khẩu trang ra.
Nói chung thì là thiếu gia cao quý, không ngửi được mùi hỗn tạp trên xe.
Biên Biên tò mò hỏi cậu: “Mới nãy anh với ông ngoại to nhỏ cái gì đấy?”
Khóe mắt của Cố Hoài Bích cong cong: “Chuyện cưới hỏi của cô.”
Biên Biên liếc nhìn cậu, nhiều ngày rồi mới thấy đôi mắt cười này của cậu.
Cô thu tầm mắt lại, “Xì” một tiếng.
Xe lửa bắt đầu lăn bánh, những ngọn núi lớn xanh ngắt giống như di động, từ từ lùi về phía sau, nửa tháng ở trấn nhỏ giống như một giấc mộng phù du*, Biên Biên lười biếng ngáp một cái.
*Ý nói thời gian ngắn ngủi ở trấn nhỏ.
Cố Hoài Bích nhích lại gần Biên Biên, sau đó đưa vai mình đến gần đầu cô rồi vươn tay ra đẩy nhẹ đầu cô lên vai mình.
Biên Biên liếc cậu, cậu mím môi trông có hơi căng thẳng.
Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn là dựa đầu vào bờ vai vững chắc ấy, Biên Biên chẳng thể nào tưởng tượng ra được bờ vai của cậu cuối cùng phải gánh vác và chấp nhận vận mệnh như thế nào.
Thế nhưng cô sẵn lòng ở bên cạnh cậu, cùng cậu đối mặt.
**
Buổi tối trước ngày khai giảng, Đỗ Uyển Nhu mời Biên Biên đến nhà ăn cơm chiều, để cảm ơn cô mấy ngày qua đã chăm sóc cho Cố Hoài Bích, với lại cũng cảm ơn ông ngoại bà ngoại tặng nhiều đặc sản như thế.
Bây giờ, Biên Biên gặp Đỗ Uyển Nhu không còn ngượng ngùng như lúc bé nữa, cô và Cố Thiên Giác mỗi người ngồi một bên bàn ăn.
Cố Hoài Bích lười nhác dựa vào ghế nhìn Biên Biên, Biên Biên quay đầu lại nhìn cậu thì cậu lập tức dời ánh mắt đi, thờ ơ nhìn trần nhà.
Trên bàn bày rất nhiều món ngon, nhưng phần cơm của Cố Hoài Bích vẫn như cũ, thịt ức gà luộc và một đĩa rau xào không nêm gia vị, trông có vẻ còn thanh đạm hơn người già nữa.
Thật sự thì Biên Biên không hiểu lắm, là một con chó… không, một con sói, phải chăng khẩu vị của Cố Hoài Bích cũng hơi bị nhạt quá rồi.
Chân giò hun khói ăn cực ngon, cắt thành từng lát mỏng, miếng thịt mỡ vừa óng ánh lại mềm, không hề có cảm giác dầu mỡ, ăn với cơm thì đúng là đồ ngon.
Cô gắp một lát thịt hun khói bỏ vào chén của Cố Hoài Bích.
Cố Thiên Giác sợ anh mình phát cáu lật bàn nên vội nhắc nhở cô: “Biên Biên, anh tớ không ăn cái này.”
Cố Thiên Giác còn chưa nói hết câu, Cố Hoài Bích đã gắp lát thịt lên nuốt xuống.
Cố Thiên Giác trố mắt nhìn Cố Hoài Bích, miệng há hốc thành hình chữ O.
Thế mà trông Cố Hoài Bích vẫn bình thường, không có gì khác cả.
Đỗ Uyển Nhu cũng ngớ người, Cố Hoài Bích không bao giờ ăn đồ nhiều dầu mỡ, đừng nói là thịt ba chỉ, ngay cả mùi khói cậu cũng không chịu nổi.
Vậy mà còn ăn một cách tự nhiên thế nữa, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Đúng là không tin nổi.
Cố Thiên Giác háo hức muốn thử nên gắp một lát thịt khác định bỏ vào chén Cố Hoài Bích, ngờ đâu vừa mới đưa đũa qua, Cố Hoài Bích đã cầm chén lên, bình tĩnh nói: “Ăn no rồi, mọi người ăn từ từ.”
Cậu đứng dậy rời đi.
Cố Thiên Giác làm mặt quỷ cười với Biên Biên: “Hóa ra khẩu vị của anh hai cũng có tính chọn lọc ghê.”
Biên Biên chỉ cười cười, cô cũng chỉ thử thôi không ngờ Cố Hoài Bích lại nể mặt đến vậy.
