Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 17: Nếu như yêu



Ôn Hinh cũng là quần áo cả người màu trắng ,không có trang điểm lộng lẫy chỉ là mộc mạc đến nổi không thể đơn giản hơn nửa,cả người côbình thường, chỉ có kẹp tóc thủy tinh trên đầu là tỏa ra ánh sáng trênmái tóc đen mượt,làm cô đặc biệt tao nhã.

Nếu nhưkhông phải bởi vì Mạc Tư Tước,có thể không có ai chú ý tới một cô gáinhỏ nhắn bình thường như vậy, chẳng sợ cô lại không thu hút vì trênngười cô phát ra một loại khí chất yên tĩnh làm cho người ta bỏ quakhông được,kêu ngạo giống như hoa cúc dại mang theo vài phần vẻ đẹpkhông giống cõi trần nên cũng hấp dẫn người khác.

ÔnHinh cắn môi,ánh mắt hàm chứa phẫn nộ,người đàn ông này là có ý gì? Côsẽ không tự mình đa tình cho rằngvai nữ chính yến hội sẽ biến thành cô!

Trên mặt Mạc Tư Tước nở nụ cười không giảm,khi hắn đột nhiên vươn tay ra làlúc Doãn Thiên Kỳ đứng ở phía sau Ôn Hinh ,đem cô ôm chặt vào lòng,không thấy cánh tay hắn rơi xuống,chỉ thấy hắn đột nhiên vòng sang hướng khác,đi lên hai bước,đang lúc mọi người còn đang kinh ngạc cánh tay đột nhiên đưa tới trước mặt Doãn Vân Tuyên.

“Tiểu thư xinh đẹp,tôi có thể mời tiểu thư một điệu nhảy không?”

Mỗi lần giơ tay,mỗi lần nhấc chân,lời nói lười nhác và ngạo mạn lại manglực hấp dẫn cô gái ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ cô không có cựtuyệt,cũng không thể nào cự tuyệt.

Gương mặt căngthẳng của Doãn Vân Tuyên đột nhiên cười tươi như hoa,hào phóng đưa taycủa mình ra,sau đó do hắn kéo đi,mọi người nhất thời tránh ra tạo mộtlối đi,âm nhạc theo phong cách nông thôn vang lên, bọn họ không phảinhảy điệu waltz mà là làm người ta mở rộng tầm mắt với điệu Tăng-gô!

Ôn Hinh củng không biết một người đàn ông tà ác như vậy, dáng vẻ nghiêm túc lúc này lại có thể mê người như thế.

Năm màu ánh đèn chiếu vào trên người hai người kia,nam thì đẹp trai nữ thìxinh đẹp, mỗi một bước chân tiến hoặc lui đều phối hợp được hoàn mỹ nhưvậy, mồ hôi giao hòa,thân thể kề nhau,sau khi điệu nhảy đầu tiên chấmdứt,buổi tiệc sinh nhật đạt đến cao trào.

Đứng ở bênngoài đám người,chỉ có một người ánh mắt là u buồn,Doãn Thiên Kình nhìnngười đàn ông phát ra hào quang kia đang vô cùng thân thiết ôm em gáimình,trong lòng nói không nên lời cay đắng.

Cuối cùng vẫn là chạy không khỏi sao?

Âm nhạc thay đổi, Doãn Thiên Kỳ mới ôm lấy Ôn Hinh đi vào sàn nhảy,có mộtđôi nam nữ dập dờn xung quanh bọn họ, Ôn Hinh không biết khiêu vũ thường xuyên giẫm lên chân Doãn Thiên Kỳ, vẻ mặt cô áy náy nhìn hắn, “Xin lỗianh hai,em lại giẫm lên anh rồi…”

“Không sao,giẫmnhiều lên hai chân sẽ .. !” Doãn Thiên Kỳ không sao cười tươi,cư xử vớicon gái hắn luôn luôn tốt tính,điểm này với Mạc Tư Tước rất giống, nếu nói theo cách khác cả hai người bọn họ là cùng một loại người.

Doãn Thiên Kỳ đối con gái từ trước đến nay ai ai cũng không cự tuyệt,còn Mạc Tư Tước phong lưu lại không hạ lưu,hai người đàn ông như vậy một khi đã yêu sẽ như thế nào nhỉ?

Từ lúc vũ hội bắt đầu ÔnHinh không có thấy Doãn Thiên Kình,lúc cô nhìn Ôn Tố Tâm đi với DoãnChính Hào tiếp đãi bạn bè, Ôn Hinh cũng không dám mạo muội gọi tên mẹ.

Cô cảm giác lúc này cô giống như cái bóng không thể gặp ánh sáng.

“Hinh Nhi!” vai cô đột nhiên bị một người vỗ một cái thật mạnh, không đợi côquay đầu lại, Kiều Lâm vui vẻ chạy đến trước mặt Ôn Hinh.

“Bạn tại sao ở nơi này?” Ôn Hinh có chút giật mình, Kiều Lâm biết cô và nhàhọ Doãn quan hệ nhưng không có tới, mà bây giờ đột nhiên xuất hiện,quảthật làm cho cô giật mình.

“Triển Dương dẫn ta tới!”Kiều Lâm chỉ về một thân ảnh cách cô không xa, sau đó lại ho khan bổsung một tiếng, “Đừng hiểu lầm,vốn là Triển Dương muốn tìm cậu làm bạngái nhưng lại không tìm được cậu cho nên hắn nhờ mình giúp một chút !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.