Em yêu anh phải không! muốn làm tình với anh không?”.
…Đó là nội dung của một tin nhắn em gửi cho một cô bé lớp dưới…
Dù nhà em bây giờ đã chẳng còn gì, và dù vô tình hay cố ý thì giờ đây em cũng đang kết thân với những thành phần bất hảo trong xã hội. Điều đó lại càng thu hút những đối tượng thích nổi tiếng và chơi bời muốn làm quen.
Trong số đó có Mai Phương, một cô bé đã để ý đến em từ lâu, là người luôn muốn chiếm lấy trái tim của em và sẵn sàng trao thân cho em bất kì lúc nào. Phương là một người có học lực trung bình, ngoại hình cũng được vì biết cách ăn mặc nên nhìn cũng xinh. Nói thẳng ra Phương như một tiểu thư biết cách ăn chơi.
Cô bé đã nhiều lần viết thư bày tỏ tình cảm với em, nhưng vì lúc đó em đang yêu Lan và có cuộc sống đầy đủ nên cũng chẳng thèm để ý tới những món quà đắt tiền cô bé tặng, thành ra Phương luôn đi bên lề cuộc sống em lúc trước.
Nhưng giờ đây vì hoàn cảnh gia đình thay đổi, các khoản chi tiêu của em giờ đây rất hạn hẹp, dù thương Mẹ nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Nên em thấy Phương là đối tượng thích hợp nhất để chu cấp cho em lúc này. Nhưng lý do hoàn hảo nhất đó chính là vì Lan, em căm thù cái cảm giác lúc Lan quay mặt đi coi như không quen biết, em ghét cay ghét đắng cái gia đình nhà ông Nghĩa, tại sao những con người đó lại có thể thay đổi nhanh như vậy và tại sao những lúc khó khăn nhất của cuộc đời Lan lại ngoảnh mặt với em? tại sao vậy??? Mà thôi em cũng chẳng cần biết, em sẽ cho Lan thấy thiếu Lan em vẫn sống tốt, không có Lan em cũng có đầy người con gái khác để yêu.
Sau khi cầm con 110i nhắn cho Phương mẩu tin đó, được 20 phút sau cô bé nhắn lại:
-” Sao anh lại nói như vậy, em yêu anh, em sẵn sàng làm bất kì điều gì cho anh vui, nhưng xin anh đừng coi em như đứa con gái chơi bời”
-” Nói chung em có yêu anh không? “
– ” Em rất yêu anh, chẳng nhẽ từ bấy lâu nay anh không biết điều đó sao, mỗi ngày nhìn thấy anh trên trường em rất vui, nhưng không không khỏi chạnh lòng khi thấy anh đi cùng Lan”
-” Anh và Lan chia tay rồi, nếu yêu anh thì sáng mai qua nhà đón anh đi học, thế nhé anh ngủ đây”
– ” Vâng chúc anh ngủ ngon, em yêu anh nhiều lắm”
6h”30 sáng
Vừa bước chân ra khỏi cửa đã thấy Phương chờ sẵn đầu ngõ, hai đứa phóng lên tới trường, vừa bước vào cổng thì một lần nữa mọi ánh mắt đổ dồn vào. Và điều gì đến cũng phải đến lúc tan học bước xuống cổng trường tình cờ Lan nhìn thấy em đang khoác tay Phương đi về. Lan sững sờ và chạy vội lên xe thằng bạn gần nhà và đi về trong sự hân hoan của đám bạn đến gần em chúc mừng có bồ mới.
Về gần nhà, em đưa Phương vào trong xóm giới thiệu với các đại ca, mấy ông thủ thỉ vào tai em:
-“Ngon đấy thằng em”
-” xếp hình chưa chưa ku”
Tuy cũng chẳng thiết tha gì nhưng em cũng phải đáp lại vài câu:
-” Chuyện nhỏ ấy mà anh “
-” Nó chiều em hơn chiều bố “
Sĩ diện với xã hội về cái thành tích trả thù được thằng Minh, về việc vừa bỏ em Lan đã có em Phương. Thì khi về đến nhà em lại đối diện với sự thật, vài đồ vật có giá trị ngày xưa ở góc nhà cũng đã không còn, ngồi ăn cơm với Mẹ thì và vội mấy miếng rồi lại nhắn tin cho em Phương đến đón đi chơi:
– ” Phương à, ăn chưa ra ngay đầu ngõ nhà anh nhé “
Được cái con bé vì quá yêu nên em gọi cái là đã có ngay trước mặt. Đi ra khỏi cửa em và Phương phóng vút đi để lại Mẹ và bát cơm ăn dở. Hai đứa đi lên đồi ngồi chơi hôn hít rồi sờ soạng, em cũng chả thèm để ý tới cảm xúc của Phương cứ thế vồ vập rồi cởi hết quần áo của Phương ra, lúc đầu Phương tỏ ý không muốn nhưng vì sợ phật lòng em đành nằm im cho em làm mọi thứ.
