Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi

Chương 38: Xem Điểm Thi, Nhận Bằng Khen Và Ăn Liên Hoan.



Nói xong, cả hai chúng tôi đều đi tới bảng thông báo của nhà trường. Tại đây, những tờ giấy thông báo viết về kết quả thi của các học sinh chia theo từng lớp học đang được dán ở đó. Chúng tôi tiến đến xem thì thấy lớp học của mình được dán ở trên cùng hàng thứ từ trái sang phải. Sau khi nhìn vào danh sách một lúc thì tôi đã nhìn thấy bản điểm của tôi và tất cả các môn đều trên bảy. Trong đó, môn cao nhất là môn Toán với chín điểm, còn môn thấp nhất là Tiếng Anh là bảy điểm mốt.

Sau đó, tôi quay sang nhìn điểm của Trúc Linh thì thấy cô ấy có tổng điểm nhỉnh hơn tôi khi mà tất cả các môn đều trên bảy chấm năm, trong đó môn đạt được điểm cao nhất là cũng là môn toán với chín điểm rưỡi, còn môn thấp nhất là môn Tin Học với bảy chấm sáu điểm.

Như vậy thì tính theo hệ số tính điểm từ đầu học kỳ một tới giờ cộng với hạnh kiểm tốt, thì tôi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi đều đạt danh hiệu học sinh giỏi học kỳ một. Nếu như học kỳ hai cũng cố gắng y như vậy và đạt được danh hiệu học sinh giỏi năm lớp mười, thì sang năm lớp mười một, chúng tôi sẽ được miễn học phí.

Nhìn danh sách xong, Trúc Linh vui vẻ nói với tôi:

– Lê Ninh à, với điểm số như vậy thì chúng ta đã đạt được danh hiệu học sinh giỏi rồi!

Tôi nghe vậy thì liền gật đầu rồi vui vẻ nói với cô ấy:

– Đúng vậy, chỉ cần sang học kỳ hai chúng ta cũng cố gắng như học kỳ một, thì chúng ta sẽ được miễn học phí cho năm sau đấy!

Trúc Linh nghe tôi nói như thế thì liền quyết tâm:

– Ừ! Vậy thì học kỳ sau chúng ta sẽ phải cố gắng hết sức mình mới được!

Nói xong, cả hai chúng tôi đều cầm lấy cái điện thoại thông minh lên chụp một bức ảnh và đi đến quán kem lúc trước.

Ở quán kem này, chúng tôi gọi hai món kem khác nhau, đó chính là kem dâu và kem sầu riêng. Kem sầu riêng thì có vẻ chỉ có ở mấy nước Đông Nam Á, còn mấy quốc gia khác ngoài khu vực Đông Nam Á thì hên xui, người ta chả biết sầu riêng là cái quái gì, thậm chí là còn xem nó là vũ khí sinh học.

Mặc dù vậy, đối với tôi thì sầu riêng vẫn là một món ăn cực kì ngon miệng, ăn hoài chả biết ngán. Về mùi thì đối với tôi, sầu riêng chả thúi như bọn nước ngoài miêu tả, mà nó mang một hương thơm đặc trưng, khiến cho người ta mỗi lần chỉ vừa ngửi thấy mùi này là biết ngay đó chính là sầu riêng.

Còn Trúc Linh thì vì là con gái, vì thế cho nên cô ấy chỉ thích mấy món đồ ăn ngọt, với lại, các loại sinh tố hoặc kem trái cây cô ấy cũng thích ăn, chỉ là cô ấy thích ăn mấy món đồ ngọt kia hơn thôi.

Mặc dù không đồng nhất về khẩu vị, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới chúng tôi nhiều. Dù sao thì đó cũng là sở thích của mỗi người, đừng có gây ảnh hưởng làm cho người khác cảm thấy khó chịu là được.

