Sân bay quốc tế Hải Châu.
“Hải Châu, tôi đã về rồi!” Chu Tiểu Mân, vui mừng hét lên thật to.
Chu Tiểu Mân đã quay trở lại nơi chôn nhau cắt rốn của cô, nơi mà cô được sinh ra và lớn lên từng ngày.
Năm năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Những khu ổ chuột bây giờ đã trở thành các tòa nhà cao ốc. Cô cảm nhận được mọi thứ thay đổi đến mức khiến cô phải chóng mặt.
Cô quay trở về đây không phải với bộ dạng mập béo như xưa, mà là một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt trước đã xinh nay lại còn xinh hơn, cơ thể cô ba vòng đều đặn khiến ai nhìn cũng phát thèm.
Ai lại tin cô trong khoảng thời gian đi nước ngoài, mà thay đổi ngoạn mục vậy cơ chứ?
Chu Tiểu Mân trong lòng rộn ràng, không biết khi gặp lại cha mẹ sẽ ra sao.
Ting! Ting! Ting!
Chu Tiểu Mân, bước đến trước cửa nhà rồi nhẹ nhàng bấm chuông.
“Cho hỏi, cô tìm ai?” Người phụ nữ đã ngoài năm mươi, từ trong nhà bước ra mở cửa. Có lẽ bà không nhận ra được đứa con gái của mình.
“Mẹ…” Chu Tiểu Mân, vỡ òa cảm xúc gọi mẹ.
“Cô là ai? Mà lại gọi tôi bằng mẹ.” Trần Xuân Liễu, sững người chẳng biết được người đang đứng trước mặt bà, chính là Chu Tiểu Mân.
“Mẹ… Con là Tiểu Mân, con gái của mẹ đây.”
Trần Xuân Liễu nghe đến đây, bà không thể tin được vào tai và mắt mình được.
“Con gái tôi nó mập lắm, không giống như cô.”
“Mẹ… Mẹ vẫn không tin con gái mẹ làm được sao?”
Trần Xuân Liễu bán tín bán nghi về người con gái này: “Tiểu Mân, thật sự là con sao?”
“Là con đây…”
Trần Xuân Liễu ôm chầm lấy cô vào trong lòng: “Tiểu Mân, con đi đâu mà biệt tăm biệt tích thế? Cha mẹ và Hàn Thiên An luôn tìm kiếm con nhưng không được.”
“Mau, mau vào nhà đi con.” Trần Xuân Liễu, dắt tay Chu Tiểu Mân vào trong nhà.
Bà vừa đi vừa gọi: “Ba Tiểu Mân, ông ra xem ai đây này?”
Chu Hoàng Thiên đang uống trà trong phòng khách, liền đi thật nhanh ra xem.
“Ai mà bà vui mừng đến vậy?”
“Đây là con gái mình đó, Chu Tiểu Mân.”
“Tiểu Mân… Là con sao?” Chu Hoàng Thiên đã run cả người.
“Cha, là con đây.” Cô chạy đến ôm cả cha lẫn mẹ vào trong người.
“Tiểu Mân, con đã thực sự giảm cân thành công sao?”
“Cha này…”
Chu Hoàng Thiên quay sang phía Trần Xuân Liễu rồi nói: “Bà đi chợ mua đồ về nấu. Hôm nay, gia đình ta phải ăn một bữa thật lớn mới được.”
“Phải, phải. Tôi đi ngay!” Trần Xuân Liễu, hớn hở xách giỏ đi chợ.
“Mẹ, con đi với mẹ.”
“Tiểu Mân, con mới về thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Chu Tiểu Mân rất muốn đi chợ cùng, nhưng mẹ cô lại từ chối.
Sau khi, Trần Xuân Liễu rời đi, căn nhà chỉ còn lại hai cha con cô.
“Cha, lúc nãy mẹ có nói là Hàn Thiên An anh ấy vẫn luôn tìm kiếm con sao?”
“Phải. Thằng bé ngày nào cũng đều qua thăm hỏi cha mẹ về tình hình của con.”
“Anh ấy thật sự yêu con sao?”
“Cha nghĩ con và thằng bé nên nói chuyện rõ ràng với nhau.”
