Cô Ấy Thật Mềm

Chương 4: Từ Chối



Khương Từ giống như đã nhận ra là ai gọi cô.

Ngay dưới đêm tối, ở một khoảng cách ngắn, đôi môi đỏ khẽ mở ra, nhất thời không hô lên tiếng nào.

Khi người đàn ông mặc tây trang đi đến, cô bất ngờ hỏi: “Trần lớp trưởng?” Trần Tư Dương mỉm cười nhìn cô, trêu chọc nói: “Là tôi, Khương đồng học(*), không nhận ra tôi à?”

(*) đồng học: bạn cùng lớp

“Vừa rồi nhìn thoáng qua cảm thấy giống cậu, không nghĩ tới thật đúng là cậu. Tôi nghe nói lớp trưởng mấy năm nay đều ở Giang thành phát triển. Đúng rồi, cậu chừng nào thì tới thành phố S?”

Đôi mắt đen nhánh Khương Từ cong cong, trong ấn tượng của cô, anh tương đối hướng nội, văn nhã lại dịu dàng. Hiện giờ xem ra anh một thân tây trang nghiêm túc, khí chất thành thục hơn rất nhiều, so với lúc trước đều nhận không ra.

Trần Tư Dương ngón tay đỡ gọng kính trên sống mũi, biểu hiện thái độ thập phần khiêm tốn, cùng cô thấp giọng giải thích: “Tôi tới đây công tác.”

Nói đến đây, lòng bàn tay anh ta nóng lên, có một tia khẩn trương không dễ phát hiện, ánh mắt chuyên chú nhìn cô gái trước mắt, dừng một chút, chủ động mời: “Có thể hay không cùng tôi đi ăn một bữa cơm, tôi đã lâu không gặp cậu.”

Khương Từ hơi sững sờ, còn chưa có mở miệng.

Trần Tư Dương trước một bước nói: “Khương đồng học không thể không cho mặt mũi a.”

Khương Từ trên tay xách theo túi, nghĩ nghĩ tựa hồ cũng không có lý do gì để cự tuyệt, cười nhạt nói: “Kia mời lớp trưởng cho tôi có cơ hội làm hết lễ tiết của chủ nhà, cơ hội mời cậu ăn tối.”

“Ha ha, khách khí khách khí.”

Trong khu chợ đường phố nhộn nhịp này, các nhà hàng sành ăn ngày thường đều bị Tiêu Hoạ ăn một lần, từ đó Khương Từ đã tìm ra một vài nhà hàng ngon, dẫn Trần Tư Dương vào. Mấy năm nay không cùng đồng học ôn chuyện, ngoài việc nói về trường học, dường như cũng không có đề tài gì để nói.

Trần Tư Dương tuy rằng hiện giờ rất giỏi giao tiếp nhưng đối với nữ thần đem lòng yêu thầm đã lâu cũng trở nên rụt rè, vài lần không tiếp được lời nói.

—–

Sau khi bữa tối kết thúc, hai người cùng ra khỏi nhà hàng.

Trần Tư Dương ngẩng đầu, thật sâu nhìn thoáng qua cô, yết hầu chuyển động hỏi: “Cậu có rảnh không?”

“Ân?”

“Tôi lần đầu tiên tới thành phố S công tác, muốn mang một cái lễ vật về cho mẹ tôi. Có thể hay không phiền toái Khương đồng học cùng tôi đi chọn một chút?” Trần Tư Dương lấy hết can đảm nói xong, duỗi tay lại theo thói quen đỡ gọng kính, nội tâm khẩn trương sợ nàng cự tuyệt.

“Tặng cho cô Tống?” Khương Từ nhẹ giọng hỏi lại.

Mẹ của Trần Tư Dương chính là chủ nhiệm lớp họ – cô Tống.

