Nghe cô nói về điều này, Lộ Trung Quân hừ lạnh, nhưng không phủ nhận câu hỏi của cô.
Hắn đột nhiên mất kiên nhẫn, giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ rồi đột ngột chuyển chủ đề.
“Đừng nghĩ đến việc trì hoãn, vô dụng thôi.”
“Bây giờ tôi đang hỏi cô, thông tin và dữ liệu của Thẩm Kiến Vĩ ở đâu? Đừng nói với tôi là vẫn đang ở trong viện nghiên cứu, không mang ra ngoài.
Đó là tâm huyết cả đời của ông ấy.”
Vừa nói, hắn vừa tiến đến bên cạnh Thẩm Lưu Bạch, một tay nắm lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, lạnh giọng hỏi.
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội, thành thật nói cho tôi biết nơi để thông tin, hoặc đau khổ chịu tội, cô chọn đi.”
Thẩm Lưu Bạch bị hắn bóp cổ đến mức trước mặt chỉ thấy một màu đen.
Cô đấu tranh vài lần mà không thành công, vì vậy cô đành từ bỏ phản kháng và bắt đầu chuyển sang lời nói.
“Ông…không phải ông vừa nói…ông muốn…hợp tác với tôi sao? Làm sao…làm sao mà…mới nãy mà… đổi ý sớm như vậy?”
Nghe câu hỏi của cô, Lộ Trung Quân hừ lạnh, dứt khoát đáp.
“Theo như lời cô nói như vậy, là đã sẵn sàng hợp tác với tôi sao?”
“Thẩm Lưu Bạch, tôi nghĩ cô còn chưa hiểu tình huống, tôi vốn là chưa từng cầu xin cô, hiện tại cô nên cầu xin tôi tha mạng mới đúng!”
“Có cô hợp tác cũng như thêu hoa trên gấm thôi.
Nếu cô chết, tôi sẽ đỡ được phiền phức và cũng sẽ đảm bảo an toàn cho tôi.
Đừng nghĩ rằng cô quan trọng như vậy.”
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng để nói ra nơi giấu dữ liệu, cô đã giấu nó ở đâu? Nói mau!”
Vừa nói, tay hắn dùng sức mạnh hơn.
“…Trong…trong nhà tôi,…trong tủ nhà tôi…trong bếp và thư phòng…”
Khoảnh khắc tiếp theo, sức mạnh trên cổ đột nhiên buông lỏng.
Lộ Trung Quân đột ngột đẩy cô vào góc tường, từ trên cao nhìn xuống cô rồi nói với vẻ giễu cợt.
“Tốt hơn hết cô nên nói sự thật, nếu tôi phát hiện ra cô đang nói dối tôi, vậy thì đừng nói tôi không thương hoa tiếc ngọc!”
Nói rồi hắn cũng không thèm nhìn cô, xoay người sải bước ra khỏi nhà kho rồi khóa cửa.
Thẩm Lưu Bạch thở hổn hển.
Không khí tràn vào phổi làm cô cảm thấy dễ chịu, giống như một luồng sinh khí mới cho cơ thể yếu ớt của cô.
Cô nở một nụ cười gượng gạo, dựa vào tường đứng dậy, Duỗi hai tay bị trói trước người và gập chúng vào chân, từ trong giày, lấy ra một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng kim loại.
Đây là những gì cô chuẩn bị cho bản thân sau khi trở về từ Kinh Thành, để đề phòng, không ngờ chuyện này lại thật sự xảy ra.
Đương nhiên, không có cái gì gọi là dữ liệu, khi bị đuổi ra khỏi viện, trên người cô không có gì, cũng chưa từng nghe nói đến dữ liệu.
Với những gì cô biết về bác sĩ Thẩm Kiến Vĩ, có thể ông ta đã cảm nhận được sự rối loạn trong viện, nhưng ông ta không làm gì khác hơn là đưa cô ra ngoài, chính điều này đã nói lên thái độ của ông ấy.
Ông ấy không muốn cứu lại thảm họa này, thậm chí có thể nói rằng ông ấy muốn hoặc để nó xảy ra.
Nếu đúng như vậy thì làm sao ông ta có thể đưa tài liệu và công thức cho cô được?
Sợi dây trên tay bị đứt, Thẩm Lưu Bạch lại bắt đầu làm đứt dây trói chân.