“Nhưng…”
“À phải rồi. Tiểu Mân, năm năm qua con bỏ cha mẹ đi đâu vậy chứ?”
“Con xin lỗi vì đã bỏ đi đường đột như vậy. Nhưng con nghĩ chỉ có như thế con mới có thể thay đổi thành công để xứng với anh ấy.”
“Tiểu Mân, con nên gặp thằng bé đi.”
“Lâm Dương, anh ấy như thế nào rồi hả cha?”
“Lâm Dương từ ngày con mất tích, cậu ấy đã có vợ và con rồi. Gia đình họ đang định cư ở nước ngoài.”
“Được như vậy, con cũng mừng cho anh ấy!”
Tập đoàn Hàn Thiên An.
“Tổng giám đốc, có người muốn gặp anh.”
“Là ai?”
“Cô ấy không nói tên.”
“Cho lên.”
Nhân viên lễ tân, gọi điện cho Hàn Thiên An.
“Xin mời cô đi theo tôi!”
Nhân viên lễ tân, hướng dẫn Chu Tiểu Mân lên phòng Hàn Thiên An.
“Cô lên tầng 31. Phòng của giám đốc ở đó.”
“Cảm ơn cô.”
Chu Tiểu Mân, nhấn thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Mời vào!” Hàn Thiên An lạnh lùng ra hiệu.
Chu Tiểu Mân, mở cửa bước vào bên trong phòng làm việc.
Hàn Thiên An, đang ngồi bên bàn làm việc, chỉ là ngồi làm việc thôi nhưng vẫn thoát ra khí chất lạnh lùng, vẻ mặt điển trai của anh không xấu đi mà lại càng đẹp hơn.
“Cô là ai?”
“Hàn Thiên An, anh không nhận ra em sao?”
“Cho hỏi cô là…”
“Thiên An, em là Chu Tiểu Mân đây.”
Hàn Thiên An nghe đến đây, anh không tin trước mắt mình là Chu Tiểu Mân. Anh lấy tay dụi mắt hai, ba lần, sau đó nhìn vào dây chuyền trên cổ Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, là em sao?” Hàn Thiên An nhìn thấy dòng chữ khắc tên trên dây chuyền, anh không thể nào nhầm lẫn được, đó chính là sợi dây chuyền mà anh tặng cô.
“Là em đây!”
Hàn Thiên An, không phủ nhận tình cảm của anh với Chu Tiểu Mân nữa. Anh liền ôm cô vào trong lòng thật chặt, chặt đến nỗi Tiểu Mân không thể thở được.
“Hàn Thiên An, thả em ra. Anh ôm chặt như vậy, em không thở được.”
Anh liền buông lỏng cô ra nhưng anh vẫn ôm cô vào trong lòng của mình: “Tiểu Mân, anh xin lỗi đã làm em đau.”
Hàn Thiên An, nắm tay dắt Chu Tiểu Mân sang ghế sofa ngồi: “Tiểu Mân, em ngồi đi.”
“Tiểu Mân, em có biết anh tìm em suốt chừng ấy thời gian không?”
“Hàn Thiên An, tại sao anh không dành tình cảm đó một người con gái khác?”
“Tiểu Mân, anh chỉ yêu duy nhất mình em.” Hàn Thiên An, nói xong, liền đặt một nụ hôn lên môi của Chu Tiểu Mân. Như muốn chứng minh lời anh nói là sự thật.
Chu Tiểu Mân, đứng hình mất năm giây, mới phản ứng được. Hai má cô đỏ hồng, mặc dù đã thay đổi nhưng hai chiếc má banh bao của cô vẫn luôn như vậy.
Hàn Thiên An lấy trong hộc bàn ra chiếc nhẫn cưới, mà anh đã cất giấu bao lâu nay. Anh đã muốn cầu hôn cô từ rất lâu nhưng vì sự ra đi đường đột của cô, anh không thể thực hiện điều đó.
Hôm nay cô trở về, anh nhất định sẽ làm điều đó. Nếu không anh sẽ hối hận cả cuộc đời này.
“Chu Tiểu Mân, em làm vợ anh nhé!”