Ban đầu, cô vốn dĩ cho rằng cùng đồng học ôn lại chuyện cũ ra đến đây cũng nên tan cuộc. Định mở miệng cự tuyệt, lại nghĩ đến khi còn ở cao trung gây không thiếu rắc rối làm phiền toái chủ nhiệm lớp, vì thế nhìn đến ánh mắt Trần Tư Dương, cười cười, dẫn anh đến trung tâm thương mại gần đó, hỏi: “Nhớ khi tôi đi học, lúc ấy, cô Tống thực thích sưu tập khăn lụa, tôi sẽ đưa cậu lên lầu ba để đi chọn.”

Trần Tư Dương gật đầu, đi theo cô đến trung tâm thương mại, lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi, muốn nói lại thôi một đường nhìn cô.

Khương Từ vài lần nhận được ánh mắt anh ta, sờ sờ khuôn mặt, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?”

Anh vội vàng xua tay: “Không có không có, chính là tôi lần trước nhìn thấy bài đăng “Tìm bạn trăm năm” của dì Từ. Dì ấy mấy năm nay vẫn giục cậu kết hôn sao?”

Khương Từ hơi hơi nhíu mày, trong lòng bất đắc dĩ, liền biết mẹ mình trên Weibo công khai tìm bạn trăm năm gây cho nàng không ít cục diện rối rắm. “Kỳ thật tôi lần này tới……”

“Lớp trưởng!” Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư anh ta, cô mỉm cười chặn lời anh ta, nói: “Hiện tại ai còn không bị người trong nhà thúc giục kết hôn, lớp trưởng, làm ơn làm ơn đừng nhắc lại chuyện này khiến tôi càng thêm đau đầu.”

Trần Tư Dương còn chưa có mở miệng đã bị câu nói của Khương Từ trực tiếp cự tuyệt, liền như năm đó khi đi học, nam sinh thích Khương Từ như cá diếc qua sông, kết quả không một ai được cô để ý.

Anh ta bất đắc dĩ cười cười, sự hưng phấn lúc đầu khi có thể hẹn cùng cô ăn cơm đã dần biến mất. Sau khi cân nhắc suy ngẫm, liền biết cô đối xử với mình không hơn không kém như một bạn học cũ bình thường.

Khương Từ nhấp môi mỉm cười, nhìn không ra một tia chán ghét hay cảm xúc vui mừng.

Từ nhỏ đến giờ chính là như vậy, đối với sự theo đuổi của đàn ông cô không nghĩ nhiều, lại có thể trước một bước trực tiếp mở lời cự tuyệt.

Cô chỉ vào chiếc khăn tinh xảo trong cửa hàng trước mặt: “Nhìn xem, chiếc khăn trong cửa hàng đó rất đẹp. Chúng ta đi xem thử?”

Trần Tư Dương gật đầu, nói: “Ánh mắt Khương đồng học rất tốt.”

Mặc dù vừa mới lúng túng, hai người vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau, đi vào cửa hàng chọn lễ vật.

—-

Đối diện, một cô gái trẻ cầm theo đống đồ hàng hiệu từ trong tiệm đi ra, vỗ nhẹ vào bả vai người đàn ông bên cạnh, theo tầm mắt anh ta nhìn: “Anh họ, anh nhìn cái gì vậy?”

“Liên quan?” Phó Thời Lễ đem móng vuốt của cô dời đi, những ngón tay thon dài ưu nhã phẩy nhẹ bụi như có như không tồn tại trên bộ tây trang. Đường Hàm Hàm nghiến răng nhỏ của mình, muốn mắng anh chết ở cái thói sạch sẽ.

Bất quá đêm nay đi dạo phố, anh họ đã chi rất nhiều tiền để mua đồ cho cô, cô da mặt dày, chính là muốn ôm cánh tay anh lại phát hiện ở cửa hàng đối diện có một chị gái vô cùng xinh đẹp, cố tình làm ầm lên: “Nha, anh họ không phải là đang rình coi……”

Phó Thời Lễ nhàn nhạt liếc cô một cái.

Đường Hàm Hàm chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Anh họ, anh coi trọng? Nhưng bên người cô ấy có đàn ông a? Bất quá sao……”

Cô kéo dài giọng nói, cố ý dừng lại quan sát anh.

Chính là muốn nhìn một chút xem người anh họ lạnh lùng, kiêu ngạo của cô sẽ có phản ứng như thế nào!