– Anh có thật sự yêu em không?
– Nếu không anh đi đến đây làm gì.
Vừa nói những lời ngon ngọt em vừa làm điều đó, thì bỗng dưng Phương kêu đau, rồi nước mắt ở khóe mi… rơi ra một chiếc lá khô rồi thấm vào nền đất. Lúc này em vô tình nhận ra rằng em là người đầu tiên của cô bé. Cứ ngỡ rằng với những bộ quần áo đắt tiền và mọi thứ đầy đủ Phương đã là một cô gái chơi bời, nào ngờ… chiếc lá khô rơi xuống cạnh gốc cây đó là để nhận giọt nước mắt của Phương trong một buổi chiều làm người ” đàn bà”.
Bỗng một cảm giác gì đó khi em so sánh giữa cảm xúc của Lan và Phương lúc này. Hai người đều hy sinh cho em một chữ “trinh” nhưng em yêu ai và ai là người yêu em?. Em bừng tỉnh rồi đỡ Phương ngồi dậy:
– Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên làm như vậy.
Thấy khuôn mặt em buồn bã Phương ôm em và nói:
– Không! em hiểu anh mà, anh đừng nói gì nữa, em hiểu những gì anh đang nghĩ…vì em yêu anh.
Hai đứa đững dậy rồi đi ra cổng trưởng tụ tập cùng đám bạn. Hôm đó sau khi Phương ra về, em ngồi ở nhà viết cho Lan một bức thư:
” Em! Anh xin lỗi em, lúc này anh thấy nhớ em hơn bao giờ hết. Anh không biết phải nói những gì cho em hiểu, anh yêu em nhưng tại sao em lại ngoảnh mặt với anh, tại sao lúc anh cần em nhất em lại thờ ơ với anh như vậy. Sao em không còn gửi cho anh những bức thư đó nữa, tại sao hai đứa mình lại như thế này, tại sao vậy em? “
Viết thư xong em gấp gọn rồi để vào chiếc cắp sách rồi nhắn cho Phương tin:
– Sáng mai em không cần đến đón anh nữa, nhà anh vừa có chuyện nên anh đang phải suy nghĩ nhiều thứ, chuyện giữa anh và em… hãy cho anh thời gian.
– Em biết chuyện nhà anh và em cũng hiểu những gì anh đang nghĩ lúc này, em có thể đã quá dễ dãi với anh nhưng anh nên biết đó là vì em yêu anh, em sẽ đợi anh.
Sáng hôm sau lên lớp em nhờ Thành chuyển cho Lan bức thư, tiết thứ nhất, tiết thứ 2… tiết 4 rồi tiết 5 vẫn không thấy thư hồi âm của Lan.
Ngày thứ nhất…
Ngày thứ hai…….
ngày thứ ba………
2h chiều nằm ở nhà vẽ nốt tên hai đứa vào bức tranh Lan tặng ngày trước, thì chuông điện thoại reo:
– A lô, Nam à tao thấy Lan đang online quán nét gần trường.
– OK cám ơn mày nhé.
Vội vội vàng vàng em phi ra quán nét gần nhà vào yahoo:
– BUZZ!
– Em à, anh đây, sao em không trả lời thư anh.
– Em đang làm gì thế nhảy au à, anh lên trường nhảy au với em nhé.
– Em à, trả lời anh đi.
– BUZZ!
– Anh biết em đang online mà trả lời anh đi.
– Hôm nay anh vừa điền nốt tên hai đứa vào bức hình em tặng anh rồi…
– BUZZ!
– BUZZ!
– Anh xin em đừng im lặng, nói với anh một câu thôi…
is typing…
is typing………
+ Mình chia tay anh nhé.
– Sao cơ, tại sao phải chia tay.
– BUZZ!
– Tại sao hả em, sao lại phải như thế?
– À anh biết rồi, tại em hiểu nhầm anh và Phương, thật ra không có gì hết.
is typing…
+ Vì em hết yêu anh rồi.
– Không phải, em nói dối anh không tin đâu…
– Em ơi…
– Lan… trả lời anh đi.