Hàn Thiên An, quỳ xuống dưới chân Chu Tiểu Mân, sau đó mở lời cầu hôn cô.
“Tiểu Mân, anh hứa nhất định sẽ không bao giờ để em rời xa anh lần nữa.”
“Tiểu Mân, em đồng ý làm vợ anh nha!”
Chu Tiểu Mân còn chưa kịp hoàn hồn vì nụ hôn lúc nãy. Bây giờ lại đến màn cầu hôn này, cô thật sự chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra.
Cô ậm ừ, gật đầu đồng ý.
Hàn Thiên An, nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Anh vui mừng muốn phát điên, muốn la cho cả thế giới này biết Chu Tiểu Mân đã là vợ của anh.
Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân cùng nhau chuẩn bị mọi kế hoạch của ngày cưới. Anh muốn làm đám cưới thật linh đình nhất thành phố Hải Châu này.
————————-
Cuối cùng cũng đã đến ngày cưới của hai người.
Cửa lớn lễ đường mở ra, ánh nắng chói chang rực rỡ hòa quyện cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng, tinh khôi. Mọi người đều im lặng hồi hộp theo dõi giây phút thiêng liêng này.
Chu Hoàng Thiên nắm tay Chu Tiểu Mân bước vào lễ đường, phía sau là hai phù dâu nhí nâng váy cho cô, gương mặt nhỏ nhắn, phúng phính, hồng hồng như thiên thần, vô cùng đáng yêu.
Xuyên qua lớp vải mỏng trắng tinh,Tiểu Mâm mỉm cười ngọt ngào. Cảm giác bây giờ thật sự rất khó diễn tả, hồi hộp xen lẫn hạnh phúc, một cảm giác rất khó tin.
Cô nắm tay cha mình nhẹ nhàng từng bước đi trên thảm đỏ trong lễ đường. Cô ngấn lệ và hạnh phúc nhìn về phía đối diện, người mà cô gọi là chồng, là người đàn ông của cả cuộc đời cô.
“Tiểu Hàn, từ bây giờ, ta giao con bé lại cho con. Con không được để con bé phải buồn đấy biết chưa? Hai đứa phải sống thật hạnh phúc thì bậc làm cha mẹ mới cảm thấy yên lòng.”
Chu Hoàng Thiên nhẹ nhàng đặt tay Chu Tiểu Mân lên tay Hàn Thiên An.
“Con xin hứa! Con sẽ bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này.”
Chu Hoàng Thiên đã làm xong nghi thức lễ, bây giờ nhường lại thảm đỏ cho cặp vợ chồng trẻ này.
Hàn Thiên An, nắm chặt tay cô, sau đó hai người cùng quay về phía người chủ lễ có gương mặt phúc hậu. Gần như cô đã không còn nghe tiếng ồn ào xung quanh, chỉ có tiếng người chủ lễ vang lên nghiêm túc và hai trái tim của cô và anh đang đập loạn nhịp.
“Chu Tiểu Mân, con có đồng ý lấy người đang đứng trước mặt con làm chồng hay không?”
Cô gật nhẹ đầu: “Con đồng ý…”
“Hàn Thiên An, con có đồng ý lấy người con gái trước mặt con làm vợ và là người con muốn gắn bó suốt đời không?”
“Con đồng ý…” Hàn Thiên An cũng gật đầu đồng ý.
Tiếng vỗ tay và những tiếng chúc mừng rộn ràng vang lên trong lễ đường.
“Hôn đi…”
“Hôn đi…”
“Hôn đi…”
Cũng không ít người trong lễ đường vỗ tay và yêu cầu đôi vợ chồng trẻ kia hôn nhau.
Hàn Thiên An nhẹ nhàng đặt lên môi Chu Tiểu Mân một nụ hôn thật ngọt ngào, không kém phần da diết.
————————–
– Hoàn –
*Cảm ơn độc giả đã luôn theo dõi và ủng hộ tác phẩm của mình.
Mong các bạn luôn đồng hành cùng mình, các bạn là niềm động lực để mình hoàn thiện hơn.
Hy vọng sau này mình ra tác phẩm mới, các bạn vẫn luôn theo dõi và ủng hộ mình.