Kết quả, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ thần sắc bình tĩnh, đem đôi bàn tay thon dài đút túi quần, gọi cô như gọi một con mèo hay một con chó: “Đi đi.”

“Than ôi …”

Đường Hàm Hàm mới không vội đi đâu, vội vàng kéo tay anh, bỏ tất cả việc mua sắm ra khỏi đầu, một cổ tắc não qua đi, xung phong nhận việc nói: “Em nhìn thấy người đàn ông đi cùng chị gái kia thực bình thường, căn bản không thể so sánh với anh họ của em, yên tâm, chuyện này em sẽ giúp anh.”

Anh họ cô phá lệ nhìn chằm chằm vào một người con gái khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại, khẳng định phải có chút hứng thú với cô gái đó, tất nhiên, cô biết điều đó.

—-

Hiện tại, trong tiệm đối diện, Khương Từ đang tỉ mỉ chọn một chiếc khăn lụa màu xanh nước biển, quay đầu hỏi Trần Tư Dương: “Màu này thế nào?” “Thực không tồi.”

“Còn màu tím đậm thì sao?”

Trần Tư Dương khen nói: “Tôi thấy hẳn là mẹ tôi đều sẽ thích.”

Hai người trao đổi ý kiến một hồi, Trần Tư Dương cầm chiếc khăn lụa đến quầy thu ngân để thanh toán, vừa lúc điện thoại Khương Từ reo lên. Cô cúi đầu, cầm túi xách trên tay, đi ra ngoài tiếp nhận.

Kết quả, lại bị một cô gái trẻ vừa vặn đâm vào. Bang!

Âm thanh thanh thúy của chiếc điện thoại bị rơi vang lên! Điện thoại di động của Khương Từ rơi xuống đất.

Tiếng chuông theo đó cũng ngừng hẳn, ấn đường cô nhíu lại, khom lưng muốn nhặt lên, lại bị một bài tay nhỏ nhanh hơn nhặt lên, đưa cho cô: “Chị gái, xin lỗi! Chị nhìn xem rơi đến hỏng rồi.”

Aww đen quá. “……”

Khương Từ ngước mắt lên nhìn thấy cô gái vì phạm sai lầm mà sợ nhưng không hề khóc, cũng không thực sự tức giận, khởi động máy nhìn xem, thấy còn có thể dùng được liền nói: “Không có việc gì.”

Cô gái trẻ thở phào nhẹ nhõm lại xoa ngực: “Làm em sợ muốn chết.”

“Lần sau đi đường nhớ cẩn thận một chút.” Ngữ khí Khương Từ nhàn nhạt. Cô gái ra sức gật đầu, khẽ cong khoé môi: “Chị ơi, lần này em thật vô ý … Em tên là Đường Hàm Hàm, chị ơi, chị có thể thêm WeChat với em không? Nếu điện thoại có vấn đề gì, em sẽ trả tiền cho chị.”

Khương Từ lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô bé này thật trung thực.

Cô nghĩ gì đó rồi nói: “Không sao đâu.” Xong!

Đường Hàm Hàm nheo nheo mắt: “Chị ơi, tất cả đều là lỗi của em làm điện thoại hỏng, như thế nào chuyện này lại không sao được.”

Trần Tư Dương lúc này cũng vừa thanh toán xong, đi tới. Anh nhìn thoáng qua cô gái xa lạ, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Khương Từ mở miệng, vừa định nói chuyện.

“Chú!” Đường Hàm Hàm trước một bước cướp lời, thực ngoan ngoãn nói: “Là cháu không thấy đường liên đâm vào chị gái khiến di động bị vỡ, không niết có bị hỏng không, đang cùng chị gái lưu WeChat.”

Nói xong, liền móc ra di động, nhanh chóng mà tìm ra mã QR, đem màn hình đưa tới.

“……”

Khương Từ phát hiện, hiện tại cô bé này nói chuyện như đã chuẩn bị sẵn kịch bản trong đầu chỉ chờ ai hỏi liền theo phản xạ liền thốt ra trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.