Những chiếc kẹp tóc được làm đặc biệt và dạng răng cưa, tuy rằng không có góc cạnh đặc biệt, nhưng làm đứt sợi dây cũng không có vấn đề gì, cô đang đánh cược rằng Lộ Trung Quân đang tìm thứ gì đó, nhất thời sẽ không có cơ hội tấn công cô.
Khi quay lại và thấy không có gì ở đó, trong cơn thịnh nộ, kẻ điên đó có thể sẽ giết cô hoặc tiếp tục tra tấn để tra khảo cô.
Dù thế nào, kết cục cuối cùng của cô là cái chết.
Vì vậy, thời gian của cô rất quý giá và không thể lãng phí một giây nào!
Sau khi có lại được tự do, trước tiênThẩm Lưu Bạch chạy tới kiểm tra Vệ Nguyên.
Vệ Nguyên lặng lẽ nằm trong góc, lồ ng ngực nhấp nhô đều đều, tựa như đang ngủ say.
“Vệ Nguyên? Vệ Nguyên! Vệ Nguyên?”
Thẩm Lưu Bạch tát vào má anh, thuốc số 2 có thể kéo dài tác dụng của thuốc an thần, nhưng vì công thức mà Lộ Trung Quân lấy được không phải là phiên bản ổn định nên không có gì đảm bảo sẽ không gây hại cho cơ thể người, không thể tỉnh lại cũng là một kết quả có thể xảy ra.
May mà vận khí của Vệ Nguyên tốt, anh ấy từ từ mở mắt ra dưới sự đánh đập liên tục của Thẩm Lưu Bạch, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mặt, anh không khỏi mở to mắt kinh ngạc hỏi.
“Âm Âm? Sao em lại ở đây? Chúng ta đang ở đâu?”
Vừa nói, anh ấy chợt nhớ ra điều gì đó, chợt ngồi dậy, nhưng vì vận động quá nhiều mà bị choáng váng nên anh lại thu mình vào một góc với đôi mắt đen láy.
“Là Lộ Trung Quân…là Lộ Trung Quân…”
Anh ta lẩm bẩm.
“Anh rời đi…sau khi rời khỏi nhà Văn Viện Hinh, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên quay lại.”
“Lúc đó thang máy đi xuống, anh sợ chậm trễ nên đi thang bộ thì gặp Lộ Trung Quân, lúc đầu cũng không sao, đang nói chuyện thì ông ta bất ngờ từ phía sau đánh anh, sau đó anh không biết gì cả.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Anh đứng dậy được không?”
Cô thấp giọng hỏi.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian.
Lộ Trung Quân đã bị em dụ đi, anh muốn chạy thì nhanh lên.”
Vừa nói, cô vừa nhìn sắc mặt của Vệ Nguyên, thấy hành vi của anh vẫn bình thường, trong lòng thầm an tâm.
Trong chuyện này, Vệ Nguyên cũng bị nghi ngờ.
Nhưng trước tình hình không có bằng chứng xác thực, cô không thể nhìn anh bị mắc kẹt ở đây, dù sao thì họ cũng là bạn.
Nhưng lúc này, cô đối với Vệ Nguyên cũng không có buông lỏng cảnh giác.
Nhiều năm trước, kinh nghiệm sinh tồn của cô cho biết, vào thời khắc sinh tử, thận trọng hơn không có gì quá đáng, huống chi đối mặt với một người mà bạn hay thù đều không rõ.
Vệ Nguyên không hiểu gì khi nhìn thấy biểu hiện của cô.
Anh nở một nụ cười gượng gạo, đứng dựa vào góc tường, cố hết sức đi về phía cửa.
“Âm Âm, anh biết em không tin anh.
Đúng là anh có bí mật giấu em, nhưng thật sự anh không phải đồng lõa của Lộ Trung Quân.”
“Bất kể anh làm gì, anh chưa bao giờ có ác ý với em, trong đầu anh có một dây cung, sự nuôi dưỡng của ba mẹ không cho phép anh làm điều đó!”
“Anh rất xin lỗi em chuyện Văn Nguyên Hinh và Patrick Lý.
Anh thề là chưa bao giờ thích cô gái đó, thật ra anh rất đau khổ, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi cô ấy.”
“Khi Patrick liên lạc với anh, tất cả những gì anh nghĩ là ông ấy có thể giúp ích cho sự nghiệp của em, em biết đấy, Hoa Quốc là một xã hội quan hệ, em sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu có một nơi hỗ trợ học thuật cho em.”