Rất vui.
Sau khi ăn cơm tối, Đỗ Uyển Nhu cùng Cố Thiên Giác và Biên Biên đi dạo trong Hoa Viên nói chuyện phiếm với nhau, Cố Hoài Bích thì ngồi trên núi giả hoặc là đứng ở trên cây, nói ngắn gọn là cậu luôn đi theo ba người.
Đỗ Uyển Nhu biết tên nhóc này muốn cái gì, thấy trời cũng tối rồi, Biên Biên sắp phải về nhà nên để cậu ở cùng cô chốc lát.
Đỗ Uyển Nhu nói với Biên Biên: “Hoài Bích tìm con có việc, con đi với nó đi.”
Biên Biên quay đầu lại nhìn Cố Hoài Bích, cậu nhảy xuống cây, dáng cậu vừa cao lại gầy.
Vì vậy cô chào tạm biệt với Đỗ Uyển Nhu, đi qua chỗ Cố Hoài Bích. Cố Hoài Bích không nói gì đã nắm cổ tay cô kéo về phòng mình, đóng cửa phòng và kéo rèm lại.
Biên Biên lo lắng đứng ở bên tường, căng thẳng hỏi: “Anh… Làm gì vậy?”
“Nói chuyện thôi mà, cô căng thẳng cái gì.”
Cố Hoài Bích ngồi lên trên bàn, bỏ một cái chân thon gầy xuống.
“Ai căng thẳng, tôi không có căng thẳng đâu nhé.” Biên Biên nói xong cũng ngồi xuống bên mép giường giả vờ cúi đầu xem điện thoại.
Cố Hoài Bích ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt cháy bỏng của cậu quét qua vầng trán sáng bóng và đầy đặn của cô, rồi lướt đến đôi lông mày thanh tú, đôi mắt hạnh trong veo, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi mềm mại ấy.
Bọn Phan Dương hay khen Trần Biên Biên xinh đẹp đến cỡ nào, ban đầu Cố Hoài Bích không cho là đúng, nhưng có đôi khi thoáng nhìn qua một biểu cảm nhỏ trên mặt của cô cũng có thể khiến cậu sốc ngay lập tức, thậm chí nhịp tim cũng tăng theo.
Đương nhiên, nếu cậu chịu, thì cậu còn có cách để khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, ví dụ như mấy năm trước cô phát triển hơi bị tốt. Do những cảm xúc xao động ở tuổi dậy thì cũng cậu đã kích thích hormone phát triển hơi quá.
“Anh nhìn tôi làm gì.” Biên Biên nghiêng mặt né ánh mắt sáng như đèn pha của cậu.
“Trần Biên Biên, nếu ở bên nhau, chúng ta sẽ có vài điều khoản đơn giản, ví dụ như cô không được cho tôi ăn mấy món kỳ cục.”
Biên Biên mù mờ ngẩng đầu: “Ở bên nhau… ở bên nhau là sao?”
Cô còn chưa đồng ý mà!
Cố Hoài Bích nhảy xuống bàn, đi đến trước mặt cô, đặt hai tay ở hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống ――
“Tôi nói rồi, cô đặt tên cho sói, còn cho nó ăn, nó chính là cô.”
Biên Biên hiểu rồi, Cố Hoài Bích đây là muốn không trâu bắt chó đi cày*, ép cô đồng ý ở bên cạnh cậu.
*Không trâu bắt chó đi cày: ép buộc người khác làm chuyện mà họ không có khả năng.
“Này… thịt hồi nãy với đồ hộp anh có thể lựa chọn không ăn mà.”
“Trần Biên Biên, cô biết luật không?”
“Luật gì cơ?”
“Cô là chủ nhân, cô muốn sói ăn cái gì thì nó phải ăn cái đó, đây là luật. Vả lại, cô đặt tên cho sói, nhất định phải ở bên cạnh nó, đây cũng là luật.”
“……”
Này là luật gì đây!
Cô sợ hãi nhìn cậu, giọng cũng càng ngày càng nhỏ, thấp thỏm nói: “Anh sẽ ăn thịt tôi thật hả?”
Cố Hoài Bích không trả lời, chầm chậm kề sát vào cổ cô, thậm chí Biên Biên có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của cậu phả vào tai cô ngưa ngứa.
Cậu há miệng ra cắn nhẹ hõm cổ cô.
“A!”
Biên Biên cảm giác được chỗ hõm cổ bị cậu cắn nhẹ, cô căng thẳng đến người phát run ――
“Đừng mà… có chuyện gì thì cũng phải từ từ.”
