Cô Ấy Thật Mềm

Chương 16: Con Dâu



Beta: Vitquaybejing

——-

“Bán nghệ chứ không bán thân……” Khương Từ nói ra những lời này liền hối hận, hận sắt không thành thép thậm chỉ muốn vỗ đầu chính mình.

Cô rõ ràng rất muốn, cơ hội này cô đã đánh đổi cả sự trong trắng của bản thân, đến lúc sắp đạt được mong ước, chính mình lại dồn cơ hội này vào chỗ chết chứ?

Nhưng mà…

Phó Thời Lễ dường như rất hài lòng với thái độ của cô, làn môi mỏng ưu nhã gợi lên một độ cung, nói: “Không cần em bán mình, chỉ cần cùng tôi tham gia một bữa tiệc.”

Nói xong, ngón tay thon dài xinh đẹp đưa tờ chi phiếu cho cô.

Khương Từ chậm rãi ngừng thở, đôi bàn tay trắng nõn giơ lên tiếp, khi sắp chạm đến tấm chi phiếu thì dừng lại. Thật lạ khi người đàn ông này chỉ đưa ra điều kiện cùng hắn tham dự một bữa tiệc.

Chuyện này quá đơn giản nhỉ!?

Nhưng suy nghĩ lại, cô dường như không có lý do gì để cự tuyệt tấm chi phiếu này.

Động tác cô dừng lại một đến hai giây, sau đó liền nhận lấy. Đôi bàn tay với làn da trắng mịn bắt được tiền đầu tư, thực sự có cảm giác không chân thật, khóe môi giương lên nở một nụ cười khách khí: “Cảm ơn Phó tổng, chúng ta khi nào sẽ bàn về hợp đồng?”

Phó Thời Lễ một lần nữa đút tay trở về túi quần, cười như không cười nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Em có thể nói chuyện với thư kí của tôi, chuyện này tôi không nhúng tay.”

Khương Từ hơi nhéo tấm chi phiếu trong lòng bàn tay, đột nhiên rất muốn nhìn ra mục đích đằng sau của người đàn ông này.

Có phải hay không chắc chắn…… Cô sẽ khiến hắn mất tiền, cho nên vì duy trì phẩm giá của bản thân đều không nhúng tay một chút?

Đôi môi đỏ mọng của cô giật giật, rất có cốt khí nói: “Tôi sẽ kiếm tiền cho anh.”

Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, đôi mắt cao thâm khó đoán của Phó Thời Lễ đã nhìn thấu Khương Từ từ lâu, trong xương cốt cô là một cô gái độc lập, lạnh lùng lại vô cùng bướng bỉnh.

Anh không mở miệng đả kích tự tin của cô mà môi mỏng khẽ cười nhẹ, như động viên nói: “Khương tiểu thư, tôi mỏi mắt chờ mong.”

Sẽ rất kỳ quái khi hai người trai đơn gái chiếc ở lâu thư phòng, huống chi Khương Từ bàn chuyện đầu tư ngoài ý muốn vô cùng thành công, cô nghĩ không cần tiếp tục đơn độc ở cùng Phó Thời Lễ, bằng không bầu không khí này sẽ trở nên rất xấu hổ.

Nhìn người người làm nề nếp bưng hai tách trà đến trước mặt, cô chủ động nói: “Phó tổng, tôi sẽ trở về liên lạc với thư ký của anh về chi tiết chuyện hợp đồng, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với anh.”

Một tiếng lại một tiếng Phó tổng, còn nói về việc đầu tư. Đến khi đặt tách trà lên bàn, người làm tò mò nhìn qua.

Ơ kìa, không phải phu nhân nói hai người đang ở thư phòng yêu đương sao? Sao lại bàn về công việc?

[ Đây gọi là tình thú đó anh ơi!! ]

Khương Từ không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cũng nở một nụ cười hướng tới.

Bên này, bàn tay trái thon dài của Phó Thời Lễ nâng tách trà lên nhấp môi, cũng không muốn thắc mắc nhỏ này làm cô khó xử, nhàn nhạt ứng thanh: “Được.”

“Phó tổng, tôi đi trước.”

Khương Từ cảm ơn tách trà của người làm, cô không uống, đứng dậy khách khí lại cảm tạ Phó Thời Lễ một lần nữa, âm thầm đánh giá sắc mặt nhàn nhạt, thong dong của anh, rồi mới đi ra căn thư phòng.

Lúc đi ra ngoài, không khí trên hành lang cuối cùng đã mất đi hơi thở của Phó Thời Lễ làm cho trái tim căng chặt của Khương Từ nhẹ nhàng thả lỏng, cô bình tĩnh lại, đi xuống cầu thang.

Trong phòng khách xa hoa đã không còn thấy bóng dáng của Hứa Như Mật. Sau khi Khương Từ đi xuống cầu thang, cô chỉ thấy Đường Yến Lan dáng người ưu nhã ngồi trên ghế sofa uống trà, đọc báo.

Cô nở nụ cười, tiến đến chào tạm biệt: “Dì Đường, cháu về nhà trước.” Đường Yến Lan nghe thấy giọng nữ ngọt ngào, làm bà cực kì thoải mái, sau khi ngẩng đầu thấy chính là Khương Từ, bà lập tức buông tách trà và lôi kéo tay cô ngồi xuống: “Tại sao lại không ở đây thêm lúc nữa, buổi tối hôm nay ở nhà dì ăn cơm được không?”