“Anh thật sự xin lỗi vì đã gây ra cho em nhiều phiền phức.
Nhưng lần này em hãy tin tưởng anh một lần nữa, dù chỉ là vài tiếng đồng hồ, anh thật sự sẽ không làm hại em.”
——oOo——
Thẩm Lưu Bạch không có ý kiến gì về những lời Vệ Nguyên nói.
Cô không phải ngốc bạch ngọt, sẽ không mất lý trí chỉ vì những lời tỏ tình ngắn ngủi này.
Tương tự như vậy, cô sẽ không bỏ rơi người bạn Vệ Nguyên này vì những nghi ngờ vô căn cứ trong lòng.
Cô nhận thức được tình hình hiện tại của mình, cũng biết rằng lúc này cô không thể tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình.
“Đừng nói nữa, chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây đi.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Ánh sáng trong mắt Vệ Nguyên dần tắt, anh lặng lẽ gật đầu, lôi kéo thân thể vẫn còn yếu ớt đi đến trước cửa kho, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, mới cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn đi một mình, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với Thẩm Lưu Bạch.
Đúng là không có người ở cửa, khó có thể tin tưởng hai người bọn họ có thể đơn giản chạy ra như vậy, Lộ Trung Quân cũng không có sắp xếp khác.
Tuy nhiên, khi cả hai đi ra thì phát hiện mình đã bị Lộ Trung Quân gài bẫy, nơi này vốn không thể chạy xa được.
Đây là một hòn đảo, nơi họ bị mắc kẹt chỉ là một ngôi nhà ván đơn sơ, bao quanh là biển cả vô tận, chỉ có một ngọn núi trơ trọi, thưa thớt vài mảng xanh.
Bến tàu không có thuyền, trên đảo cũng không có tín hiệu, việc rời bến hay kêu cứu là điều gần như không thể.
“Có chức năng định vị không? Em và…có chia sẻ định vị chung không?”
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch gật đầu, Vệ Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tốt rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể tìm một nơi tương đối an toàn chờ cứu viện.”
Anh quay đầu nhìn về phía ngọn đồi cằn cỗi không xa phía sau, Thẩm Lưu Bạch không muốn rời khỏi bến tàu gần đây.
Nếu Cận Hải Dương có thể đến trước Lộ Trung Quân thì sẽ đậu tàu ở đây, nếu Lộ Trung Quân là người đến trước, cô cũng có thể nhìn thấy ở đây.
Nếu như Vệ Nguyên thật sự không phải đồng lõa của hắn, hai người đối phó với hắn càng nắm chắc hơn, nhưng nếu hai người đã thông đồng từ lâu, thì đề nghị lên núi rất đáng nghi.
Thấy cô không trả lời, Vệ Nguyên nở một nụ cười gượng gạo.
“Âm Âm, em còn đang nghi ngờ anh sao?”
“Hai chúng ta…tại sao hôm nay phải đi đến nước này?”
Anh dừng lại và thở dài, khuôn mặt đẹp trai đầy nét u buồn.
“Gặp em khi anh mới 10 tuổi. Em còn nhỏ, đi đứng còn không vững, ngày nào cũng đứng ở cửa với bình sữa cạn, trông rất ngốc.”
“Lúc đó anh đã nghĩ, cô bé này thật ngốc, người dì bên cạnh thật đáng thương, phải sống chung với một đứa trẻ ngốc rất khó khăn.”
“Về sau anh mới biết được không phải em ngốc, chỉ là không biết người bình thường nên sống như thế nào.”
Anh dừng lại, sau đó đột nhiên quay lại nhìn Thẩm Lưu Bạch đang ngồi cách đó không xa, một chút do dự thoáng qua trên mặt.
“Khi chúng ta gặp lại nhau, anh thấy em không thay đổi nhiều. Cho nên…lúc trước…em đã sống không tốt đúng không?”
Những gì anh ta nói rất mơ hồ, nhưng Thẩm Lưu Bạch hiểu rõ.
Ý Vệ Nguyên là mấy năm họ xa cách, cô vẫn đối nhân xử thế giống cô bé ngốc ngày xưa, không biết cách sinh hoạt của người bình thường, điều này nói lên hoàn cảnh sống trước đây của cô có vấn đề.
Cô không nói mà chỉ lặng lẽ nhìn mặt biển yên ả, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
Ánh mắt Vệ Nguyên tối sầm lại.