Khóe mắt Cố Hoài Bích cong lên, cô gái này ngốc ghê, thật sự cho rằng cậu sẽ ăn cô.
Trong nháy mắt Biên Biên đẩy Cố Hoài Bích ra, thậm chí cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi ướt át nóng bỏng của cậu liếm lên cổ cô, trong một chốc sống lưng cô như bị điện giật.
“Đừng ăn tôi!”
Cô tránh qua chỗ đầu giường, nhắm mắt lại không dám nhìn cậu.
Cố Hoài Bích thấy cô bị cậu hù cho sợ rồi nên cũng không ăn hiếp cô nữa, đứng dậy đi ra ngoài ban công, chống tay lên lan can, ngắm nhìn bầu trời đêm ――
“Trời tối rồi, về đi đồ ngốc.”
Biên Biên bĩu môi, nói với cậu: “Anh đừng có làm tôi sợ nữa.”
Cậu cười nhạt: “Ừa.”
Mỗi một lời cô nói, cậu bắt buộc phải nghe theo, đây cũng là luật.
Biên Biên rời khỏi nhà Tây, quay đầu lại nhìn cậu.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên làn da trắng nõn của cậu có một tầng ánh sáng nhạt.
Nói chung Biên Biên cảm thấy, dù là là ánh mặt trời hay là ánh trăng, đều có thể mang lại sự rực rỡ cho cậu và thêm vài phần đẹp đẽ rung động lòng người.
Cô xoay người lại vẫy tay chào tạm biệt Cố Hoài Bích, một nửa bên mặt cậu bị bóng đêm che khuất nên cô không thấy rõ biểu cảm của cậu.
**
Vào kỳ nghỉ hè, thành phố tổ chức một cuộc thi bơi lội, Cố Thiên Giác biết Biên Biên biết bơi, nên là không ngừng lôi kéo Biên Biên đến trung tâm hoạt động để đăng ký.
Khi Biên Biên nhìn thấy trên poster tuyên truyền viết quán quân cuộc thi bơi lội sẽ nhận được hai vạn tệ, cô có ý muốn tham gia.
Kinh tế trong nhà cô đều do Vương Linh nắm giữ, Trần Văn Quân đều đưa hết tiền lương của mình cho bà giữ, cho nên tiền tiêu vặt mỗi tuần của Biên Biên và Trần Nhân Nhân là do Vương Linh phát cho các cô.
Bề ngoài thì số tiền tiêu vặt của Biên Biên và Trần Nhân Nhân đều ít ỏi đến đáng thương giống nhau. Nhưng trên thực tế, Trần Nhân Nhân luôn ngầm làm nũng hay giở trò xấu nào đấy để xin Vương Linh thêm tiền, Vương Linh thương con gái mình, đương nhiên sẽ cho rồi.
Lúc cần tiền gấp, tất nhiên Biên Biên không thể nào đi xin tiền Vương Linh được.
Cho nên, nếu cô có thể nhận được hai vạn tệ tiền thưởng, thì đối với Biên Biên mà nói, hẳn là tiền bạc của cô sẽ dư dả trong một khoảng thời gian dài.
Trước khi thi đấu một thời gian, Biên Biên thường hay đến bể bơi trong trường để tập luyện. Chiều hôm đó, Cố Hoài Bích cùng đám bạn chơi bóng ở sân thể dục, nghe thấy vài nam sinh ở bên cạnh đang nói về Trần Biên Biên.
“Mới nãy tớ gặp một em cực xinh ở bể bơi, ôi, dáng người đó… quá ngon.”
“Ai vậy?”
“Cô nàng xinh nhất lớp 1, hình như tên là Trần Biên Biên, dáng cậu ấy mặc đồ bơi còn xinh hơn mấy cô người mẫu trên TV.”
“Thật không, nghe xong tớ cũng muốn đi nhìn thử.”
“Đi, cùng đi nè.”
……
Mấy nam sinh nghe nói có người đẹp, không buồn đánh bóng nữa, gào to phải đi đến hồ bơi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một trận gió to nổi lên, thổi cành cây khô, lá khô với cát bụi bay đầy trời.
“Ui ui, từ từ, cát bay vào mắt tớ.”
“Dụi là hết thôi.”
“Đau, đau muốn chết!”
“Ối, hình như cát cũng bay vào mắt tớ rồi.”
“A, đau quá, sao đau dữ vậy!”
“……”
Nhóm nam sinh đều bị cát bay vào mắt, nên ngồi ở ven đường dụi mắt, nước mắt chảy ròng, làm thế nào cũng không hết, đành phải đỡ nhau đi đến phòng y tế.