Sau khi ăn xong, tôi và cô ấy ai về nhà nấy, dù sao thì ai cũng có việc riêng. Trong đó, tôi còn phải về nhà lo chuẩn bị nguyên, nhiên vật liệu để chiều nay phụ giúp nhà buôn bán nữa. Còn cô ấy thì cũng phải giúp làm việc nhà, dù sao thì nhà cô ấy thì ba mẹ Trúc Linh không có thường xuyên ở nhà, vì thế cho nên cô ấy buộc phải làm việc nhà để cho căn nhà trở nên sạch sẽ, thoải mái hơn.

………………..

Thế là một ngày nhàm chán đã trôi qua và kết thúc, hiện giờ đã đến đêm. Bây giờ là khoảng chín giờ rưỡi tối, sau khi dọn quán xong thì tôi lên giường nằm nghỉ ngơi.

Hôm nay thì đã là thứ tư, theo như tin nhắn trong nhóm lớp thì thứ bảy tuần này sẽ làm một buổi lễ tổng kết học kỳ một. Lúc đó, lớp chúng tôi sẽ tổ chức một buổi ăn liên hoàn hoành tráng.

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là tôi cảm thấy hứng thú trong lòng, dù sao thì cái cảm giác cầm cái bằng khen học sinh giỏi đứng trước mặt biết bao học sinh và giáo viên của một ngôi trường danh giá là một điều ai nấy điều phải tự hào. Cái cảm giác này chỉ có những người biết chịu khó, cố gắng và phấn đấu mới đạt được phần thưởng xứng đáng này.

Và sang học kỳ hai, nếu tôi học tập và thi cho thật tốt thì chắc chắn sẽ được nhà trường cho miễn hoàn toàn một trăm phần trăm học phí vào năm sau. Lúc đó thì không cần phải đắn đo nếu cứ mỗi lần phải đóng tiền học phí lên tới năm triệu một năm học ở trường này.

Nãy giờ suy nghĩ nhiều quá làm cho tôi cảm thấy có hơi chán ngán, thế là tôi lại cầm cái điện thoại ra để lướt mạng một chút.

Vài phút sau, sau khi lướt điện thoại thì không thấy một chút tin tức gì nóng thổi trên mạng thìn tôi cất điện thoại vô và đi ngủ.

………………..

Ba ngày sau, hôm nay là thứ bảy. Bây giờ là sáu giờ sáng, tôi thức dậy và sau đó chỉ mặc duy nhất mỗi bộ đồng phục, còn cặp thì không có đem theo vì hôm nay không có học nên không đem theo.

Sau khi ăn sáng xong thì tôi leo lên xe và chở con Như Ngọc đi theo. Sau khi để nó ở trường xong thì tôi lại lái xe chạy tiếp đến trường. Ở trong trường, tôi nhìn thấy một bầu không khí khác lạ so với thường ngày, khi mà mọi học sinh thay vì đến trường để đi học, thì hôm nay, các học sinh đến trường là để nhận giải, rồi sau đó nhà trường lại cho nghỉ thêm một tuần nghỉ xả hơi vui chơi tùy thích. Thế là, chỉ còn duy nhất khối lớp mười hai là còn phải thi thử nhũng môn tốt nghiệp mà thôi.

Giờ thì quay qua quay lại đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút mất rồi, công nhận thời gian trôi nhanh thật đấy! Nãy giờ tôi cứ tưởng lúc này là sáu giờ rưỡi cơ! Mà thôi, điều này cũng không quan trọng cho lắm, giờ trước tiên là phải lên lớp trước cái đã.

Sau khi hì hục leo cầu thang từ tầng trệt lên tận tầng ba thì cuối cùng tôi cũng đã tới nơi. Phải nói là mệt nhọc vô cùng, mỗi lần leo lên là tôi lại ngán ngẩm, sao họ không làm thang cuốn luôn cho rồi! Như vậy thì có phải là thuận tiện hơn rồi không?

Mà đi hoài thì trước sau gì tôi cũng tới được lớp học. Ở đó, tôi nhìn thấy đám bạn đang đứng ở trong lẫn ngoài lớp. Lúc này, thằng Vinh thấy thế thì liền nói với tôi:

– Ê! mọi hôm mày đi học sớm lắm cơ mà! Sao duy chỉ hôm nay mày lại đến trễ như thế?