……
……………
Đau đớn, tuyệt vọng em như một thằng điên, giận giữ lao về nhà rồi gục mặt vào gối cắn môi rồi khóc oà ra một cách ngon lành. Dù việc này như đã được báo trước nhưng thật khó để chấp nhận điều đó, em không tin vào những gì vừa xảy ra. Đau đớn bao nhiêu em hận bản thân mình bấy nhiêu, tại sao em phải làm vậy nhỉ? Em chưa từng nghĩ chia tay với Lan lại khó khăn thế này, tim em bóp ghẹt lại, rất khó thở. Khóc một lúc em gạt nước mắt đi, vào nhà vệ sinh lau lại mặt mũi, cố lấy lại bình tĩnh em phi đến trước cổng nhà Lan rồi gọi:
– Lan ơi, Lan ơi… em ra đây đi…
Thằng cu con ông Nghĩa bước ra:
– Chị ý không có nhà anh ạ.
– Có mà, anh thấy xe đạp dựng kia mà, cho anh gặp chị Lan một chút thôi, một tí thôi nhé…
Tiếng ông Nghĩa từ trong nhà vọng ra:
– Mày đi về đi, Lan nó không thời gian để tiếp mày, đi đi… về đi cho nó còn học bài.
– Chú ơi cho cháu gặp Lan một chút thôi, một chút thôi… Lan ơiiii!..
Lúc này ông Nghĩa bước ra chỉ vào mặt em:
– Tốt nhất là mày về ngay không tao báo công an xích mày lại bây giờ, để cho cháu tao còn học…
– Cháu xin chú, cháu biết cháu sai rồi, chú cho cháu gặp Lan một chút thôi, mà một tí thôi rồi cháu về…Vượng ơi ( con chú Nghĩa) mở cổng cho anh, anh gặp chị ý một tí thôi… đi…
– Không có gặp gỡ gì hết, đi về đi… thằng kia cấm mở cửa cho nó.
– Cũng được, vậy cháu ngồi ở đây chờ đến lúc nào Lan đi ra ngoài.
– Mặc xác mày, tao không quan tâm.
Ông nghĩa đi vào trong nhà:
– Con này ngồi bệt xuống đấy làm gì, đi lên gác, khóc cái gì, việc gì mà tốn nước mắt với cái loại vô giáo dục như nó.
Em cố phi tới gần cánh cổng để nhìn thấy Lan, một hình ảnh ngắn ngủi khi Lan lấy tay gạt nước mắt bước lên gác…
-Lan ơi anh yêu em, anh yêu em mà… em ra đây đi…
Bất chợt Lan vội chạy ra cánh cổng sát gần em, vừa khóc vừa nói:
– Anh về đi, em xin anh về đi, mình nói chuyện sau.
Từ bên trong ông Nghĩa lao ra cầm một cái que nhỏ, tiến gần tới cửa ông vừa cầm tay Lan lôi vào… vừa vụt vào người Lan:
– Con này đi vào nhà, thằng chó kia có để cho chú cháu tao sống yên ổn không hả.
Mắm môi mắm lợi, nước mắt trào ra em hét vào mặt ông Nghĩa:
– Chú đừng có đánh Lan như thế… cháu về được chưa, đừng có đánh Lan… Lan mà thế nào cháu thề đốt cả nhà chú đấy.
Cánh cửa nhà bên trong đóng rầm lại, cay đắng uất hận em nhìn vào ngôi nhà, thấy tất cả mọi thứ im lìm… từ từ em lặng lẽ đi ra về.
Buổi tối em nằm trơ lì trên giường, đến bữa cơm chẳng thèm ra ăn, Mẹ mới vào nói chuyện. Lúc đầu em nói vài câu, sau đó em tỏ ra bực tức không thèm ăn cơm.
Nằm cả buổi tối bỗng dưng em giận Mẹ vì đã xảy ra chuyện đó, nhưng rồi nhớ lại những lúc Mẹ khóc, em lại chuyển sang giận Bố. Bố làm hậu cần trong quân đội, nhưng vì quá liêm khiết chẳng kiếm được nhiều tiền về cho gia đình, tính thì gia trưởng, suốt ngày chỉ có đảng với đảng, trong khi những thằng cấp dưới thì thi nhau mua đất xây nhà. Cứ mải mê với những suy nghĩ đó em ngủ lúc nào không hay cho đến sáng hôm sau lên trường.
Vừa vào lớp thì thầy chủ nhiệm gọi ra:
– Đi lên đây với thầy….