Khương Từ chớp chớp đôi mắt đen nhánh, mới qua một lúc mà có hơi quá nhiệt tình không? Hơn nữa, lúc Hứa tiểu thư ở đây, cô vẫn không nên lưu

lại làm bóng đèn khiến người khác chướng mắt, liền thật ngượng ngùng nói: “Đi Đường thật sự xin lỗi, cháu có chút việc.”

“Vậy thì thôi vậy.” Đường Yến Lan có chút mất mát.

Bà nắm lấy bàn tay nhỏ của Khương Từ, càng nhìn đứa trẻ này lại càng thấy hài còng cực kì, không hổ là con trai bà, đến ánh mắt chọn phụ nữ cũng làm bà ưng đến thế.

Hai đứa trẻ này, ở bên nhau còn dấu người trong nhà.

Đường Yến Lan ban đầu muốn tận dụng cơ hội hiếm có này để hiểu thêm về con dâu tương lai của mình, lại thấy cô ngượng ngùng, xấu hổ, ngẫm lại cũng là, nghĩ giúp Khương Từ một lý do từ chối lời mời của bà thật hợp lý, khẳng định là cô gái nhỏ này da mặt mỏng.

“Dì Đường, cháu đây……” Tay Khương Từ vẫn luôn bị nắm lấy, nếu nói riêng về phép lịch sự khi giao tiếp thì cũng không tốt khi rút tay ra.

Đường Yến Lan phục hồi tinh thần lại, thực ấm yếm, nhìn cô nói: “Tiểu Khương a, vậy con có WeChat không? Dì vừa thấy cháu liền thích, mẹ con thực sự có phúc lắm mới có một cô con gái đáng yêu như vậy.”

Khương Từ không quen khi nghe thấy có người khen mình, một khi được bản thân được khen mặt liền đỏ ửng không thôi.

“Dì Đường …… cháu có thì người khác cũng sẽ có.”

Đường Yến Lan lên tiếng yêu cầu người làm lấy di động bà mang tới, danh sách bạn bè bây giờ phải hơn người bạn tốt.

“Về sau nhớ rõ ở WeChat tìm dì tâm sự, chúng ta đều là hàng xóm, cần giúp đỡ lẫn nhau, không cần khách khí a.” Đường Yến Lan được như ý nguyện lấy được phương thức liên hệ của con dâu, rất là vừa lòng buông ra tay.

Bà chẳng sợ tới tuổi tác lớn, lại cực kỳ thân thiện, ưu nhã.

Khương Từ không thể giải thích được khi ở cùng dì Đường này không có nửa phần uy nghiêm của trưởng bối, cũng sẽ không giống mẹ cô tính cách nghiêm khắc lại ngạo mạn, ngược lại sẽ thật ôn hòa cùng người khác nói chuyện.

Khóe môi cô kiều kiều, thanh âm thanh thúy cực kỳ: “Vâng.”

Đường Yến Lan lúc này mới để cô đi, trước đó, lại kêu người làm cầm không ít quà ra tới.

“Đây là tổ yến cho mẹ con, còn có cái này là mặt nạ cho con, là con dâu thứ hai mua từ nước ngoài về, rất nhiều nữ minh tinh đều dùng đó.”

“Dì Đường, cái này quá đắt……” Khương Từ bị nhét một tay lễ vật, có chút bị dọa tới rồi.

Cô chỉ là gửi một vài quả quýt qua, nào dám muốn mẹ Phó Thời Lễ tặng mấy thứ này.

Thái độ Đường Yến Lan ôn hòa lại mang theo cường thế, nhất định bắt cô phải nhận lấy, tươi cười thực thần bí: “Cô bé ngoan, con cứ mang về cho

mẹ con là được.”

Khương Từ vẫn trong tình trạng mờ mịt, cô nghĩ nghĩ, có thể Từ nữ sĩ và dì Đường có chút giao tình, bằng không, cũng không đáng tặng không mấy đồ vật như vậy.

Thoái thác ba lần trở lên, liền không khỏi chọc phiền toái, đạo lý này Khương Từ hiểu, đành phải căng da đầu, khi được tiễn ra cửa biệt thự, cô rất có lễ phép quay đầu lại nói: “Dì Đường, con ngày khác lại đến thăm dì.” Đường Yến Lan mặc bộ sườn xám ưu nhã đứng trước cửa, ánh mắt nhìn cô như thể đang nhìn chính con mình, khẽ cười nói: “Được a, ngày mai lại sang đây, dù sao cũng là hàng xóm.”

Khương Từ hít thở không thông, muốn cắn đầu lưỡi chính mình.

Đây rõ ràng là lời khách sáo nhưng dì Đường lại tin thật, nghiêm túc đến thế.

Đường Yến Lan nhìn vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, nở nụ cười: “Dì chỉ là nói giỡn, có rảnh thì lại đây thăm dì, Thời Lễ cũng là người không thích ra ngoài, mấy người trẻ tuổi, luôn có nhiều đề tài nói chuyện hơn.” Phó Thời Lễ không thích ra ngoài, cho nên tới nhà hắn tìm hắn chơi?

Khương Từ ngẫm lại liền cảm thấy da đầu tê dại, khóe môi cười có chút gượng ép: “Dì Đường, cháu…cháu về nhà trước.”

Cũng mặc kệ có lễ phép hay không, việc này tuyệt đối không thể tùy tiện đồng ý.

Đường Yến Lan trực tiếp nhìn thấy Khương Từ là cố ý né tránh chủ đề liên quan đến Phó Thời Lễ, một đường nhìn theo Khương Từ về nhà, ý cười càng đậm hơn vài phần.

Nếu hai người thực sự ổn, cần gì cân nhắc như vậy chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.