Cố Hoài Bích lười nhác bước đi, hờ hững đi ngang qua bọn họ.
Biên Biên từ trong hồ bơi leo lên, ngồi ở thành hồ bơi quét mắt tìm Cố Thiên Giác khắp bốn phía xung quanh, cô ấy nói đi mua nước, kết quả là một đi không trở lại.
Không có nhìn thấy người nào đó, ngược lại gặp được anh của người nào đó.
Cậu ngồi trên ghế dài, chống khuỷu tay lên đầu gối, đôi chân dài dang rộng, trong tay xách theo túi đồ uống lạnh.
Cậu kéo ống quần, để lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng ngần.
Các nữ sinh đi ngang qua chỗ cậu, không khỏi đi nhanh hơn, hiển nhiên là do sợ cậu, với lại cũng có chút ngượng, dù sao thì bọn họ đang mặc đồ bơi.
Cố Hoài Bích chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ, cậu quét mắt một vòng hồ bơi, cuối cùng dừng ở trên người Biên Biên.
Biên Biên cả kinh, lập tức lặn xuống nước, như con cá đang chạy trốn.
Biên Biên ở một đầu khác của bể bơi lén nhìn trộm Cố Hoài Bích, hình như cậu không có ý định đi qua đây, chỉ là nhàn rỗi ngậm ống hút uống đồ uống lạnh.
Dần dần, học sinh trong bể bơi ngày càng ít, Biên Biên bơi được mấy vòng rồi nên là cảm thấy có hơi mệt đành phải lên bờ, cô không suy nghĩ thêm một phút nào mà lập tức khoác thêm khăn tắm lên người.
Mái tóc dài mềm mại ướt đẫm rũ xuống trên vai cô, và hai đoạn xương quai xanh xinh đẹp lõm sâu xuống, xuống chút nữa là cảnh đẹp lồ lộ ra hết, may mà bị cô lấy khăn tắm che kín lại.
Cuối cùng Cố Hoài Bích cũng đứng lên, đi qua chỗ cô.
Biên Biên vội lùi lại ngồi xuống trên thành bể bơi, cảnh giác hỏi: “Làm gì đó?”
Cố Hoài Bích không trả lời, đưa túi trà chanh đến trước mặt cô.
Không cần phải nói, đây là mang nước đến cho cô.
Cố Thiên Giác đi mua nước hơn nửa tiếng rồi mà còn chưa quay lại, Biên Biên khát khô cả cổ rồi, sắp không chịu nổi nữa nên miễn cưỡng nhận lấy trà chanh, thế mà lại phát hiện trà chanh đã bị cắm ống hút, đây là bị cậu uống rồi.
Cô càu nhàu nói: “Anh uống của tôi, trả lại đây.”
Cố Hoài Bích nhìn cửa sổ trên mái nhà, thản nhiên nói: “Thích uống thì uống.”
Biên Biên khát đến khô cổ, vì thế rất không có khí phách mà ngậm ống hút, hút hai ngụm trà chanh ngọt mát, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn, như được bơm máu sống lại.
Cô lại không nhịn được mà hút thêm vài ngụm.
Cố Hoài Bích đánh giá khuôn mặt cô, những giọt nước tô điểm lên khuôn mặt trắng trẻo của cô và đôi môi anh đào mềm mại đang hút đồ uống lạnh.
Cậu cảm giác trái tim mình tan chảy mất rồi.
Biên Biên uống trà chanh xong, hỏi cậu: “Anh tới đây làm gì?”
“Không biết.”
Không biết là sao, là do cậu không muốn trả lời mà thôi, Biên Biên biết cái tính qua loa cho có lệ này của Cố Hoài Bích nên cũng không hỏi nhiều.
Đúng lúc ở cửa nhà bơi lội, Cố Thiên Giác đi vào hét chói tai: “Cố Hoài Bích, ban ngày ban mặt mà dám cướp đồ của người ta, em xếp hàng tận hai mươi phút mới mua được trà chanh, vừa ra khỏi cửa đã bị anh cướp mất, anh là anh trai kiểu gì hả, ngày nào cũng ăn hiếp em!”
Biên Biên nhìn trà chanh trong tay, khóe miệng giật giật: “Cái này là anh cướp…”
Cô chưa nói hết câu, chợt cảm giác mất trọng tâm, bị Cố Hoài Bích kéo vào chỗ nước sâu của bể bơi, nháy máy xung quanh im bặt, bể bơi ồn ào trở thành tiếng nền.