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

– Tao thích thế đấy! Mày làm gì được tao?

Thằng Vinh nghe vậy thì liền gật gù cái đầu mấy cái rồinói:

– À! Thì ra là mày chọn cái chết!

Sau đó thì cả hai chúng tôi đều cùng nhau lao vào đánh trận giả. Dù sao thì cả đám bạn chơi với nhau được vài năm như vậy rồi, cho nên lâu lâu lao vào đánh nhau nhè nhẹ một chút là bình thường, thậm chí là còn thắt chặt thêm mối quan hệ bạn bè nữa.

Giờ thì sau khi đùa giỡn xong, tôi liền nói với tụi nó:

– Này! Tụi mày lấy ghế rồi đi xuống sân đi! Không là cô la đó.

Tụi nó nghe vậy thì gật đầu một cái, rồi tôi cùng với tụi nó đem ghế nhựa cùng với bản tên lớp xuống sân, đem xuống xong thì liền sắp xếp chỗ ngồi lại cho ngay ngắn và ngồi xuống. Đúng bảy giờ thì tiết mục khai mạc buổi lễ tổng kết bắt đầu.

Lúc này, đầu tiên chính là lễ chào cờ. Nghe thấy tiếng chào cờ vang lên khắp trường thông qua cái loa thì toàn bộ những người trong trường đều đứng lên làm lễ chào cờ.

Thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi thì thầy Tuấn liền nói:

– Tất cả! Chào cờ… chào!

Thế là một bản nhạc vang lên và chúng tôi cùng hát:

– Đoàn quân Việt Nam đi

Chung lòng cứu quốc,

Bước chân dồn vang trên đường gập ghềnh xa,

Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước,

Súng ngoài xa chen khúc quân hành ca,

Đường vinh quang xây xác quân thù,

Thắng gian lao cùng nhau lập chiến khu,

Vì nhân dân chiến đấu không ngừng,

Tiến mau ra sa trường.

Tiến lên! Cùng tiến lên!

Nước non Việt Nam ta vững bền.

Sau khi hát xong thì cả trường chúng tôi liền ngồi xuống ghế, sau đó thì cô hiệu trưởng lên bục giảng phát biểu:

– Tất cả em học sinh thân mến của trường, sau khi những ngày tháng ôn thi và thi cử mệt nhọc thì cuối cùng đã tới kì bế mạc học kỳ một. Hiện giờ, ngày hôm nay chính là ngày mà các em được nhận lấy bằng khen như là một phần thưởng cho công sức của bản thân mình mà từ trước đến nay đã đạt được.

Sau đó, cô chủ nhiệm có nguyên một bài phát biểu kéo dài tới tận hai chục phút đồng hồ. Tới bảy giờ hai mươi lăm thì cô hiệu trưởng mới chịu dừng phát biểu và tha cho học sinh. Lúc này, cô hiệu trưởng liền nói:

– Để cho các em có một tinh thần thoải mái thì tiếp theo sẽ là tiết mục văn nghệ do các bạn trong trường biểu diễn.

Thế là vào giờ phút này, cả sân khấu trường được giành cho các học sinh trong trường đủ ba khối lớp mười, mười một và mười hai lên biểu diễn. Tổng cộng thì cũng ít nhất là mười hai tiết mục biểu diễn văn nghệ bao gồm kịch, hát, nhảy, múa… và hầu như có đủ hết không thiếu loại hình nghệ thuật gì.

Sau một tiếng sôi động liên tục của sân khấu nhà trường thì cuối cùng đã kết thúc. Bây giờ đã là tám giờ rưỡi, sắc trời lúc này đã trở nên nắng chan chan, để cho học sinh không vì chờ đợi quá lâu mà dẫn đến khó chịu khi phải chịu đựng cơn nắng này, thế là cô hiệu trưởng liền lên bục giảng đọc danh sách các học sinh đạt danh hiệu học sinh giỏi và học sinh tiên tiến.