Anh cười tự giễu, sau đó tự mình nói tiếp.
“Anh vốn tưởng rằng, em giống như cô bé ngày xưa, em chờ người khác cứu rỗi.”
“Khi đó anh có ảo tưởng rằng, anh tiến vào thế giới của em lúc 10 năm trước, nhiều đứa trẻ như vậy, thật ra có rất nhiều bạn nam thích em, bởi vì em không để ý đến họ, không nói chuyện với họ nên họ mới bắt nạt em, muốn có được sự chú ý của em.”
“Nhưng em không đối với anh như vậy.”
Vừa nói, anh vừa nhớ lại, nụ cười hiền lành hiện lên.
“Em thấy anh thì sẽ cười, tuy rằng chỉ có khóe miệng mỉm cười nhưng thái độ hoàn toàn khác với người khác.”
“Âm Âm, em có biết không…Ngay từ lúc đó, anh đã ảo tưởng rằng em thuộc về anh, em là một món quà của Thượng Đế ban cho anh, chỉ cần ở gần em, em biết không, việc đó đối một cậu bé chưa lớn mà nói, là một sự cám dỗ đặc biệt và cổ vũ biết nhường nào.”
“Vì vậy, khi anh gặp lại em ở New York, anh đã quyết tâm hơn.”
“Nhiều năm qua, em vẫn rời đi như vậy, không phải nói chỉ có thể là anh được ở bên em sao, chỉ có anh có thể khiến em chấp nhận thôi sao?”
“Nhưng…”
Nói đến đây, Vệ Nguyên hơi dừng lại, giống như khống chế được cảm xúc đột nhiên dâng trào, một lúc lâu mới chậm rãi nói.
“Nhưng…hình như anh đã phạm sai lầm.”
“Sự thay đổi của em không liên quan đến anh.”
“Nếu như lúc đó không phải anh, đổi lại thành một bạn nam nào khác thì kết quả cũng giống vậy đúng không?”
Anh quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch, cố chấp chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô gái im lặng một lúc, sau một hồi thở dài mới nhẹ giọng nói.
“Vệ Nguyên, kết thúc rồi, chúng ta đều đã trưởng thành.”
Nghe câu trả lời như vậy, người đàn ông buồn bã gật đầu.
“Đúng, tất cả đã kết thúc, chúng ta đều đã trưởng thành, em đã tìm thấy một người mà em nguyện ý thay đổi vì anh ta.”
“Nhưng anh không cam tâm.”
“Anh nỗ lực nhiều năm như vậy, niềm tin của anh đột nhiên biến mất, xin lỗi, trong thời gian ngắn nhất thời anh không thể chấp nhận được.”
“Anh không thể chấp nhận những người phụ nữ khác. Anh chỉ cảm thấy khó chịu khi Phùng Vi tỏ tình với anh, nhất là khi cô ấy tỏ ra cao ngạo trước mặt em, hôm đó anh đã nói rõ với cô ấy.”
“Nhưng anh không ngờ cô ấy lại chết.”
“Sau đó Văn Nguyên Hinh nói với anh rằng cô ấy thích anh? Ha ha, thích rẻ tiền như vậy sao?”
“Anh thích em, anh thích em nhiều năm như vậy, nhưng không được gì cả, cho nên mới không quan tâm tình cảm rẻ rúng như vậy.”
“Vệ Nguyên.”
Thẩm Lưu Bạch lớn tiếng ngắt lời.
“Tình cảm của người nào cũng không rẻ. Thích thì thích. Tôi cũng thích anh. Anh từng là người mà tôi ngưỡng mộ nhất. Tôi mong có được cuộc sống và gia đình như anh. Tôi còn giả vờ nữa em gái đã mất tích của anh nữa, có thể cùng mọi người cùng nhau tận hưởng cuộc sống ấm êm.”
“Nhưng chỉ có vậy thôi. Khi tôi ra khỏi nơi đó, tôi đã thấy những điều tốt đẹp hơn, vì vậy không ai trong chúng ta cần dừng lại ở đó.”
“Vì vậy…anh chỉ bị mắc kẹt bởi chính mình, giống như tôi.”
Cô dừng lại, sau đó quay đầu lại và tiếp tục nhìn biển lớn vô tận, như thể đang lẩm bẩm một mình.
“Chỉ cần ra ngoài, sẽ sớm phát hiện ra…”
——oOo——