Biên Biên bị kéo xuống nước đột ngột, phịch một cái chìm trong nước xanh thẳm, Cố Hoài Bích dựa lưng vào vách bể bơi, ý bảo cô im lặng.
Trên bể bơi, Cố Thiên Giác tức giận tìm kiếm khắp nơi: “Này, các cậu có nhìn thấy anh của tớ không?”
“Vừa rồi còn ở đây nè, chắc giờ đi rồi.”
“Hừ, Cố Hoài Bích, tốt nhất đừng để em tìm được! Bằng không anh xong đời!”
……
Biên Biên định bơi lên trên, ai ngờ bị Cố Hoài Bích nắm chặt tay cô, kéo cô chìm sâu xuống dưới đáy.
Cậu cướp đồ uống của Cố Thiên Giác nên phải trốn, trốn thì trốn đi còn kéo cô theo làm gì!
Tuy Biên Biên bơi rất tốt, có thể nín thở lâu, nhưng lúc này đang hoang mang nên đầu óc bắt đầu thiếu oxy.
Dường như cậu cũng không muốn buông tha cho cô, cậu kéo cô qua, ấn giữ cô lên vách hồ, duỗi tay che miệng cô lại.
Đúng là vẽ vời thêm chuyện, dưới nước làm sao Biên Biên có thể phát ra tiếng động được.
Trong lúc giằng co, tay cô không cẩn thận ôm lấy cổ cậu và môi hai người chạm nhẹ vào nhau.
Cái chạm nhẹ như chuồn lướt nước, nhưng lại khơi dậy ngàn lớp bọt sóng trong lòng cậu trai trẻ.
Cậu nhìn cô chăm chú, trong con ngươi màu quả phỉ có vài phần tình ý.
Biên Biên thầm nghĩ không ổn, muốn đi nhưng chậm mất rồi, Cố Hoài Bích đã giữ lấy bả vai cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nhiệt độ nước không cao, còn cánh môi cậu thì vừa có chút lạnh vừa mềm mại.
Cậu không có kinh nghiệm, nên chỉ biết hôn cô loạn xạ, như là muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Biên Biên che tay ở trước ngực, cố đẩy cậu ra, nhưng ở dưới nước dù cô có cố cũng không có bao nhiêu lực nên bị cậu ấn lên trên vách tường đến lưng bị đau.
Biên Biên cảm thấy lồng ngực nghẹt thở và từng cơn tê dại chạy dọc sống lưng, làm cô cảm giác người mình bị vứt trên đám mây, lúc cao lúc thấp, vừa căng thẳng lại kích thích.
Một giây trước khi cô sắp bị thiếu oxy, cậu ôm eo cô nâng lên trên mặt nước, Biên Biên hít sâu một hơi, ngay lập tức một luồng khí oxy trong lành đi vào phổi.
Thế nhưng giây tiếp theo, cô lại bị Cố Hoài Bích kéo xuống nước, một lần nữa hai đôi môi dán vào nhau.
Đầu óc Biên Biên trống rỗng, lại còn thêm lần nữa!
Hơn nữa là không có không khí để thở.
Cậu cắn nhẹ môi cô và cơn tê dại mãi không thôi, cắn xong, cậu lại dùng đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm láp chỗ bị mình cắn.
Biên Biên bị cậu làm đau, hai chân đạp đá lung tung, cuối cùng đụng phải chỗ không nên đụng, lúc này cậu mới buông cô ra.
Hai người cùng nhau trồi lên mặt nước và ngay lập tức bên tai vang vọng những tiếng ồn ào ở xung quanh.
Có điều, các bạn học ở xung quanh đều đang làm chuyện của mình, không ai chú ý tới cảnh tượng ly kỳ vừa rồi ở trong nước.
Mặc dù như thế, Biên Biên vẫn cảm thấy xấu hổ và tức giận, nhanh chóng leo lên bờ quay đầu lại nhìn Cố Hoài Bích một cách giận dữ.
Cố Hoài Bích vẫn còn ở trong hồ, cậu hất cằm lên, cười cợt nhả.
Nếu là lần đầu tiên hôn khó kiềm chế được cảm xúc nên mới hôn mạnh bạo thì Biên Biên có thể hiểu, còn lần này, rõ ràng là cậu chơi xấu, cố tình làm thế.
Đã vậy thì thôi đi, đằng này có ngu ngốc cũng biết là cậu đang cắn cô chứ hôn cái gì, cắn nát hết môi cô rồi đây, đau muốn chết!