Sau khi đọc xong danh sách học sinh giỏi của hai lớp 10B1 và 10B2 xong thì cuối cùng cô hiệu trưởng đã đọc tới lớp chúng tôi. Đọc được một lát thì cô kêu tới tên tôi, thế là tôi liền vinh hạnh đứng lên và đi lên chỗ sân khấu trường đứng đó chờ đợi. Sau khi kêu xong sáu mươi ba học sinh giỏi thì cuối cùng cô hiệu trưởng cầm bằng khen phát cho các học sinh, sau đó thì cầm chồng tập trắng tổng cộng hai mươi lăm cuốn mỗi người đưa cho các học sinh giỏi. Phát xong thì các học sinh cùng với các giáo viên trong trường đứng lên vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng.

Sau khi phát bằng khen và hai mươi lăm cuốn tập cho mỗi người trong số sáu mươi ba học sinh giỏi xong thì cô hiệu trưởng đọc tiếp danh sách của các học sinh tiên tiến. Sau khi đọc xong thì toàn trường có tổng cộng hai trăm mười tám học sinh tiên tiến được phát một bằng khen và mười cuốn tập trắng, còn lại thì là học sinh trung bình, không có học sinh yếu và kém.

Nhận thưởng xong thì cả trường giải tán buổi lễ tổng kết, ai muốn đi chơi hay tập hợp ở trong lớp thì tùy. Lúc này, cả lớp chúng tôi đều tập hợp trên đó và đang đợi người ta đem đồ ăn vào. Bữa ăn tiệc liên hoan cuối kỳ này là một buổi lẩu thái. Gọi là lẩu thái thì ai cũng biết rồi, nó ngon, rất thích hợp để bày biện thành một bữa tiệc hoành tráng.

Sau khi đợi một lúc và sắp xếp lại bàn ghế để dễ ngồi ăn cùng nhau thì cuối cùng cũng có người đến đem theo vài cái thùng xốp. Thằng Hậu thấy thế thì liền nói:

– Ê! Tụi bây xuống dưới lấy đồ lên ăn kìa!

Nghe thế, tôi cùng với đám bạn trong lớp liền đi xuống và đem mấy cái hộp xốp đó lên. Trong đó có ba thùng, bao gồm hai thùng đựng lẩu thái và một thùng nước đá, còn cái bếp mini và cái nồi lẩu thì trong lớp nhà đứa nào có thì cứ mang vào.

Sau khi mang lên lớp xong thì chúng tôi để những cái thùng đó vào cái bàn cuối lớp, rồi sau đó mở nắp và lấy các nguyên, nhiên vật liệu ra và để vào trong nồi. Rồi sau đó bỏ cồn thạch vào rồi đặt nồi lẩu lên, tiếp đến thì đổ nước vào nồi và đậy nắp.

Giờ thì chúng tôi chỉ cần đợi nồi lẩu chính rồi ăn. Sau khoảng chừng từ mười đến mười lăm phút thì nồi lẩu đã chính, thế là chúng tôi liền mở cái nồi lẩu ra, ngay lập tức, mùi thơm nghi ngút xông lên tới tận lỗ mũi của từng đứa chúng tôi, thế là chúng tôi không chần chừ gì mà liền lấy đôi đũa gắp những miếng bún bỏ vào chén, sau đấy thì dùng muỗng múc nước lẩu kèm với một vài thức ăn trong lẩu vào chén.

Xong xuôi, thì tôi cùng với đám bạn trong lớp bắt đầu thưởng thức món lẩu. Vừa gắp đũa lên miếng bún đầu tiên thì khói nóng tỏa lên nghi ngút khiến cho tôi phải thổi vài cái thì mới dám đưa lên miệng ăn một miếng. Và cứ thế, tôi lại gắp thêm một miếng bún nữa, rồi ăn những đồ ăn được lấy ra từ trong nồi lẩu rồi húp nước lẩu.

Cứ như thế mà tôi nhanh chóng ăn xong một chén bún và nói:

– Đã quá!

Thằng Hiếu thấy vậy thì cảm thán nói:

– Đúng là ăn đã thật đấy mày! Nếu mà có thêm nữa thì ngon rồi.

Tôi nghe nó nói vậy thì liền đồng tình đáp:

– Ừ, tại vì lớp đông quá mà! Nếu không là ta đã được ăn thỏa thích rồi!

Dù muốn hay không thì chúng tôi cũng không thể ăn quá nhiều, cùng lắm thì ăn được thêm nửa chén nữa là hết. Mà thôi kệ vậy, vui là chính mà, lần sau chắc nên đề suất với lớp là kiếm món nào đó rẻ một chút để ăn được nhiều thêm chứ chơi luôn cả lẩu thái thì chả ăn được nhiều cho lắm, chả bỏ dính răng chút nào cả.

Sau khi ăn xong thì lớp tôi chia bánh kẹo ra rồi ăn các món trái cây chấm muối, ăn xong thì cả lớp cũng tạm thời chia tay một tuần để nghỉ xả hơi, nhường lại trường học cho các anh chị khối mười hai ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp vào giữa năm sau.

………………..

Hiện giờ thì sau khi ăn liên hoan học kỳ một xong thì tôi đang ở nhà. Lúc này, tôi sực nhớ ra một điều gì đó và lấy tay gõ nhẹ vài cái vào đầu trách mắng bản thân:

– Chết tiệt! Sao mà mình lại quên mất một việc quan trọng như thế này cơ chứ?

Thế là, tôi liền nhanh chóng lấy nón bảo hiểm đội lên và cầm lấy cái chìa khóa chạy đến xe máy, sau đó thì liền lấy xe chạy đi.

Chạy được một lúc thì tôi cũng đã tới trường của con Ngọc, tới nơi thì tôi nhìn thấy nó đang ở dưới cổng trường và đứng đợi ở đó một mình. Thấy thế, tôi liền kêu nó:

– Như Ngọc, anh đến đón em đây!

À thì nếu như là trong phim thì nó nói như vậy:

– Sao anh hai lại đến trễ như vậy? Anh hai phải mua thứ gì đó để đền bù tổn thất tinh thần cho em đấy!

Ha! Ha! Cái đó thì chắc chắn chỉ có trong phim mà thôi. Chứ nói thật là hai anh em sống chung một nhà mười bốn năm rồi, vì thế cho nên, cả hai anh em biết quá rõ mọi thói hư tật xấu của nhau, vì vậy, việc hai anh em ghét nhau như chó với mèo là chuyện bình thường như cơm bữa.

Quay trở về với thức tại, hiện giờ nó không thèm đáp một tiếng gì, chỉ “hứ!” một tiếng rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, thấy thế, tôi liền thở dài dụ dỗ nói với nó một câu:

– Thôi được rồi! Nếu vậy thì anh sẽ đi đến tiện kem đó mua kem về nhà tự ăn một mình đây!

Như Ngọc nghe vậy thì liền chạy đến chỗ tôi hậm hực hỏi:

– Hồi nãy anh hai định nói gì vậy?

Tôi liền giả vờ không biết gì đáp:

– À thì! Anh có nói gì đâu! Chắc là do em nghe nhầm đấy!

Như Ngọc như không tin vào tai mình, thế là nó liền nắm lấy cái cổ áo của tôi giựt qua giựt lại và nói:

– Bộ anh hai nghĩ em bị điếc hả? Mau chở em tới tiệm kem đó mau!

Thấy nó có phần thô bạo như vậy thì tôi cũng đành phải chịu thua:

– Thôi được rồi! Để anh chở em tới tiệm kem đó vậy! Nhưng không được chọn một món ăn gì đó quá đắt đấy!

Nó nghe vậy thì cuối cùng cũng tha cho tôi, sau đó thì vui vẻ nói:

– Vậy thì anh hai chở em đến tiệm kem đó thôi nào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.